- Không chỉ là Thiếu thành chủ Hồng Phi, còn có Đạm Vân Thành phó thành chủ Hồng Chính, tại Bắc Mã Nguyên của chúng ta được xưng Thương Lan Kiếm Vương!
Nhiễm Lực xoa tay, vẻ mặt hưng phấn:
- Nghe nói là lần này là chuẩn bị tới để cầu hôn với Nhạc gia chúng ta, bất quá rất nhiều người đều nói, lần này Đạm Vân Thành thật ra là hướng chúng ta cầu hoà mới đúng.
Nhạc Vũ bĩu môi, thực lực Đạm Vân Thành mặc dù hơi kém Nhạc gia thành một bậc, nhưng gần đây cũng không nghe nói có tổn thương gì lớn. Hiện giờ cường giả cấp võ sư đạt đến con số ngàn đếm, võ sĩ cấp chín cùng cấp tám đạt chừng hơn vạn, không có đạo lý có sợ hãi Nhạc gia thành.
Theo hắn xem ra, Đạm Vân Thành sở dĩ dừng đối địch với Nhạc gia thành phần nhiều là không muốn rơi vào cảnh lưỡng bai câu thương mà thôi. Lãnh thổ giữa hai thành rộng lớn, đều là đại thành, không cần thiết phải phân định thắng bại lúc này. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Gần đây hắn cũng nghe Nhạc Trương Thị nói đến, bởi vì chuyện tình Sư Ngạc Thú cấp năm xuôi nam mà chư thành phía nam tổn thất thảm trọng. Tuy là đã thông qua Lê thành mời tiên thiên cao thủ ra mặt giải quyết, bất quá trước mắt cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
Cũng vì chuyện này, lượng mua thuốc trị thương tiệm thuốc nhà bọn họ đột nhiên bạo tăng, tăng giờ làm việc cũng khó hoàn thành đơn đặt hàng.
Bởi vậy có thể thấy được, Đạm Vân Thành cùng Nhạc gia thành liên hiệp, chỉ sợ hơn phân nửa là này nhằm vào sự suy yếu của chư thành phía nam. Phía bên kia trừ phi là buông bỏ cơ nghiệp, nếu không nghe lời, cũng chỉ có thể tổ chức nhân lực mạnh mẽ một đường tiễu trừ. Mắt thấy mấy tháng kế tiếp này chỉ sợ là sẽ có mười mấy vạn chết đi lẫn bị thương.
Nhạc Vũ cũng không thấy sầu não, Đông Thắng đại lục người giết thú, thú giết người là là chuyện bình thường. Nhạc gia hàng năm ở nơi đáy cốc này cũng đã tru diệt mấy trăm vạn yêu thú. Những yêu thú cấp năm, cấp sáu nghe nói là đã mở ra linh trí có thỉnh thoảng nổi điên, đó cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Đang muốn nói chuyện này không liên quan, Nhạc Vũ bỗng nhiên ngây ngốc, sau đó lập tức dừng bước, quay sang lạnh lùng nhìn Nhiễm Lực.
- Cầu hôn? Cầu hôn với ai? A Lực ngươi còn nghe được cái gì?
- Nghe nói là Tam tiểu thư của Đạm Vân Thành chủ gả cho Nhạc Lâm thiếu gia chúng ta! Còn có Thiếu chủ Hồng Phi, nghe nói là vì theo muội muội mình tới đây.
Nhiễm Lực hơi khó hiểu tại sao thần thái Nhạc Vũ biến hóa sao nhanh như vậy. Đến khi nói đến hai tiếng Hồng Phi thì hiểu được, lập tức cười một tiếng.
- Thiếu gia, Băng Thiến mới mười một tuổi. Phải đến mười lăm tuổi mới đến tuần cập kê. Hơn nữa nhà chúng ta mặc dù cũng là trực hệ nhưng trong tộc cũng không có quyền lên tiếng. Đạm Vân Thành Thiếu chủ dù ngu xuẩn thế nào, cũng sẽ không chọn đến nhà chúng ta.
Nhạc Vũ thử nghĩ xem cũng đúng, mình quả thật quá mức nhạy cảm nên cũng không để ở trong lòng. Hắn không phải là lo lắng cho Nhạc Băng Thiến, mà là không đành lòng thấy Nhạc Trương Thị bị đả thương.
Trong lúc nhất thời Nhạc Vũ cũng không nghĩ tới, theo con mắt thường nhân thì Nhạc Băng Thiến có thể gả cho Đạm Vân Thành Thiếu chủ đúng là với cao rồi. Hơn nữa với quan niệm của hắn ở tiền thế cho tới bây giờ cũng không có khái niệm gì về hôn nhân chính trị, chỉ có một đôi tay đánh ra thiên địa.
Hiện giờ đã là nửa năm, vừa lúc xuân qua hạ đến. Ánh mặt trời xuyên thấu qua đám cành lá dày đặc trong cánh rừng hậu sơn, để lại vô số vết lốm đốm trên mặt đất.
Cho dù có đám cành lá dày đặc che chở, hai người vẫn cảm thấy nóng bức. Nhạc Vũ cũng không để ý nhiều như vậy, sau khi xác định xung quanh không có người nào thì đứng trên một bãi đất trống trải, sắc mặt ẩn hàm hưng phấn.
Vào xế chiều hôm qua, mấy nhánh kinh mạch trong cơ thể Nhạc vũ đã hoàn thành. Hôm nay coi như là chính thức tiến vào đến giai đoạn thí nghiệm "Tật Phong Thuật". Để có ngày này, hắn đã chờ đợi đến nửa năm.
Đầu tiên là lấy một bộ phận chân nguyên, phân lưu ra Phong Linh lực trong nội tức, dẫn theo lộ tuyến trong dự định. Sau khi tuần hoàn một vòng thì thân thể của hắn đã tụ tập không ít linh khí màu xanh. Kế tiếp, Nhạc Vũ án theo"Tật Phong Thuật" mà Phong Dực Huyền Hồ phát động lúc trước, thân hình xuất ra theo một quỹ tích hình cung, đi về phía trước mấy bước. Sau đó bỗng nhiên Nhạc Vũ cảm giác thân thể của mình đột nhiên nhẹ bẫng. Một chút Phong Linh lực hội tụ quanh thân cũng bắt đầu điên cuồng rót vào đến trong cơ thể,
Nhạc Vũ nhíu mày nhẹ nhàng cất bước về phía trước, trong nháy mắt sau đó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã xuất hiện cách đó khoảng mười trượng, đứng ngay trước mặt Nhiễm Lực đang há hốc miệng.
Nhạc Vũ không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mà những cây cối chung quanh đã bị bọn họ sớm dọn sạch. Nếu không phải như thế, bây giờ hắn mặc dù không phải là đụng vào những cây khô cũng sẽ không kìm được mà trượt chân té, không may còn bị gãy xương.
- Đây chẳng phải là Tật Phong Thuật sao?
Nhiễm Lực vẫn trợn tròn mắt, vẫn không thể tin nổi một màn vừa rồi. Tật Phong Thuật mà Phong Dực Huyền Hồ sử dụng chính là kỹ năng thiên phú, dĩ nhiên hắn khắc sâu ấn tượng, so với ban nãy cũng đã đạt được tám phần, điều này sao có thể?
Nhạc Vũ khẽ cắn môi, cũng không định giải thích với Nhiễm Lực. Hắn ngồi xuống dùng hệ thống phụ trợ kiểm tra cơ thể, trong kinh mạch cũng không có gì dị thường, xem ra đã đến tiêu chuẩn thành thục. Đáng tiếc chính là đại Hỗn Nguyên chân lực, bao gồm Phong Linh lực trong cơ thể hắn thật sự quá ít. Nhạc Vũ đoán chừng nếu như là đồng cấp, hơn nữa là người tu hành công pháp thuộc tính phong đoán chừng mười lần hai mươi lần nữa cũng không có vấn đề gì nhưng với hắn chỉ hai lần là cực hạn.
Hơn nữa Tật Phong Thuật này nếu phát động kéo dài thì có thể là cường độ linh lực hay cường độ thân thể bất đồng. Lúc trước Phong Dực Huyền Hồ sử dụng hơn bốn mươi giây cũng không trông thấy dấu hiệu suy thoái nhưng hiện giờ hắn chỉ mới ba giây đã hao tổn hết linh khí hội tụ, cũng không có tác dụng gì lớn trong chiến đấu.
Nếu như là xuất ra Tật Phong Thuật, chỉ có tác dụng làm thân thể của mình bay lên?
Nhạc Vũ suy nghĩ một lúc rồi lại thúc dục Phong Linh lực trong cơ thể bắt đầu tuần hoàn. Bất quá lần này sau khi hoàn thành thì hắn rút trường kiếm sau lưng, dẫn dắt linh lực bên ngoài cơ thể đẩy mạnh sang tay trái rồi đâm ra theo một quỹ đạo hình cung. Chuyện phát sinh làm hắn há hốc mồm miệng, kiếm trong tay hắn cơ hồ biến thành một đạo ảo ảnh mà những linh khí quanh người quả nhiên cũng tiêu hao rất ít.
Giờ khắc này, Nhạc Vũ cơ hồ không cách nào khống chế được trong lòng mình ý mừng. Đến hôm nay, hắn cuối cùng là có một chút ở nơi này thế giới sinh tồn được tiền vốn. Mà nếu như gắng phải nói có cái gì tiếc nuối [lời mà nói...,] đó chính là cái này Tật Phong Thuật không thế nào thích hợp đao thuật, thì ngược lại thích hợp hơn cho kiếm đâm đánh.
Tuy nhiên vẫn là phương diện hạn chế linh lực, tu vi Nhạc Vũ dù có đạt tới võ sư thì e là một ngày đâm ra nhiều nhất cũng chỉ là năm đến sáu lần mà thôi.
Nếu có thứ gì có thể bổ sung linh lực hao tổn thì quá tốt, dù sao chân nguyên của hắn cũng không thể tiêu hao nhiều như vậy. Nhạc Vũ nghĩ tới rồi đột nhiên trong lòng vừa động, lấy từ trong ngực ra một viên Ngũ Hành linh hoàn, sau đó không chút do dự chiết ra trong hoàn thuốc này Phong Linh khí hàm lượng cực ít dẫn vào trong cơ thể. Quả nhiên nó được đại Hỗn Nguyên chân khí hút sạch như bọt biển hút tạp chất.
Nhạc Vũ khẽ nhướng mày vẻ vui mừng, sử dụng Tật Phong Thuật này cũng không làm chân khí của hắn tiêu hao bao nhiêu. Sau khi bổ sung linh lực của linh hoàn, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng. Kết hợp với trạng thái kinh mạch trong cơ thể hiện giờ, ít nhất còn có thể sử dụng đến ba lần.
Ngoài ra những kinh mạch kia còn có thể khuếch trương lên , với mức tận cùng của Nhạc Vũ tính ra có thể thêm vào ít nhất ba lần. Với số lượng tám lần sử dụng thì cho dù gặp phải tám tên như Nhạc Hữu Thành bao vây, hắn cũng đủ để tự vệ. Về phần võ sư cao cấp vì chưa gặp nên cũng không thể có kết luận.
Nhìn Nhạc Vũ giống như nhàn rỗi cầm lấy kiếm trong tay loạn vũ, mang theo thành từng mảnh tàn ảnh, Nhiễm Lực lại thêm một lần chấn động, vẻ mặt chán nản. Trước kia gã tự nhận còn có thể đón Nhạc Vũ một chiêu nửa thức, nhưng bây giờ cảm giác ngay cả tư cách đứng trước mặt Nhạc Vũ cũng không có.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Lực bất giác giật mình. Vị tiểu thiếu chủ này của hắn chưa đầy mười ba tuổi, tu vi nội tức còn kém gã hai bậc nhưng về thành tựu đã bỏ xa gã. Thật không biết qua vài năm sau nữa, tương lai vị thiếu gia này sẽ là quái vật dạng nào.