Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 363: Phong thần hiện ra


Hai tháng sau, trên bầu trời Thương Duyên sơn mạch hơn mười đạo quang mang đủ màu lục tục xuất hiện, hạ xuống dưới một chân núi.

Nhạc Vũ đi theo bên cạnh Cung Trí, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước. Những nơi tầm mắt hắn nhìn tới, mây mù bao phủ dày đặc, không nhìn thấy rõ khu vực bên trong.

- Đây chính là Tử Vân tiên phủ?

Nhạc Vũ vừa động, ngự kiếm bay về phía trước, xông thẳng vào bên trong sương mù, Cung Trí thấy thế cũng chỉ mỉm cười không đi ngăn cản. Chỉ tiện tay vung lên, ngăn chặn mấy người định đi theo.

Khoảng bốn mươi phút sau, Nhạc Vũ tuôn đầy mồ hôi lạnh quay trở về.

m

Nhìn thấy hình dáng của hắn, Trưởng Tôn Tử Vận cùng Phong Hàn bọn họ đều có chút khó hiểu.

Trong mắt Cung Trí lóe ra vài phần kinh dị:

- Vừa rồi ngươi đi vào, rốt cục xâm nhập được bao nhiêu dặm?

- Bốn trăm dặm đi? Linh giác của ta cũng chỉ như thế.

Cung Trí khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên cười mắng:

- Hắc! Tên tiểu tử ngươi không ngờ còn bản lĩnh này. Bây giờ ta đã có vài phần tin tưởng mấy món đồ trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông chỉ sợ đúng là do ngươi lấy đi. Có thể phát hiện ảo trận tồn tại thì thôi, xâm nhập tới bốn trăm dặm vẫn không bị ảnh hưởng, còn toàn thân lui trở ra. Chỉ bằng vào khả năng như vậy, dù là chính ta cũng chỉ miễn cưỡng làm được. Lần này chuyện các ngươi tiến vào tiên phủ ta cũng yên tâm hơn mấy phần.

Nhạc Vũ lại giống như chưa tỉnh, vẫn nhìn vùng sương mù phía trước không chớp mắt.

Thật ra đại hình ảo trận này cũng không phải nguy hiểm, vừa rồi hắn mặc dù không dựa vào lực lượng đặc thù vẫn có thể từ trong đi ra. Chẳng qua địa điểm đi ra còn hơn vạn dặm.

Lúc ở bên ngoài ảo trận này cho hắn cảm giác không mạnh mẽ, thậm chí xa xa còn không bằng biệt phủ Tĩnh Hải Tông.

Nhưng càng đi về phía sau, Nhạc Vũ liền cảm giác hồn thức của mình, thị giác cho tới thính giác đều có ngăn trở. Hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, cho dù hôm nay hồn lực cùng khả năng tính toán của hắn mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng cảm thấy nửa bước khó đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ngoài ra làm cho hắn kinh dị chính là vô luận hắn làm sao tìm kiếm, cũng không tìm được dấu vết linh trận tồn tại, cũng không tìm được đầu mối then chốt của linh lực, cả đại trận kết thành một khối, cơ hồ hoàn mỹ vô khuyết!

- Thì ra là như vậy! Nếu như khu vực này không phải do thiên nhiên tạo thành, nói không chừng thật sự có khả năng chính là Tử Vân tiên phủ. Mặc dù là không phải, cũng có thể xác nhận là một động phủ của thượng cổ tiên nhân. Trận pháp lớn như vậy, tuyệt đối không phải lực lượng Thái Huyền Tông có thể bố trí ra ngoài.


Trong lòng Nhạc Vũ còn đang suy ngẫm, Trầm Như Tân bay đến bên cạnh hắn cười nói:

- Vũ sư đệ đúng là hồn thức đạo tâm đều kiên cố! Ngươi có biết mấy tháng trước, chưởng giáo chân nhân vì muốn chứng thực nơi này, đã từng cùng Cung trưởng lão và Mạc trưởng lão xâm nhập ngàn dặm bên trong, nhưng lại bị bức trở về?

- Ngàn dặm?

Con ngươi Nhạc Vũ thoáng co rụt lại, cũng không phải kinh dị ảo trận này rộng lớn, mà là thủ đoạn thủ hộ áp súc bao phủ ngàn dặm thế này.

Vừa rồi hắn nhìn lên không trung, chỉ cảm thấy khu vực đầy sương trắng bao phủ tối đa chỉ có phương viên hai trăm dặm mà thôi.

Nhưng vừa rồi hắn xâm nhập cũng đã đi vào tới bốn trăm dặm. Lúc ấy hắn đã cảm giác có chút kỳ quái, mà bây giờ Trầm Như Tân nói cho hắn biết Nông Dịch Sơn cùng hai vị trưởng lão từng xâm nhập ngàn dặm vẫn không phát giác được chỗ ở của tiên phủ kia.

Nếu như không phải đi đường vòng, như vậy phạm vi ảo trận rốt cục rộng lớn tới bao nhiêu?

Bậc không gian trận pháp này, xa xa vượt khỏi trình độ của thế giới hiện tại. Nhưng nếu không phải là như thế, chỉ sợ mấy vạn năm nay đã có người phát hiện nơi này dị thường.

- Một ngàn hai trăm dặm!

Trầm Như Tân xác thực gật đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười khổ sở:

- Sở dĩ Thái Huyền Tông chịu đem miếng thịt béo nhường lại, ngoại trừ dẫn dắt lực chú ý của tông môn chúng ta, còn là vì như thế. Ba vị Nguyên Anh cảnh tu sĩ hợp lực, căn bản không thể vượt qua ảo trận này. Hơn nữa cho dù cộng thêm Quảng Lăng Tông cùng Băng Nguyệt Tông, vẫn có chút không chắc chắn. Nhưng trận này cũng không có gì là nguy hiểm, nghe tin đồn thượng cổ tu sĩ, vô luận là tiên đạo, tà đạo hay yêu tu, phần lớn tính tình hiền hòa, không thích đả thương người. Chỉ cần không sử dụng đại quy mô đạo pháp, căn bản không lo lắng về an toàn.

Những lời này mặc dù Trầm Như Tân không nói, Nhạc Vũ cũng hiểu được. Thật ra giờ phút này hắn chỉ cảm thấy kỳ quái về thân phận Trầm Như Tân. Hắn biết vị sư huynh này xưa nay tin tức linh thông, nhưng không khỏi quá thần thông quảng đại chút ít. Chưởng giáo chân nhân cùng hai vị trưởng lão trong tông môn, từng tiến vào Thương Duyên sơn mạch dò xét, đây là chuyện cực kỳ cơ mật. Nhưng với thân phận Linh Hư cảnh tu sĩ của Trầm Như Tân, thế nhưng cũng có thể biết được, thật làm người khác cảm giác cổ quái.

Mười mấy người nghỉ ngơi ở nơi này chừng vài khắc, đợi đến khi pháp lực tiêu hao trên đường dài đều khôi phục, Cung Trí mới mang theo mọi người hướng nơi xa bay đi. Rất xa đã trông thấy trên đỉnh núi sớm có mấy trăm người đang đứng chờ.

Trong đó có hai mươi mấy vị tu sĩ lớn tuổi đang hội tụ ngay trung ương đỉnh núi, tựa hồ còn đang vì chuyện tiến vào tiên phủ mà thương thảo tranh luận. Cung Trí đi tới sau, thấy thế liền cười sải bước đi tới.

Trầm Như Tân nhìn chung quanh đỉnh núi, sau đó cười nhẹ một tiếng:

- Xem ra trong lúc nhất thời còn chưa đi vào được, nơi này xa xa không chỉ có hai ba trăm người!

Nhạc Vũ yên lặng không nói, ánh mắt lướt qua đỉnh núi. Đệ tử chư tông hội tụ ở chỗ này, có chừng gần sáu trăm người, đa số đều là tu sĩ Ngụy Đan.

Mà theo hắn biết, Đông Thắng đại lục mỗi khi phát hiện một động phủ tiên gia, cũng có cực hạn khi dung nạp. Một trăm tới một ngàn người cũng không biết được, nhưng nếu như vượt qua số lượng, linh lực mọi người hội tụ vượt qua giới hạn, sẽ dẫn phát sát trận.

Dĩ nhiên trước khi tiến vào Tử Vân tiên phủ, tình hình bên trong bọn họ cũng khó mà biết trước. Chỉ có thể căn cứ tu vi của Tử Vân đạo nhân khi còn sống, cùng tin đồn về thực lực trận đạo, cùng tài liệu, sau đó tiến hành tính ra.


- Thì ra chưởng giáo bọn họ thương nghị nhân số tiến vào tiên phủ là ba trăm.

Nhạc Vũ tiếp tục nhìn chung quanh, lần này Quảng Lăng Tông có mười tám đệ tử cùng tới, lấy địa vị của tông môn tại Bắc Hoang mà nói, vô luận là tình hình như thế nào, cũng không tới phiên bọn họ phải giảm bớt nhân số.

Kết quả cuối cùng, hơn phân nửa là hi sinh những tông môn khác. Dù sao chỉ nói về thực lực, Quảng Lăng, Băng Nguyệt cùng Thái Huyền tam tông đủ quét ngang Bắc Hoang. Bất quá xưa nay Thái Huyền Tông là thủ lĩnh chính đạo Bắc Hoang, còn tự cho mình là lãnh tụ của chư tông, hơn phân nửa sẽ làm ra vẻ "bênh vực lẽ phải", mà Quảng Lăng cùng Băng Nguyệt là đồng minh, danh sách rốt cục phân công như thế nào còn cần một cuộc đánh cờ.

Những tu sĩ Nguyên Anh kia, Nhạc Vũ phần lớn cực kỳ xa lạ. Cũng không có hứng thú đi hiểu biết, hắn chú ý chỉ là đối thủ của mình.

Dẫn dắt hắn chú ý nhất tự nhiên là Hoa Tập Nhân. Ngày đó Thập Phương Môn của tên kia làm hắn ấn tượng khắc sâu.

Làm người ta cổ quái chính là Diêm Chí trưởng lão đến Quảng Lăng Tông ngày đó, hôm nay lại không thấy, ngược lại đổi thành một tu sĩ Nguyên Anh cảnh.

- Cũng không biết Thập Phương Môn có thể liên tiếp người bên trong tiên trận, dẫn dắt người khác tiến vào hay không?

Lẽ ra lấy tu vi Ngụy Đan của Hoa Tập Nhân, mặc dù có thể mở cửa cũng chỉ ở trong phạm vi hai trăm dặm. Mà mê trận trước mặt họ nếu không có hai mươi mấy vị tu sĩ Nguyên Anh cảnh cùng hành động, từ Đại Thừa cảnh trở xuống căn bản cũng khó có thể một mình tiến vào, càng không có cách nào xác thực được phương vị.

Nhưng trên thế giới hiện tại, còn rất nhiều chuyện không thể theo lẽ thường phán đoán, khả năng này chưa chắc không tồn tại.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ thoáng lo lắng.

Hai tháng nay tuy hắn chuẩn bị không ít, cơ hồ đem toàn bộ tạp thư viết về động phủ của thượng cổ tu sĩ cùng phỏng đoán về linh trận tiên gia với điển tịch miêu tả xem được đại khái. Ngoài ra hắn lại nghĩ biện pháp gia tăng thêm uy lực của Phong Loan kiếm cùng Bi Âm đao. Bất quá đối mặt với hung hiểm bên trong tiên phủ, hắn vẫn có chút không đủ lòng tin.

Lý Nại Lạc nhìn đệ tử Vân Mộng Tông, vẻ mặt điềm nhiên nói:

- Nhìn thấy nữ nhân kia, trong lòng ta vẫn cảm thấy có chút khó chịu!

Nhạc Vũ hồi phục lại tinh thần, sau đó khẽ mỉm cười. Mặc dù ngày đó hắn giúp Lý Nại Lạc trút giận, nhưng với tính tình Lý Nại Lạc, cũng không kiêng kỵ chuyện mình bị thua. Hơn phân nửa rất muốn tự mình đánh bại Hoa Như Tuyết, xem như mới có thể hoàn toàn kết thúc khúc mắc lần này.

Ngoại trừ Hoa Tập Nhân, còn có nữ tử thần bí của Băng Nguyệt Tông, Nhạc Vũ không muốn khiến nàng cảnh giác. Ánh mắt chỉ thoáng dừng lại liền nhanh chóng lướt qua. Sau đó chính là vị thiếu niên của Vân gia.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của hắn, thiếu niên kia quay đầu lại, vẻ mặt thân mật nhìn hắn khẽ mỉm cười. Nhạc Vũ cũng gật đầu chào, sau đó nhắm hai mắt lại.

Còn lại trong vài đại tông môn, mặc dù còn có vài người mang tới cho hắn cảm giác uy hiếp, lại không có tư cách làm cho hắn phải đi chú ý.

Ngoài ra còn có hai ánh mắt, từ khi hắn đi tới nơi này liền không ngừng nhìn về phía hắn, một người tự nhiên là Trữ Vân, một người là Thạch Lũy.

Nhạc Vũ cũng lười nhìn bọn họ, chẳng qua trong lòng tự trào phúng, không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh kẻ địch bốn bề.

Nhưng Trữ Vân này lại làm hắn nghĩ tới Chiến Tuyết. Lấy hồn thức thăm dò vào trong Thông U Định Minh Châu, Nhạc Vũ tĩnh tâm cảm giác Chiến Tuyết đang ở không gian loạn lưu, sau đó chân mày hắn chợt cau lại.

Hiện nay lá bài tẩy duy nhất Nhạc Vũ có thể chân chính dựa vào ngoại trừ Ngũ Sắc Thần Quang cùng Diệt Tuyệt Quang Châm, cũng chỉ có Chiến Tuyết.

Nhưng khi hắn chuẩn bị tiến vào tiên phủ, Chiến Tuyết lại đột nhiên tự mình tiến vào không gian mà nàng náu thân, sau đó lâm vào ngủ say. Vô luận Nhạc Vũ kêu gọi thế nào, nàng cũng không phản ứng. Chỉ có thể thông qua Thông U Định Minh Châu cảm giác trạng huống đại khái của Chiến Tuyết.

Nhưng tình hình này đã sớm có dự báo trước. Mười mấy ngày trước chút ít sợi tơ bạc đã có dấu hiệu lui lại trên diện rộng. Thỉnh thoảng nàng lại ngủ trong khi quét dọn động phủ cho hắn, sau đó khi tỉnh lại, những sợi tơ bạc kia biến hóa càng thêm rõ ràng.

Cũng chính vì vậy Nhạc Vũ không hề lo lắng, đoán chừng trong vòng mấy ngày, chính là lúc Chiến Tuyết chính thức phong thần, nếu còn tiếp tục ở lại thế giới này mới thật sự nguy hiểm.