Trên đường đi ra phía trước, Nhạc Vũ cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đoán chừng là trên đó đang có người diễn trò lừa bịp tống tiền, đem một cỗ quan tài đặt trước cửa rồi công bố người nhà bọn họ dùng thuốc rồi chết. Chẳng qua là người mang hòm quan tài này có chút bất phàm, trong đó có ba vị là võ sư cấp hai, mấy vị khác cũng là võ sĩ cấp chín.
Hơn nữa lại càng không đúng dịp chính là, vị Đạm Vân Thành Thiếu chủ vừa lúc đi du lãm phong cảnh Nhạc gia thành ngang qua, khiến cho việc vốn dễ xử lý trở nên rất khó khăn.
Nhạc Vũ bước ra đằng trước thì thấy một cỗ quan tài đặt sẵn, hơn mười đại hán cao lớn mặc đồ thợ săn đứng bên cạnh, trên người còn khoác áo tang, trong mắt đầy vẻ buồn bã. Bên cạnh quan tài còn có hơn hai mươi nữ tử tiểu hài gào khóc. Một nam tử khôi ngô chừng bốn mươi tuổi đang tranh luận với Nhạc Băng Thiến. Nhạc Vũ vừa nhìn lướt qua bốn phía, chỉ thấy cả cửa tiệm đều đã bị vây đến nước chảy không lọt. Ánh mắt của hắn tập trung ở bên trái vào một thiếu niên chừng mười sáu tuổi mặc đồ trắng. Thiếu niên này có dung nhan tuấn mỹ, còn có một khí chất nho nhã đặc thù, tuy đứng giữa đám người nhưng vẫn giống như hạc giữa bầy gà.
Nhạc Vũ đoán chừng thiếu niên này, hơn phân nửa chính là vị Thiếu thành chủ Hồng Phi của Đạm Vân thành. Phía sau hắn còn có hai vị võ sư, một vị mày rậm mắt ưng, trước ngực thêu một đám mây, tay áo có bốn đường chỉ bạc. Một vị khác thật đúng dịp, vừa vặn là vị lão võ sư Nhạc Hữu Phong. Người trước ánh mắt lạnh lùng, người sau vẻ tức giận. Nhìn bộ dáng, chắc là chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho vị Thiếu thành chủ bên trong thành.
Tuy nhiên còn có hai thiếu niên mà Nhạc Vũ nhìn chăm chú hơn. Một vị trong đó là Nhạc Lâm, điều này cũng là trong dự liệu của hắn, thân là đối tượng đi cầu hôn, em vợ mình đi dạo phố dĩ nhiên không thể nào không bồi tiếp. Nếu như song phương cũng tính toán hợp tác lâu dài thì đây là cơ hội tốt để thắt chặt tình cảm. Về phần kẻ đứng bên phải làm Nhạc Vũ vừa nhìn thấy đã trầm xuống, đó chính là Nhạc Phong lúc này đang cười nhạt nhìn Nhạc Băng Thiến tranh luận.
Nhạc Vũ cười khẽ, cũng không có ý định lập tức nhúng tay mà để xem một chút tình hình rồi hãy nói. Phía sau Nhạc Băng Thiến còn có sáu võ sư cao lớn, thêm cả mười mấy tên cầm binh khí hộ viện, nhất thời cũng không chịu thiệt thòi gì.
- Kỳ quái! Tiệm thuốc nhà chúng ta còn chưa đến mức chọc phải một Thiếu thành chủ chứ?
Nhiễm Lực gãi gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ. Nhạc Vũ nghe vậy cũng cảm thấy khó hiểu.
- Hai vị thiếu gia sợ rằng còn chưa rõ, nghe đồn vị Thiếu chủ Đạm Vân Thành này xưa nay ghét ác như cừu, khó chịu nhất là chuyện lấy lớn hiếp nhỏ.
Vị chưởng quỹ cười khổ:
- Thật ra thì mới vừa rồi Hữu Thành lão gia đã chuẩn bị xuất thủ đuổi hết đám này đi. Kết quả không biết sao, cuối cùng bị vị kia ngăn cản.
Nhạc Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nếu thật sự là như thế, tính cách Hồng Phi này thật đúng là không phải cổ quái bình thường. Sinh trong nhà quý tộc, tính tình lại có thể lương thiện như thế cũng có thể coi như là một điều kỳ quái, chẳng qua không biết này tin đồn là thật hay giả.
- Đúng rồi, chúng ta không phải là còn có hai võ sư bên trong mà? Bây giờ đang ở đâu?
Nhiễm Lực lúc này nghiêng đầu hỏi.
- Kính xin Vũ thiếu gia thứ tội!
Chưởng quỹ kia khẽ khom người với Nhạc Vũ:
- Ta mới lo lắng hậu viện gặp chuyện không may nên tự tiện làm chủ. Để cho bọn họ yên lặng chờ trong cửa hàng xem thế nào!
Nhạc Vũ nghe vậy kinh ngạc nhìn này lão tẩu một cái, nghĩ thầm người mẫu thân hắn mời tới quả nhiên bất phàm. Có thể vào lúc này không hề sơ suất không phải là người bình thường có thể làm được, lúc trước là hắn nhìn nhầm. Bất quá Nhạc Vũ chỉ ngạc nhiên chốc lát bởi hắn vẫn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với chuyện tình của tiệm thuốc, tiếp tục chú ý về phía trước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Thật ra thì lúc này còn có biện pháp, đó chính là gọi tiểu đội tuần thành phụ cận tới đây sẽ dễ dàng giải quyết phiền toái. Bất quá nếu Nhạc Phong đã ở đây, Nhạc Vũ dứt khoát không hỏi nữa. Với lực ảnh hưởng của Tấn Húc thì chắc hôm nay sẽ không tìm thấy bọn họ.
Có thể thuận lợi đem một cỗ quan tài vào cổng thành phía nam, điều này cũng nói lên một chút vấn đề.
Nhạc Vũ suy đoán, chẳng lẽ Tấn Húc, nhanh như vậy đã đột phá võ sư cấp sáu? Hay là do mấy tiệm thuốc khác bị chạm đến lợi ích hợp lực gây nên? Lúc mới vừa rồi hắn đã nhìn thấy mấy tiểu nhị chưởng quỹ của tiệm khác đứng trong đám người lấm lét nhìn hắn.
Đúng lúc này tên tráng hán đang cùng tranh luận với Nhạc Băng Thiến chợt cao giọng.
- Đi phủ thành chủ xử án khám nghiệm tử thi? Hắc! Tiểu cô nương có chủ ý tốt đấy! Nơi này người nào không biết, Nhạc gia các ngươi là bá chủ tám trăm dặm chung quanh đây, cả thành này có chỗ nào không phải là người nhà các ngươi? Ta sợ những huynh đệ này của chúng ta vào được mà không ra được.
Nhạc Vũ chỉ nghe người nọ càng nói càng là sục sôi, càng nói càng bi thương căm phẫn. Đến cuối cùng vái chào mọi người chung quanh:
- Kính xin chư vị hương thân phụ thân bình luận phân xử cho ta! Mặc Trạch ta chỉ có một đường sống, cũng không nguyện đắc tội Nhạc gia. Chỉ là một nhà tám mươi bốn miệng ăn của chúng ta, có hai mươi ba người hôm nay miệng không thể nói, thân không thể động. Ta cũng không cầu bồi thường, cũng không cầu công đạo, chỉ cầu bọn họ có thể cho chúng ta một con đường sống. Điểm này yêu cầu có quá mức?
Người vây xem náo nhiệt chung quanh, dù không phải là sống nhờ vào Nhạc gia thì cũng là ở trong khu vực Nhạc gia khống chế. Lúc này nào có ai dám lên tiếng, chẳng qua vẻ mặt biểu lộ mấy phần đồng tình.
- Vị đại thúc này, lời này của ngươi vì sao ta nghe giống như là bụng dạ khó lường? Thuận Phúc chúng ta cũng không phải là không muốn hỗ trợ, dù sao này cứu người một mạng, coi như là công đức một vạn. Nhưng bị ngươi nói như thế, Thuận Phúc chúng ta ngược lại không dám nhúng tay rồi. Nếu là bị người biết rồi, chẳng phải cho là thuốc của tiệm thuốc Thuận Phúc thật có vấn đề?
Nhạc Băng Thiến vẫn lạnh băng, thản nhiên nhìn quét qua đám người vây xem:
- Ta vẫn giữ một câu nói kia, chỉ cần các ngươi có thể lấy được ra bằng chứng là những người kia bởi vì phục dụng thuốc trị thương Thuận Phúc chúng ta thì chúng ta chẳng những sẽ trị liệu mà còn bồi thường trọng kim.
- Tiểu cô nương nói thật dễ nghe! Chúng ta làm sao lấy được chứng cứ? Còn không phải nói là thoái thác?
Tên gọi là Mặc Trạch kia giận dữ quay đầu, vẻ buồn bã trên mặt càng đậm.- Ngươi muốn chứng cớ có thể! Không biết tiểu cô nương có dám triệu tập các đại dược sư trong thành này cùng nhau kiểm nghiệm?-
Nhạc Băng Thiến nghe vậy cười lạnh:
- Những dược sư bên trong Nhạc gia thành lại có gì tư cách tới nhúng tay hỏi tới chuyện tiệm thuốc Thuận Phúc chúng ta? Hai ngày nữa chúng ta sẽ đem dược sư từ Lê thành các người tới, nói vậy có thể làm ngươi hài lòng chứ!
- Đợi đến lúc bọn họ tới vậy thì những người nhà của ta còn mạng sao?
Mặc Trạch tiến lên mấy bước, gân cổ nói:
- Nói đi nói lại, Thuận Phúc các ngươi chính là không muốn thừa nhận đúng không?
Hắn vừa nói vừa vung tay, khoảng cách lúc này giữa hắn và Nhạc Băng Thiến chỉ gần ba thước, chỉ cần quá tay là có thể vào mặt nàng. Nhạc Vũ cũng cho là tiểu nha đầu này nhất định sẽ sinh lòng e sợ thì thấy Nhạc Băng Thiến chỉ trừng mắt lạnh lẽo:
- Nếu như các dược sư quả thật phán định thuốc trị thương của chúng ta có vấn đề vậy thì bên các ngươi cứ chết một mạng, Thuận Phúc chúng ta sẽ đền một mạng như thế nào?
Nhạc Vũ bất giác cười khẽ, nghĩ thầm nha đầu này thật sự thú vị, ứng đối cũng có mấy phần phong độ đại tướng của Nhạc Trương Thị. Nếu không phải là có vị Thiếu chủ Đạm Vân Thành kia không chừng đã sớm giải quyết vấn đề.
Bất quá lúc này hắn cũng nên ra mặt, cứ dây dưa như vậy sẽ khiến bên bọn họ thêm bất lợi mà thôi. Người thiết kế cục diện này chưa chắc đã muốn được tiền mà có thể chỉ cần dò xét thực lực. Nếu như không dùng thủ đoạn rắn thì hôm sau nhất định sẽ có phiền toái tới tìm. Song khi hắn vừa định bước ra thì cảm thấy vai áo của mình bị nắm chặt. Nhạc Vũ quay đầu, lại chỉ thấy kia vị lão chưởng quỹ vẻ mặt lo lắng lắc đầu.
- Vũ thiếu gia, kính xin nghĩ lại! Ta thấy những người này giống như là tới vì thiếu gia ngươi.