Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa?
Ngay khi phát hiện ngọn lửa trên đầu ngón tay Thương Ngô hoàn toàn chuyển thành màu trắng trong suốt tinh thuần, Lệ Bi Hồi cơ hồ theo bản năng lên tiếng kinh hô, sắc mặt nhất thời tái đi, tràn đầy vẻ khó tin.
Thương Ngô nghe vậy cười một tiếng:
Đây là giả dối, tối đa cũng chỉ có hai ba thành uy năng của Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa! Ha hả! Nhưng quả thật có thể miễn cưỡng xem như hỏa chủng để sử dụng, nếu có đầy đủ linh lực tẩm bổ, trải qua nhân vật có tu vi như ta rèn luyện thêm mấy ngàn năm, có lẽ thật trưởng thành thành Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa thực sự.
Vừa dứt lời, Thương Ngô liền cong ngón tay búng ra. Hỏa châu thiêu đốt ngay đầu ngón tay nhất thời bắn nhanh ra, oanh lên bên trên Quảng Lăng Tông. Sau khi mất đi ước thúc, dung nham tương đương một tòa núi nhỏ chợt nổ tung, sức nặng khổng lồ cơ hồ đè sập hộ sơn đại trận của Quảng Lăng sơn, những mấu chốt cấm chế linh phù liên tục bạo liệt khắp nơi.
Cho đến cuối cùng khi đem dung nham hất văng ra, nhưng làm lòng người sợ hãi chính là những luồng hỏa diễm bạch sắc lại lan tràn ra, bám vào tầng linh lực vô hình cản trở, tốc độ điên cuồng thiêu đốt linh lực truyền vào hộ sơn đại trận.
Lệ Bi Hồi không còn biết nói gì, thầm nghĩ uy lực này dù chỉ đạt được hai ba thành của Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa đã xem như không tệ. Có thể tùy thời tùy chỗ tạo được hỏa chủng này, thần thông kinh người, nếu để chư tông trong Trung Nguyên hay biết, sợ là phải vô cùng ước ao.
Không đơn giản như vậy! Thật ra bản lĩnh này chỉ cần tu sĩ Đại Thừa kỳ nắm giữ thiên địa pháp tắc nhất định, hoặc Yêu Vương mười ba cấp, cũng có thể sử dụng, chẳng qua ngưng tụ ra hỏa chủng không ổn định mà thôi. Ta cũng chỉ trong cơ duyên xảo hợp học được loại hỏa hệ thần thông do nhân loại tu sĩ nghĩ ra, vì thế mới có thể ngưng tụ ra được. Nhưng nếu muốn luyện hóa sử dụng, còn cần vô số tiên thiên linh bảo. Phải hao phí thêm vài chục năm để luyện thành tinh thuần mới xong.
Lệ Bi Hồi nghe được trong lòng cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ ngươi là Yêu Vương thuộc mộc loại, đi tập luyện công pháp hỏa hệ làm gì? Lại thêm vừa rồi sử dụng lôi điện cũng vậy, mặc dù không sợ hãi bị chết cháy, cũng phải bài xích với bổn nguyên của hắn mới phải. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngay tại lúc này, trong tầm mắt của hắn, chỉ thấy một lão giả mặc đạo bào đứng sau Nông Dịch Sơn thần sắc vô cùng ngưng trọng nâng lên bình ngọc màu trắng tuyết, từ bên trong miệng bình dâng ra mười mấy giọt thủy dịch màu lam đen, những nơi thủy dịch quét qua, toàn bộ bạch sắc hỏa diễm đều bị dập tắt. Cuối cùng tuy co rút lại một chỗ, lung lay muốn diệt nhưng vẫn miễn cưỡng chống lại thủy dịch kia, cũng khó tiếp tục gây hoạn.
Rốt cục không phải chân chính Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa, không thành được châu báu! Nhưng Huyền Âm Cử Thủy cũng thật khiến người bất ngờ. Vừa sử dụng ra đã hơn ba mươi giọt, tàng trữ của Quảng Lăng Tông xem ra không ít!
Thương Ngô nhìn chằm chằm bình sứ, theo bản năng liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Lần này Lệ Bi Hồi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, với bản thể của Thương Ngô, khát vọng nhất chính là loại linh thủy có thể tẩm bổ bản thân. Hơn ba mươi giot Huyền Âm Cự Thủy đã có thể giúp tu vi của hắn tiến lên một bước. Nếu có chừng ngàn giọt, không chỉ tấn chức một cấp, mặc dù dùng để tinh thuần yêu lực bản thân cũng xem như đầy đủ!
Bậc bảo vật này, rơi vào trong tay Quảng Lăng Tông, thật sự đáng tiếc!
Thương Ngô than khẽ, vung tay vẩy ra hai mươi bốn mộc châm màu tím, sau đó vờn quanh cả Quảng Lăng sơn. Theo một cỗ mộc khí tụ tập, mặt đất lại có vô số thực vật chui ra, lần này là một loại hắc sắc tử mộc vô cùng cứng rắn, bắt đầu đâm vào trong bức tường linh lực vô hình cản trở.
Lệ Bi Hồi biết hai mươi bốn hắc sắc tử mộc chính là bổn mạng pháp bảo mà Thương Ngô tế luyện. Hắn vừa nhìn xuống dưới, âm thầm hoảng sợ. Nếu nói "Mộc viết sinh phát" loại mộc hệ pháp thuật này chính là khắc tinh của toàn bộ pháp trận phòng ngự, chỉ sợ cho dù có linh trận mạnh mẽ hơn nữa cuối cùng cũng không thể chống đỡ, với bản thể của Thương Ngô, cũng không phải Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận của Quảng Lăng sơn có thể ngăn cản.
Tiếp theo sau, Nông Dịch Sơn lại có động tác. Một mảnh vải khắc Thái Cực đồ án bay vút lên, treo cao trên đỉnh Quảng Lăng sơn. Sau đó liền bắn ra vô số tia quang mang lam hồng, đánh lên hắc sắc tử mộc, hoặc đem đông cứng, hoặc đem thiêu đốt, tuy bức tường linh lực lung lay như muốn hỏng mất, nhưng cuối cùng tình hình vẫn có thể chuyển biến tốt đẹp.
Huyền Dương Thái Cực Đồ? Đây không phải là đồ vật của Tĩnh Hải Tông sao? Hắc! Hôm nay xem như ta hoàn toàn nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhưng tiếc bọn ta là yêu tu, nếu không đạt tới cảnh giới Thái Ất chân tiên, hoàn toàn tế luyện được hỗn loạn yêu lực thì…ai…
Thương Ngô thở dài, cau mày suy ngẫm chốc lát, đột nhiên tay phải hóa thành một sợi dây mây dài mấy vạn trượng sắc bén, đem hệ rễ của một tòa núi nhỏ bên cạnh hoàn toàn cắt rách. Sau đó yêu lực quanh thân dâng lên, sinh sôi nhiếp lên cao, tòa núi lớn nặng hơn mười vạn đốn cao cao bay lên, xông thẳng tới bên ngoài hộ sơn đại trận.
Lần này những người bên trong Quảng Lăng sơn giờ phút này mặt đều ngưng trọng, lộ vẻ đã biết dụng ý của Thương Ngô. Chỉ một thoáng, vô số đạo quang mang bắn lên, đánh về phía hai người đang đứng.
Toàn bộ đều là đạo phù tứ phẩm, xem như có chút ít khả năng.
Thương Ngô lạnh giọng cười một tiếng, một mộc rễ dưới chân đâm sâu vào dưới đất. Yêu lực toàn thân mạnh thêm mấy lần, cũng không thấy hắn làm gì, chỉ dùng tay nhẹ nhàng đảo qua, gần ngàn trương đạo phù bộc phát ra năng lượng khổng lồ, nhẹ nhàng bị hắn dẫn dắt rời đi, thần thái vô cùng dễ dàng.
Ngay sau đó, lại hai đạo kiếm quang tràn trề phá không thẳng đánh mà đến, lúc này vẻ mặt Thương Ngô mới hiện lên dáng ngưng trọng.
Quảng Lăng kiếm trận? Lúc này mới có chút ý tứ. Thật có mấy phần xu thế kinh thiên động địa, không hổ với tên gọi Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.
Cũng không biết từ khi nào, ở bên cạnh Nông Dịch Sơn đã tụ tập sáu vị Nguyên Anh tu sĩ, hợp thành hai bộ Quảng Lăng kiếm trận. Lần này cùng nhau thúc giục, khiến cho phong vân biến sắc.
Kiếm khí tuôn trào không dứt, thậm chí có thể xuyên thủng cả hàng rào không gian. Thương Ngô biết tránh cũng vô dụng, dứt khoát xuôi tay phải dọc theo người, hóa thành một tấm thuẫn màu tím phương viên hơn mười trượng, che chở trước người mình cùng Lệ Bi Hồi.
Đợi đến khi kiếm quang tiêu tán, Thương Ngô dùng thần thức tìm tòi, phát giác mộc thuẫn thiếu chút nữa bị kiếm quang hoàn toàn xuyên thấu.
Nếu bàn về uy lực, Quảng Lăng kiếm trận có thể nói nhân gian đệ nhất, đáng tiếc uy lực vẫn còn kém một chút.
Lắc đầu, Thương Ngô lại nhìn về phía trước. Tòa núi kia lên cao mấy vạn trượng, liền bắt đầu rơi xuống như sao băng, hướng đỉnh Quảng Lăng sơn ném tới. Nhưng trong cùng một thời gian, một thanh phi kiếm màu tím cũng bay lên, thừa dịp pháp lực bị kiềm chế, đem ngọn núi cắt thành mảnh nhỏ. Tuy sau khi rơi xuống vẫn làm hộ sơn đại trận của Quảng Lăng Tông lay động không ngừng, nhưng đã mất đi khí thế muốn đè sập hộ sơn đại trận của Quảng Lăng Tông.
Nhất phẩm phi kiếm ký thác nguyên thần? Quảng Lăng Tông từ khi nào có vật này, những pháp bảo kia chẳng lẽ đều đến từ Tử Vân tiên phủ?
Lệ Bi Hồi kinh ngạc, thầm nghĩ một năm qua đúng là đã tìm hiểu về Quảng Lăng Tông quá ít. Ngay sau đó chợt nghe Thương Ngô kêu lên một tiếng, dùng yêu lực mạnh mẽ hút lấy Tử Cầu kiếm. Mà Tử Cầu kiếm cũng thuận thế phá không bay tới, ngay khi chậm rãi nhích tới gần, phát ra một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén, phá khai yêu lực khống chế của Thương Ngô, sau đó xoay tròn đem hệ rễ màu tím dưới chân hắn chặt đứt.
Thương Ngô cười ha hả, cũng không để ý, dưới chân mọc ra càng nhiều hệ rễ cắm xuống đất. Sau đó trong tầng mây quanh thân, vô số lôi quang lại tụ tập, lần này lại hội tụ thành bốn lôi thương. Ánh sáng thật khiếp người, không chỉ đám người Nông Dịch Sơn, dù là Lệ Bi Hồi cũng biến sắc.
Cùng một thời gian, trên tầng mây ngoài mấy trăm dặm bên trên bầu trời Quảng Lăng thị trấn, Ngôn Vô Cực đứng trên mây, thần sắc ảm đạm nhìn lên bầu trời.
Uy năng của tu sĩ Đại Thừa thật quá mức kinh người. Tu sĩ Nguyên Anh chúng ta tuy có thể tung hoành Bắc Hoang, nhưng ở trước mặt nhân vật như vậy, chỉ cần dùng đầu ngón tay đủ giết chết chúng ta.
Lần này ở bên cạnh hắn là một hồng bào đạo sĩ đang đứng, lúc này nghe vậy chê cười một tiếng:
Ngươi cho rằng Yêu Vương Thương Ngô là nhân vật thế nào? Ngàn năm trước đã có thể lực chiến hai tu sĩ Đại Thừa kỳ mà không bại, như thế nào Yêu Vương bình thường có thể so sánh nổi. Lại nói Thái Huyền Tông cùng Quảng Lăng Tông có thù hận, không đi cứu viện thì cũng không có gì, Quảng Lăng Tông bọn hắn cũng chẳng yên tâm về ta. Băng Nguyệt Tông các ngươi là đồng minh với Quảng Lăng Tông, vì sao không đi giúp một tay?
Nói tới câu cuối cùng, mang theo ý chê cười nồng đậm. Ngôn Vô Cực nghe được vẻ oán khí thật sâu trong giọng nói, cũng không thèm để ý cười đáp:
Oai phong dời non lấp bể như vậy, Ngôn Vô Cực ta tự hỏi không có đủ dũng khí đi đối kháng. Những tu sĩ Đại Thừa kỳ từ nơi xa tới còn khoanh tay bàng quan, làm như không thấy. Nghĩ đến cũng chẳng có ai thèm oán Băng Nguyệt Tông ta thấy chết mà không cứu. Hôm nay ta chỉ để ý sẽ là thắng bại thế nào? Không biết Hác huynh có lời gì giải thích?
Tuy trong lòng hắn còn đang hận Quảng Lăng Tông bị giết sạch sẽ cho xong, nhưng giờ phút này lại làm vẻ mặt như lo lắng.
Hồng bào đạo nhân nghe vậy hừ lạnh một tiếng, thoáng suy ngẫm liền lắc đầu:
Điều này cũng thật sự khó nói! Quảng Lăng Tông tuy có nhiều pháp bảo trọng bảo, đều là vật có tuyệt đại uy năng. Nhưng không cách nào đánh lui Thương Ngô, Yêu Vương kia chỉ cần hệ rễ không mất, yêu lực sẽ vô cùng vô tận, đủ làm Quảng Lăng Tông kiệt sức. Nhưng bởi vì ngoài Quảng Lăng sơn còn có vài tên tu sĩ Đại Thừa kỳ đang đứng xem, mặc dù xa mấy vạn dặm, nhưng chỉ chớp mắt liền có thể tới, nếu có cơ hội nhất định sẽ vây giết tên Yêu Vương kia, ta xem hắn cũng không dám toàn lực ứng phó, trận chiến này quả thật khó nói, ta cũng không cách nào phán đoán, song phương đều có nửa cơ hội.
Ngôn Vô Cực nhíu mày, tiếp tục nhìn lên bầu trời, phán đoán này cùng suy đoán của bản thân hắn xê xích không bao nhiêu.
Mà giờ khắc này hắn cùng hồng bào đạo nhân hoàn toàn không hay biết chính là, ở một nơi nào đó bên trong Quảng Lăng sơn, Nhạc Vũ đang từ từ tỉnh dậy.