Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 492: Ngang nhiên tập sát


Bên ngoài ba vạn dặm của Hoang Nguyên trấn.

Nhạc Vũ hạ Cực Quang kiếm đáp xuống đầm lầy.

Khắp nơi này đều thấy đầy rẫy xương trắng. Những yêu thú hoạt động quanh đầm lầy, còn cả cỏ cây đều bị lũ phi trùng kia càn quét, thậm chí xương cốt cũng chỉ còn mảnh vỡ hoặc là không có tác dụng gì với lũ phi trùng hoặc là tới kỳ đẻ trứng chưa kịp gặm.

Nhạc Vũ chứng kiến như vậy cũng không thấy làm lạ, ngẫu nhiên trông thấy một số tài liệu xương cốt hiếm thấy đều thu thập vào Tu Di Giới nội. Nơi này không thiếu yêu thú cấp bảy cấp tám, thậm chímay mắn còn có thể gặp được cả thần thú.

Những vật này đối với hắn không có tác dụng nhưng mang về tông môn chế tác pháp bảo cho những Linh Hư tu sĩ sẽ rất phù hợp. Cóthể chạy trốn khỏi đám phi trùng, phẩm chất nhất định là đạt trình độ cao nhất. Đến khi trông thấy bùn lầy màu đen bốc lên dưới chân, Nhạc Vũ không khỏi phát lạnh.

Cũng không biết trong này có bao nhiêu trứng côn trùng, có bao nhiêu trùng thi vẫn lạc?

- Tịch lão huynh chỉ nói là khu vực mười ba vạn dặm quanh Hoang Nguyên trấn rộng lớn mênh mông, còn có lực lượng ảnh hưởng tới không gian ở đây. Cũng may mắn là từ trong đệ tử cấp Kim Đan của Linh Đài tông cưỡng ép hấp thu một chút ký ức, thêm vào ghi chép của hồn ngọc mà Lí Không Liên tặng, nếu không không biết bắt đầu từ đâu.

Nhạc Vũ đem hồn niệm thăm dò dưới chân, sau một lúc lâu thì nhíu mày, thuận tay đánh ra một đạo Băng Diễm tuyệt quang khiến một đám côn trùng đang bay về hắn hóa thành bụi băng. Tiếp đó hắn lại đằng không bay lên, bầy kiến vừa rồi tuy không thể uy hiếp gìnhưng lại có thể theo dõi khí tức, tốt nhất là tránh đi phiền toái.

Đến lúc này Nhạc Vũ mới hiểu vì sao Linh Đài tông mặc dù tìm được Tịch Nhược Tĩnh vẫn cần tìm kiếm. không gian ở đây không biết vì sao đã gần như hoàn toàn vặn vẹo, hơn nữa tùy thời đều biến đổi. Cho dù đã tới một lần cũng sẽ bị mất phương hướng.

Huống chi Tịch Nhược Tĩnh cũng chỉ là nghe vị sư phụ đoản mệnh của hắn thuật lại, biết thêm một số hình ảnh đặc thù chỗ có Vô Cực thiên đan mà thôi.

Bất quá nơi đầm lầy này đã sớm biến thành một bãi đất bằng. Những thực vật trên bờ đều đã bị gặm sạch, càng khiến cho người ta không rõ phương hướng. Đầu mối duy nhất là ở dưới mặt đất khiến cho tu sĩ nhân loại không cách nào xâm nhập dò xét.

Sau khi kiếp nạn côn trùng lui đi, Nhạc Vũ dùng Ngũ Phương môn nhanh chóng chạy đến nơi đây. Hiện giờ còn chưa có người nào, làlúc tìm kiếm tốt nhất. Qua hơn mười phút nữa sẽ trở nên náo nhiệt, lúc đó khó mà tìm kiếm.

Vào lúc hắn đằng không thì linh giác cảm nhận được một chấn động linh lực mãnh liệt đang nhanh chóng tràn đến bên này.

Nhạc Vũ hơi hoảng sợ, tuy biết rõ nơi này có tới cả vạn tu sĩ đến tìm kiếm, ngẫu nhiên gặp được mấy người nhưng vẫn cần cẩn thận. Hắn nhanh chóng phi độn vào chỗ sương mù dày đặc rồi mở ra Hắc Diệu Vân chướng y.

Một luồng khí mây màu đen lập tức từ trên thân hắn phát tán ra, hợp thành nhất thể với độc vụ ở đây. Hắc y này dường như chế tạo chuyên cho việc che giấu trong Mãng Hoang cự trạch, cực kỳ thíchứng hoàn cảnh.


Sau một thoáng, Nhạc Vũ thấy một đoàn kiếm quang từ xa bay lại, lơ lửng trên độ cao ngàn thước, thăm dò khắp nơi.

- Là người của Linh Đài tông, tựa hồ đã có tu vi Kim Đan trung kỳ! Xem bộ dạng không phải tìm Vô Cực linh quả mà là đang tìm người. Hồn thức cũng chưa từng tìm đến dưới mặt đất.

Chẳng lẽ là đang tìm mình?.

Nhạc Vũ cảm thấy khó hiểu. Điều duy nhất hắn có thể xác định làLinh Đài tông sẽ không phái ra quá nhiều nhân thủ, dù sao vừa mới bị trọng thương, đây là lúc toàn lực bế môn thủ hộ.

- Nói như vậy chắc là mời cao thủ khác tới lấy tính mạng mình, bất quá người tìm tung tích sẽ không quá mười người! Diện tích nơi này quá rộng, , nam bắc đều đạt vạn dặm, tỷ lệ gặp được quá ít.

Nhạc Vũ có chút suy ngẫm, cũng không biết có phải bầy kiến mới chết kia làm lộ tung tích của mình hay không.

Trong nháy mắt, Nhạc Vũ càng cảm thấy phiền muộn, một cự xàsống sót qua tai kiếp phi trùng đang phi thẳng tới chỗ hắn.

- Hay thật. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhạc Vũ thầm lắc đầu, Hắc Diệu Vân chướng y có thể che lấp khítức của hắn nhưng không thể di động. giao văn xà này áng chừng lục giai, bình thường hắn có thể tiện tay bóp chết. Bất quá lúc này nếu có động tĩnh gì sẽ để lộ hành tung.

- Bỏ đi! Để xem rốt cuộc Linh Đài tông an bài thủ đoạn gì!

Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ liền không chút do dự lấy ra Ngũ sắc Hỗn Nguyên chân khí, chuyển thành đại Ngũ Hành diệt tuyệt Thần Châm bắn về kẻ kia.

Người nọ cả kinh, nhìn sang chỗ Nhạc Vũ nhưng chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã bị đánh xuyên mấy chục lỗ. Bất quá lần này Nhạc Vũ lại không chọn dùng cách thức bạo liệt mà chỉ bắn vào mười mấy huyệt đạo trọng yếu khiến cho người kia không thể nào sửdụng đạo pháp. Tiếp đó hắn dùng một đạo Ngũ Sắc Thần Quang để cắt đứt khả năng tự bạo của đối phương.

Bất quá vào lúc Nhạc Vũ đang định phi thân tới thì chợt thấy trên thân thể người kia vút lên một đạo phù sáng chói xuyên thẳng ra mấy trăm dặm.

- Truyền tấn kim phù? Không tốt! Trên người này còn có vật kia! Chiến Tuyết, đi ra cho ta!

Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, thân ảnh Chiến Tuyết đã phá không xuyên ra. Trong nháy mắt vô số quang hoa chớp lên rồi kim phù kia đã bị bắt trở lại trước mặt Nhạc Vũ.


- Vừa bị tập kích đã dẫn phát sao? Hảo thủ đoạn, trách không được một Kim Đan cũng dám phái ra tìm ta! Những người này bất quá làvật hi sinh mà thôi. Nếu Chiến Tuyết không đột phá thần lực thìhành tung lúc này đã bạo lộ .

Nhạc Vũ đưa tay cầm lấy tờ phù triện kim sắc, sau khi phân tích liền dùng Tiên Thiên càn li chân diễm thiêu hủy.

Tiếp đó hắn dùng pháp lực cầm tu sĩ Linh Đài tông tới, thuận taychém chết con Giao văn xà. Hắn cũng lười hỏi cung, trực tiếp dùng luyện phách sưu hồn tiến vào thức hải đối phương lấy ra tin tức rồi bóp nát đầu.

- Hay cho Linh Đài tông, rõ ràng còn ẩn tàng một vị Nguyên Anh đại viên mãn, cơ hồ đã bước vào cánh cửa Đại Thừa! Mặt khác tựa hồ còn hơn mười vị Nguyên Anh, cũng không biết Linh Đài tông sao mời tới được.

Nhạc Vũ cảm thấy một hồi khó giải quyết, một Lí Không Liên đã đủ khó ứng phó, thêm cả một đám người vậy thì càng hung hiểm.

Tin tức tốt lành duy nhất là quả thật chỗ đó cách nơi đây hai ba ngàn dặm.

Bất quá hắn cũng không dám dừng đây lâu, sau khi phân tích xong thì vất xác con rắn đi rồi hỏa táng tu sĩ Linh Đài tông. Tiếp đó hắn đem Chiến Tuyết về Thông U Châu rồi nhanh chóng bay đi. Muốn tránh thoát tính toán của thiên cơ thì chỉ có thể nhanh chóng rời xa nơi này.

Nhạc Vũ vừa biến mất không bao lâu thì một nhân ảnh cao lớn đãphi độn đến. Dung mạo người này tuấn tú, giữa mi tâm có khảm một viên bảo châu.

- Đây là vu lực?.

Nam tử tuấn tú triển khai hồn thức tra xét rồi phát ra một tiếng kinh dị.

- Chẳng lẽ là Hiên Viên bí truyền?

Hơi suy ngẫm, nam tử tuấn tú khuấy đám bùn lầy dưới chân lên, rút đến trước mặt.

Hắn nhìn qua đám bùn lầy rồi lộ vẻ ngưng trọng. Trong Mãng Hoang cự trạch vốn không có đất khô nhưng phần bùn lầy trước mặt hắn chẳng những đã khô ráo, đã hóa thạch phân nửa, bên ngoài có nhiệt độ cực thấp.

- Quả nhiên là người nọ sử dụng băng hỏa hợp nhất thần thông, đạo pháp tầm thường sao có uy lực như vậy! Vốn cho là sau khi đi vào mới có thể tìm được tung tích, nào ngờ đã gặp ngay.

Suy nghĩ đến đây, nam tử tuấn tú cười khẽ, ngay sau đó nhíu mày. Cánh tay hắn khẽ động rồi liền có ba mươi sáu đoàn quang hoa baylượn xung quanh, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc là vị đạo hữu nào lúc này, sao không đi ra gặp mặt? Tốt nhất chớ để bức ta động thủ.

Thoại âm rơi xuống nhưng xung quanh vẫn không có phản ứng. nam tử tuấn tú ngưng mày, hồn thức thăm dò bốn phía nhưng vẫn không thấy gì. Vào lúc hắn đang thăm dò dưới lòng đất thì đột nhiên một đoàn huyết hoa bạo xuất từ cánh tay phải, toàn bộ gân cốt cơ bắp đứt gãy, cơ hồ chỉ còn lại lớp da dính lạitrên người.

Nam tử tuấn tú kia rên lên một tiếng, trong lòng kinh nghi bất định, sau đó nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

- Đây là Quảng Lăng tuyệt kiếm? Chẳng lẽ là Yêu Đế xuôi nam?

Đang lúc kinh dị thì một đồ án âm dương đột nhiên từ trên cao đèxuống ba mươi sáu luồng quang hoa. Sau đó một thanh tử kiếm bay lượn ập đen. Kiếm ý trầm trọng như núi khiến thanh niên tuấn tú tràn cả máu miệng.