Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 494: Thời gian dị thường


Tịch lão ca, thật không ngờ lần gặp mặt năm đó lại là lần cuối cùng giữa chúng ta.

Vẻ mặt Nhạc Vũ càng thêm ảm đạm, nhớ tới lúc mình vừa bước vào Tiên Thiên cảnh giới, Tịch Nhược Tĩnh thật chiếu cố hắn, vị Tịch lão ca này của hắn, xem như là người dẫn đường cho hắn bước vào thếgiới tu chân.

Nếu không có Tịch Nhược Tịch phân rõ, hắn cũng sẽ không nhận ra lai lịch của Sơ Tam, sẽ không nảy sinh ý nghĩ tìm hiểu Ngũ Sắc Thần Quang. Nếu không học được kiến thức trụ cột phù trận với Tịch Nhược Tĩnh, hắn chưa chắc có thể bình yên thoát thân khỏi biệt phủ Tĩnh Hải Tông.

Khẽ thở dài, Nhạc Vũ phẩy tay đem thi thể của Tịch Nhược Tĩnh thu vào trong giới chỉ, sau đó nhìn vào những dòng chữ trên vách đá.

Bên trên ghi sơ lược nơi đây là nơi táng thân, tiên khí xuất thếtrọng thương tại chỗ, không cách nào rời khỏi nơi này. Sau đó lại nói lấy di vật bên trong giới chỉ làm lễ vật, cầu xin người nhìn thấy thi thể giúp hắn đến Bắc Hoang Phù Sơn Tông tìm Nhạc Vũ, báo tin về cái chết của hắn.

Bên trong cũng không có lời nào nói tới việc báo thù Linh Đài Tông, chỉ nói mong Nhạc Vũ chiếu cố cháu gái của hắn, gầy dựng lại Tịchgia mà thôi.

Chẳng qua với hoàn cảnh nơi này, không tới được cảnh giới Kim Đan hoặc có thành tựu trận đạo ít nhất phải đạt tới cấp bậc nhưTào Vấn căn bản không cách nào tiến vào. Cho dù có người nào nhìn thấy hài cốt của hắn, đoán chừng cũng sẽ không quan tâm, di vật của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có ai động tâm nhìn tới.

Ước chừng Tịch lão huynh cũng biết được người nhà của mình hơn phân nửa đã bị Linh Đài Tông hạ độc thủ. Hôm nay chỉ sợ hắn còn chưa biết ta đã bái nhập môn hạ Quảng Lăng Tông, cũng không biết Phù Sơn Tông chỉ còn trên danh nghĩa. Lại càng không biết với thực lực một mình ta đã làm tổn thương nặng Linh Đài Tông.

Tịch lão huynh không muốn ta báo thù, là sợ thực lực của ta không đủ, liên lụy ta. Nhưng nếu như ta có khả năng, làm sao có thể ngồi nhìn? Hắc! Linh Đài Tông, ngày sau phải đi tìm bọn hắn lần nữa.

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ ác khí như đang đè nén trong lồng ngực, hắn biết nơi này không thể tiếp tục ở lâu, tiện tay in lại toàn bộ chữ viết trên vách động, sau đó đi ra ngoài.

Cái chết của Tịch Nhược Tĩnh làm trong lòng hắn vô cùng oán hận, nhưng hiện tại hắn lại không còn cảm giác nặng nề, có thể tiếp tục tìm kiếm cơ duyên của chính mình ở địa phương Vu Thần đã vẫn lạc.

Ngự kiếm phi hành về phía trước ước chừng ba vạn dặm, Nhạc Vũ cảm thấy tầm nhìn trước mặt bỗng nhiên sáng ngời rộng rãi. Xa xôi phía trước có một ngọn núi cực lớn, giống như một thanh kiếm đâm thẳng lên nền trời sừng sững trong mây. Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, một cỗ khí tức hung hoành tuyệt thế, tràn đầy sát khí máu tanh tản khắp thiên địa, cho dù đứng thật xa Nhạc Vũ vẫn cảm giác được tinh thần áp lực trầm trọng.


Nhạc Vũ nhìn lên trên đỉnh núi, bên trên có một cung điện khổng lồ, đứng nơi đây nhìn lại có thể nhìn ra cung điện có hơn phân nửa đã biến thành phế tích.

Cung điện đó nằm ở địa phương cao nhất, hẳn là nơi trọng yếu nhất trong thần quốc. Vu Thần vẫn lạc nơi này, cùng thi thể của mấy trăm tiên nhân đều ở đó.

Nơi này cho ta cảm giác thần hồn bị áp bách, so sánh với thi thểchân long cấp bậc yêu tiên trong Tử Vân tiên phủ mạnh hơn rất nhiều. Còn cách vài ngàn dặm còn cảm nhận được, thật không biết Vu Thần kia còn sống lại mạnh tới mức độ nào. Trong truyền thuyết ngay cả Vu Thần đứng đầu nhưng Huyền Minh Hậu Thổ, thần quốc kéo dài rộng lớn tới mấy trăm vạn dặm. Ngay cả Chiến Thần Hình Thiên hoặc Phong Bá, cũng phải hơn mười vạn dặm. Nơi này nhìn ra xa không thấy giới hạn, Vu Thần vẫn lạc mấy vạn năm đích xác địa phương này đã bị sụp đổ không ít. Chỉ sợ cũng phải đạt tới cấp bậc Vu Thần thượng đẳng.

Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm suy tính một phen, trong mắt mang theo vẻ kinh sợ nhìn quanh khắp nơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên một ngọn núi ước chừng ngoài ngàn dặm, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

Độ cao của ngọn núi này chỉ có thể xem là trung bình. Nhưng trên đỉnh núi bốn mùa thay đổi thật làm kẻ khác phải kinh hãi. Lúc này nhìn lại, vừa lúc đông qua xuân tới, tuyết trắng tan đi. Nhưng cóthể nhìn thấy được trên băng sơn đang có những dòng nước tuôn xuống, cả quá trình hoàn thành trong vòng vài phút ngắn ngủi.

Tin đồn thiên giới thượng cổ, một ngày thời gian có thể bằng một năm nhân gian. Cũng có nơi một năm thời gian lại chỉ bằng nhân gian một ngày. Hắc! Không biết bên trong thần quốc của vị Vu Thần này, sẽ nhìn thấy được phong cảnh tiên gia thế nào.

Thật ra giờ phút này trong phạm vi tầm nhìn của Nhạc Vũ, khung cảnh như trên ngọn núi kia tuyệt không chỉ có một chỗ, càng đi vào sâu bên trong thời gian càng khác biệt rõ ràng. Khoảng cách gần với chỗ Nhạc Vũ nhất, chỉ ước chừng bảy trăm dặm. Nếu tính thời gian, một ngày có thể tương đương thời gian mười ngày bên ngoài, chính là mục đích lần này hắn đến đây.

Vô Cực Linh Quả mặc dù tốt, nhưng làm sao sánh được với thời gian mấy chục năm yên tĩnh tu hành? Có được địa phương có thểđem thời gian một ngày biến thành một năm, hắn chỉ cần ở bên trong tu luyện một hai năm, liền đủ đem tu vi đề thăng, thậm chíthành anh cũng không phải việc khó.

Bất quá linh lực nơi này mặc dù hưng thịnh, nhưng chỉ đạt tới mức độ như linh mạch tứ phẩm. Muốn ở chỗ này tu luyện, không có đầy đủ linh đan chỉ có thể lãng phí thọ nguyên. Ngoại trừ có được tiên thiên hỏa chủng như ta, tạm thời không sợ Vực Ngoại Thiên Ma, vôluận tâm tình thực lực cũng không hề có chút vấn đề nào. Bằng không cũng giống như những tu sĩ Kim Đan hoặc Nguyên Anh đỉnh phong có ý muốn tránh né thiên kiếp, muốn kéo dài thời gian để tu luyện, gia tăng khả năng độ kiếp thành công thì còn được.

Bất quá hẳn phải còn điều gì đó hạn chế. Thần mộ nơi này mấy chục năm trước đột nhiên lại xuất hiện, trước kia chẳng bao giờnghe tin tức, nói không chừng thật không biết lúc nào lại biến mất.

Nhạc Vũ đang muốn cẩn thận quan sát thêm một lúc, thăm dònhững địa phương khác, nhưng đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác cảnh triệu, Cực Quang kiếm nhất thời hóa thành một đoàn bạch quang bắn ra xa. Hồn thức của hắn vừa cảm giác được ở nơi thật xa xôi đang có mấy chục thân ảnh xuyên ra từ bên trong ảo trận.

Đây là những tu sĩ Nguyên Anh do Linh Đài Tông mời tới, ngoài ra còn có những tu sĩ Nguyên Anh khác. Thật không nghĩ ra những người này lại xuyên qua ảo trận nhanh như vậy! So với dự liệu ban đầu của ta phải nhanh hơn một ít. Nếu vượt qua nhanh như vậy cũng do có cao thủ trận phù như Chương Dục ở bên trong!


Trong lòng Nhạc Vũ căng thẳng, cảm giác mấy đạo độn quang đang bay theo hắn, bay đầu tiên chính là thanh phi kiếm màu xanh đang được thúc giục cực nhanh, tốc độ cao gấp hai gấp ba Cực Quang kiếm dưới chân hắn, chỉ trong mấy lần hô hấp đã đuổi theo sau lưng hắn.

Cảm giác được sau lưng áp tới kiếm khí mạnh mẽ, cơ hồ áp thẳng đến lưng, Nhạc Vũ cũng không hề bối rối, thậm chí cũng không cần thả ra Băng Diễm Huyền Quang Chướng, chỉ thúc giục Cực Quang kiếm hạ xuống một đỉnh núi phía xa.

Tốc độ của người này đã yếu đi rất nhiều, vô luận tốc độ hay uy lực đều rớt xuống một hai cấp bậc, như thế xem ra suy đoán lúc trước của ta cũng không hề sai. Tu vi càng cao thực lực bị chế ngự càng lớn.

Trong đầu Nhạc Vũ vừa hiện lên ý nghĩ này, cơ hồ trong nháy mắt hắn nhích tới gần đỉnh núi, chợt cảm giác linh lực ba động nơi này bất chợt chuyển thành vô cùng kịch liệt. Trong lòng hắn biết được Vu trận nơi này bị xúc động mà sinh ra dị trạng, cũng không chút nào để ý khống chế Cực Quang kiếm chuyển ngoặt mấy vòng vôcùng quỷ dị liền hạ xuống đỉnh núi.

Bất quá mấy đạo phi kiếm phía sau hắn lại không được vận khí tốt như vậy, vô số dây mây đột ngột từ dưới đất bắn ra, đánh vào những luồng kiếm quang bên trên. Ngay cả phi kiếm màu xanh đãbiến ảo thành Thanh Loan cũng bị ngăn cản lại. Kiếm khí tung hoành loạn xoắn khắp mọi nơi mới có thể thoát thân ra ngoài. Chút ít dây mây kia liền bị thương nặng, cũng không đến nỗi bị hoàn toàn chém nát, chất liệu hẳn không kém hơn huyền binh tam phẩm.

Mà giờ khắc này chính Nhạc Vũ cũng lâm vào nguy cơ. Khi đi tới đỉnh núi, hắn mới cảm giác nơi này ẩn chứa nguy hiểm, vô số dây mây vừa cuốn đến. Nguyên từ lực cường đại tràn ra từ dưới mặt đất khiến sức nặng nơi này tăng thêm mười mấy lần. Nhạc Vũ ngựkiếm cũng chỉ có thể bay được độ cao chừng hơn mười thước.

Vốn dự định ở bên ngoài dùng chút thời gian quan sát rõ ràng mạch lạc trong Vu trận. Không ngờ những người kia ra trước thời gian, hiện tại chỉ đành triệu Chiến Tuyết tới hỗ trợ thôi diễn trận pháp mới xong!

Nhạc Vũ thoáng cau mày, biến cố đột ngột này mặc dù nằm trong dự tính xấu nhất của hắn, nhưng không kịp phân tích Vu trận đãxông vào, hung hiểm càng tăng thêm mấy lần.

Chỉ trong nháy mắt sắc mặt Nhạc Vũ lại biến đổi, không gian nơi này bị khóa cứng gấp mấy lần bên ngoài, giờ phút này Nhạc Vũ chỉcó thể thông qua Định Minh Châu cảm ứng Chiến Tuyết, mà lực lượng của Định Minh Châu lại không cách nào giúp Chiến Tuyết phávỡ hàng rào không gian nơi đây.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Nhạc Vũ liền cảm giác được bên ngoài hàng rào không gian, vu lực của Chiến Tuyết đột nhiên nổ tung, cólẽ do tính chất tương hợp, lần này không có chút nào trở nại dung nhập vào trong không gian này, xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Dựa theo Nhạc Vũ phân phó, Chiến Tuyết khống chế vu lực, tò mònhìn quanh bốn phía, gần như theo bản năng liền cảm giác được nơi này có khí tức thật thân thiết. Thậm chí tận sâu trong nội tâm, nàng cảm giác được ở địa phương xa xôi có thứ gì đó đang hôhoán nàng.

Chỉ chốc lát sau Chiến Tuyết mới khôi phục thanh tỉnh, bắt đầu toàn lực trợ giúp Nhạc Vũ bắt đầu thôi diễn trận pháp. Lúc này gòđất bên dưới đột nhiên nổ tung, tựa như một chậu máu khổng lồ há miệng ý muốn cắn nuốt Nhạc Vũ khiến hắn giật nảy mình.

Kỳ quái! Chiến Tuyết ở đây dường như không bị Vu trận công kích, thực lực tựa hồ cũng không bị chế ngự.

Quan sát một thoáng, xác định Chiến Tuyết ở nơi này có thể bình yên vô sự, cho dù bị ảnh hưởng cũng do hắn làm liên lụy, trong lòng Nhạc Vũ càng thêm cổ quái.

Cho dù là giữa các Vu Thần thần lực thông thiên, cũng không phải hoàn toàn không có xung đột, vì cướp lấy tín ngưỡng lực có khi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Vu Thần nơi này lại yên tâm cho những đồng loại khác đi vào như vậy sao? Chẳng lẽ là do những mảnh nhỏ kim chúc? Bởi vì Chiến Tuyết đem dung hợp vì vậy thân phận của nàng cũng được nơi này thừa nhận?

Nhạc Vũ suy nghĩ một chút, tạm thời bỏ qua chuyện này, ngay khi hắn đang toàn lực thôi diễn Vu trận, một đạo quang ảnh màu xanh chợt giáng xuống, được nửa đường liền biến thành Thanh Loan khổng lồ, nhất thời cuồng phong nổi lên bốn phía.