Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 496: Kim hệ linh quả


Rốt cục Nhạc Vũ cũng không dám dừng lâu ở trên đỉnh núi đó.

Xâm nhập vào bên trong sâu hơn trăm dặm, lúc này hắn mới đểChiến Tuyết bố trí giả tượng, bản thân mình thay đổi phương hướng đi ngược ra ngoài. Có Thông U Định Minh Châu tương trợ, cho dù ở bên trong Vu trận cũng có thể duy trì liên lạc thần hồn, cho dù có biến cố gì cũng có thể hay biết kịp thời.

Lúc tiến vào thật chậm, nhưng khi đi trở ra bởi vì không cần hao tâm tốn sức đi thôi diễn, vì thế nhanh chóng vô cùng. Ngay khi hắn dùng ước chừng thời gian nửa ngày đã đi tới nơi xuất hiện Vô Cực Thiên Đan, có thể nhìn thấy được bên trên linh lực chấn động kịchliệt, tầng tầng như sóng triều, vô số quang hoa lóng lánh khắp nơi trên đỉnh núi.

Từ bên dưới nhìn lên chỉ thấy cấm chế Vu trận đã bị phá hư hầu như gần hết, thi thể tu sĩ thỉnh thoảng đều có thể nhìn thấy.

Ngu xuẩn! Ở bên trong lòng núi ít nhất phải phong ấn Mộc yêu cấp bậc Yêu Tiên trở lên, làm nơi phát ra linh lực, nếu tùy tiện phóng ra chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết ở nơi này!

Nhạc Vũ thoáng cau mày, thậm chí nảy sinh ý nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Nhưng khi hắn đi tới giữa sườn núi lại thấy yên lòng. Đi tới nơi này liền nhìn thấy Vu trận không tiếp tục bị pháhư, thậm chí còn được gia trì thêm, hiển nhiên trong số những tu sĩkia cũng không thiếu người sáng suốt.

Ngay khi hắn đi lên đỉnh núi, càng thêm kinh hãi. Chỉ thấy nơi này đã có hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh cảnh, cùng mấy trăm tu sĩKim Đan đều đã hội tụ. Đang quần chiến lẫn nhau, cuồng phong kịch liệt, điên cuồng càn quét khắp mọi nơi. Ngũ hành linh lực xoắn xuýt rối loạn, ngoại trừ mấy vị tu sĩ Nguyên Anh cảnh giới cao, đạo pháp cơ hồ không cách nào sử dụng.

Không trách được tu sĩ xem trọng nhất chính là thần thông cùng huyền binh pháp bảo, tiếp theo chính là phù sách, nhưng không người nào đi nghiên cứu đạo pháp. Hoàn cảnh này đạo pháp làm gìcó chỗ dùng?

Nhạc Vũ âm thầm ngạc nhiên, loại tình hình mấy chục phương loạn chiến hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tu sĩ Nguyên Anh bên trong phần lớn là tán tu, những tu sĩ Kim Đan lại là người của các đại tông phái, phần lớn xuất thân từ chư tông Kinh Châu, lẫn nhau cơ hồ đều dùng lực lượng lớn nhất liều mạng.

Nhạc Vũ khó hiểu, linh vật tuy trân quý, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho chư tông cùng tán tu các nơi chém giết thảm liệt nhưvậy, ngay sau đó hắn nhìn về phía địa phương có Vô Cực Thiên Đan, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng lại.

Những tuyệt phẩm linh thảo dị quả phần lớn đều sinh trưởng ở những nơi có linh lực dư thừa. Nhưng cũng có một phần nhỏ cần hoàn cảnh sinh trưởng đặc thù. Ngược lại không có yêu cầu gì đối với linh lực, thí dụ như Thất Sát U Minh Thảo, cùng Long Linh Thiên Đan, còn có Nguyên Trí Linh Quả đều thuộc dạng này.

Mà Vô Cực Thiên Đan cũng giống như thế. Linh lực nơi này so sánh với những địa phương khác tuy mạnh hơn chút ít, nhưng chỉ thuộc tứ phẩm trở lên, còn chưa tới mức độ tam phẩm. Nhưng nơi này lại sinh trưởng tới mười mấy gốc Vô Cực Thảo. Ở nơi đây, trong hương thơm lan tỏa, rõ ràng có hai quả cây màu vàng óng ánh nhưviên trân châu đang lơ lửng trên cành. Ngoài ra ở nơi khác còn cóhơn mười quả còn chưa chín hẳn, màu vàng sáng bóng càng thêm chói mắt. Bên cạnh có mấy người vừa muốn nhích tới gần nhưng đều không ngoại lệ bị mọi người liên thủ công kích, chỉ đành trọng thương chạy ra, thậm chí còn có người bị đuổi giết tại chỗ.

Ngoài ra còn có hai linh quả màu vàng đã bị hái xuống, chính vì thếmọi người trên đỉnh núi đều tranh đoạt không ngừng.


Mà giờ khắc này, cho dù trong lòng không hề ôm ảo tưởng gì đối với linh quả kia, nhưng hô hấp của Nhạc Vũ cũng bắt đầu dồn dập.

Nếu như chỉ là Vô Cực Thiên Đan bình thường, Nhạc Vũ tự nhiên sẽ không quá để ý. Nhưng nếu là thiên đan đã thành thục trải qua biến dị, thì tình hình lại hoàn toàn khác hẳn.

Thì ra là như vậy, hai linh quả này chỉ cần ăn vào một quả, phối hợp công pháp tương ứng, có thể bổ túc kim hệ trong ngũ hành. Đây chính là vật tha thiết ước mơ của tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, hiếm có hơn đã thành thục, dược hiệu có thể phát huy tới lớn nhất. Nếu có thể lấy được, những đại tông môn có thực lực tại Kinh Châu chỉ sợ trong vòng mấy chục năm lại có thêm một tu sĩĐại Thừa kỳ. Mặc dù là tông môn của ta, nếu thuộc tính công pháp của chưởng giáo chân nhân vừa vặn tương hợp, cũng có thể tiến lên trùng kích Đại Thừa kỳ. Không trách được những người này lại liều mạng tranh đoạt như thế.

Hiểu được nguyên do, trong mắt Nhạc Vũ chợt hiện lên ý mừng. Nơi này chém giết càng thảm thiết, như vậy cơ hội của hắn sẽ càng nhiều.

Thối lui sang một bên, Nhạc Vũ mặc vào Hắc Diệu Vân Chướng Y, sau đó lẳng lặng quan sát cuộc chiến trước mắt. Hai canh giờ sau, lại có tu sĩ Nguyên Anh của hai tông phái dẫn người tìm tới, khiến cho cuộc tranh đoạt nơi đây càng thêm kịch liệt.

Nhạc Vũ kiên nhẫn chờ đợi, cho dù nhìn thấy có tu sĩ Kim Đan vẫn lạc cùng chưa từng xuất thủ, chẳng qua lẳng lặng lấy ra Cửu SáchHuyền Hạo Thiêm bày trận, cho tới khi trời bắt đầu tối mới khẽ cau mày nhìn ra phía trước.

Chỉ thấy một tán tu Nguyên Anh, cả tay phải kể cả nửa thân thểđều bị chặt đứt hoàn toàn, sắc mặt xanh trắng đang hướng chỗ hắn bay nhanh tới. Ở phía sau hắn có hai thanh huyền binh một lam một đỏ đuổi theo, không chút chần chờ chém tới, cơ hồ trong nháy mắt đem thân thể người kia hoàn toàn cắt nát. Trong mắt Nhạc Vũ lúc này mới hiện lên tia sáng bóng, Bi Âm đao đã chuẩn bị sẵn liền xông ra, trực tiếp tiến vào thất chuyển, cùng hai huyền binh kia đối chiến.

Trong miệng mũi Nhạc Vũ nhất thời tràn ra vết máu, tính chất của Bi Âm đao kiên cố, phẩm chất trên huyền binh đối phương, không sợ cứng đối cứng, chẳng qua thần niệm mênh mông điều khiển lại khiến cho hắn phải ăn thiệt thòi.

Nhưng giờ phút này hắn không ngừng nghỉ chút nào, ngay sau đóthúc giục Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn phát động nguyên từ lực, đem Nguyên Anh vừa từ trong thi thể kia bay ra cùng giới chỉ lẫn huyền binh tùy thân của người kia mạnh mẽ hút nhiếp đi qua.

Nguyên Anh mập mạp như hài đồng mũm mĩm đầu tiên chợt kinh hoàng, ngay sau đó khi Nhạc Vũ bắn ra một giọt linh dịch làm hưảnh của Nguyên Anh càng thêm chân chật, lại đem pháp lực thả ra, Nguyên Anh kia nhất thời lộ vẻ cảm kích, hướng Nhạc Vũ thi lễ thật sâu lúc này mới xa xa bay đi.

Ngay lúc Nhạc Vũ đang chuẩn bị xem xét đồ vật bên trong giới chỉ, một tiếng nói chợt nổ vang bên tai Nhạc Vũ:

Không biết sống chết!


Thần hồn khẽ chấn động, Nhạc Vũ nhìn theo chỗ thanh âm truyền qua. Chỉ thấy một tu sĩ mặc đạo bào màu lam, khí độ bất phàm đang phi hành trên bầu trời, trong tay cầm một thủ trạc kim long, đột nhiên đánh xuống phía dưới, trong nháy mắt liền đón giótrướng lớn.

Nhạc Vũ ngự Phong Nha kiếm bay lên nghênh đón, hất văng thủ trạc ra xa, thủ trạc bay ra một đoạn lại quay trở về.

Lam bào tu sĩ trên bầu trời thúc giục thanh huyền binh màu đỏ, một thành hai, hai thành ba, cuối cùng ngàn đạo bóng kiếm baymúa hướng Nhạc Vũ ập tới.

Thấy được tình hình này, trong lòng Nhạc Vũ chợt cười lạnh.

Vốn chỉ muốn cảnh cáo ngươi, nhưng còn dám tới đây triền đấu, nhìn trộm vật tùy thân của ta. Nếu ở nơi khác thì thôi, ta nhiều nhất chỉ đả thương ngươi. Nhưng ở chỗ này chọc tới ta là ngươi tự tìm chết, vừa lúc lấy tính mạng của ngươi kinh sợ kẻ khác!

Trong lòng khẽ động, Bi Âm đao bên cạnh Nhạc Vũ liền ngăn cản đường đi của thủ trạc kim long, Phong Nha kiếm liền diễn biến thành thức thứ ba của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm Đới Lệ Sơn Hà, không chút kỹ xảo đánh thẳng vào thanh phi kiếm màu đỏ trên không trung.

Ngay sau đó Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn bay vút dựng lên, đón gió liền trướng, hóa thành một cự sơn mười mấy mẫu hướng người trên không trung đột nhiên đè xuống. Trong mắt lam bào tu sĩ lúc này hiện lên vẻ khủng hoảng, hắn nhìn ra được Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn bất phàm, nhưng không tưởng được pháp bảo kia lại cóthể biến hóa cường đại đến như vậy, nếu bị đè ép, thật sự không còn khả năng tránh thoát!

Trong lúc vội vã, lam bào tu sĩ vội vàng ném ra một khăn gấm thủy sắc, nghênh đón lên không. Ngay khi hắn đang dự định phá vỡ nguyên từ lực cố khóa, chuẩn bị thoát đi, bên dưới lại có hơn mười đạo ngân châm bắn nhanh tới. Tiếp theo là một đạo xạ tuyến lam hồng tương giao, cùng một đạo viêm quang xích hồng sắc trước sau đánh tới. Nhạc Vũ đã thả Sơ Tam cùng Đằng Huyền ra ngoài, một người hai thú hợp lực đánh ra thần thông của chính mình.

Cơ hồ không chút ngoài ý muốn, còn chưa chờ Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang đánh trúng, thân thể của lam bào tu sĩ đã bị Nhạc Vũ đánh thành một mảnh băng bụi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thấy được cảnh tượng này, những tu sĩ đang kích đầu đều phân thần nhìn qua, trong mắ tràn đầy vẻ kiêng kỵ. Cho dù có vài người trong lòng ôm ấp mưu đồ, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Vũ quét qua, liền bỏ qua ý niệm trong đầu. Nhưng đối với bên này lại sinh ra vài phần phòng bị, đặc biệt là mấy người đứng gần Nhạc Vũ đều giữ lại chút thực lực.

Vốn chỉ cho rằng hắn là một Kim Đan tiểu bối muốn chiếm tiện nghi mà thôi, không người nào đi để ý. Kết quả hiện tại thấy hắn có thểdễ dàng đánh chết tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, thực lực đúng là không thể khinh thường.

Nhạc Vũ cũng không quản bọn hắn, đem di vật của lam bào tu sĩnhiếp trong tay, bắt đầu kiểm tra thu hoạch.

Đầu tiên là linh thạch làm hắn vô cùng vui mừng. Bên trong giới chỉcủa hai người, có hơn ngàn vạn linh thạch, mặc dù linh thạch phẩm chất cao thật ít, nhưng đã đủ cho hắn sử dụng.

Quả nhiên giết người đoạt vật mới là con đường phát tài tốt nhất. Nhưng chỉ tiếc tán tu không có bao nhiêu tiền, những tu sĩ đại tông môn lại không đem tiền tài quá nhiều trên người.

Lực chú ý của Nhạc Vũ lại chuyển dời qua mấy món pháp bảo vừa thu hoạch được. Tán tu Nguyên Anh vừa được hắn cứu, trên người đã bị tiêu hủy vài món bảo vật phòng thân, nếu không cũng không đến nỗi không thể chạy thoát. Về phần tên còn lại, thanh huyền binh màu đỏ tam phẩm hắn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào trong giới chỉ.

Còn dư lại thủ trạc kim long, còn có khăn gấm thủy sắc mà thôi. Thủ trạc chủ yếu dùng tấn công người, cũng có sức nặng hơn mười vạn thạch, lúc nguy cấp có thể ném ra ngoài ngăn cản công kích, cũng xem như dùng được.

Khăn gấm thủy sắc lại làm Nhạc Vũ vui mừng. Vật này được gọi làThủy Sắc Vân Dao Mạt, thoạt nhìn giống như đồ dùng của nữ nhân, lực phòng ngự kinh người, cơ hồ đã đạt tới gần nhị phẩm. Bên trong còn có vài vạn giọt Huyền Thanh Thủy Mẫu, có thể thu nạp bất kỳ công kích hình thức nào, cũng có thể hấp thu hóa giải. Cóđược vật này, cho dù là Phong Bạch có đến cũng đủ sức ngăn cản một trận.