Lý Nại Lạc trọng thương không dậy nổi đã sớm có người đưa đi tĩnh dưỡng, mọi người trước điện đều trầm mặc không nói.
Trong số những người ở đây có thể nắm chắc đánh bại nữ tử kia cũng có rất nhiều người. Tuy nhiên vì tuổi lớn hơn một chút mà không tiện xuất thủ. Còn những đệ tử ít tuổi hơn đều không nắm chắc, tự hỏi còn thua Lý Nại Lạc cùng Trưởng Tôn Tử Vận.
Nhạc Vũ cũng không suy nghĩ gì, coi như không nghe thấy, về phần mấy vạn ánh mắt hy vọng nhìn tới đây thì coi như không nhìn thấy.
Bất quá Đoan Mộc Hàn trước mặt hắn đã giận đến tái mặt:
- Tiểu Vũ, ngươi là con rùa đen rút đầu hay sao? Chúng ta đã nói ra thế, ngươi còn có thể nhịn được?
Nhạc Vũ cười cười, cũng không giải thích, nhìn thẳng về phía Nông Dịch Sơn cùng với chư vị trưởng lão đang đứng, quả nhiên phát giác vẻ mặt mọi người tuy đã tái đi nhưng cũng không có ý tứ bảo hắn bên này.
Thật ra thì bản thân hắn cũng không ngại xuất thủ, vấn đề là tình thế hôm nay có chút quỷ dị. Rốt cuộc như thế nào vẫn phải tùy vào trưởng bối tông môn quyết định mới thỏa đáng
- Sư thúc, chuyện này không đơn giản như vậy .
Trầm Như Tân cũng lắc đầu nói:
- Ta xem nữ nhân này của Vân Mộng Tông chắc là vì Nhạc sư đệ mà đến để khiến hắn xuất thủ.
- Vì Tiểu Vũ mà đến? Như Tân, nói vậy là sao? Đoan Mộc Hàn nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc, thật ra thì bản thân nàng cũng cảm giác được có cái gì không đúng. Chẳng qua vấn đề là ở đâu thì nàng không nghĩ ra.
- sợ rằng hay là cùng Tử Vân Tiên Phủ có liên quan. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trầm Như Tân có thể là cảm thấy có mấy lời không thể nói quá sâu nơi này nên chú ý tìm từ:
- Nếu là Nhạc sư đệ bị các phái gây khó khăn thì chuyện bên Tử Vân Tiên Phủ sẽ có chút khó làm. Nếu sư đệ không vào tiên phủ cũng được nhưng nếu đã chọn người vào trong thì đệ tử ta ngày sau vào phủ chắc chắn sẽ nửa bước khó đi. Chẳng qua với thiên tư thực lực của sư đệ, tông môn sao có thể dễ dàng buông bỏ?
Mày liễu của Đoan Mộc Hàn nhất thời dựng lên, vẻ giận dữ trong mắt càng tăng. Tinh thần Nhạc Vũ vẫn uể oải như cũ, không để ý đến lời nói của Trầm Như Tân, hiện giờ hắn vẫn chưa hồi phục sau khi bố cục bên Vạn Tiên quật không được như ý.
Bất quá nhìn tình hình trước mắt, cho dù hắn không rõ được thế cục phức tạp của bắc hoang cũng hiểu được mấy phần.
Tin tức Tử Vân Tiên Phủ chắc là do Nông Dịch Sơn cho người truyền đi. Dù sao số người trong tình huống không kích động linh trận cấm chế có thể tiến vào trong tiên phủ vốn không nhiều lắm. Hơn nữa trong chư tông bắc hoang cũng đến hơn nửa có địch ý với Quảng Lăng tông nhưng nếu là đem mười mấy đại tông môn phía nam Trung Nguyên cùng nhau kéo vào thì tình hình lại bất đồng. Chẳng những có thể lấy thế áp chế những tiểu tông môn bắc hoang còn giải được nguy cơ cho đệ tử bản môn.
Qua vạn năm nay, Quảng Lăng Tông vẫn hành sự khiêm tốn, ngoại trừ Vân Mộng Tông thì cũng không có ai là đại địch.
Nhưng nếu đồ bên trong Tử Vân Tiên Phủ do bắc hoang chiếm hết thì những tông môn phía nam Trung Nguyên tương đối gần đây nhất định sẽ sinh lòng bất mãn. Băng Nguyệt tông Thái Huyền tông và các tông môn khác thì không sao, chỉ có Quảng Lăng Tông đứng mũi chịu sào.
Cử động lần này nhìn như là đem toàn bộ chỗ tốt của mình đẩy ra, tuy có vẻ ngu xuẩn nhưng thật ra vô cùng sáng suốt.
Nhạc Vũ trước kia vốn bởi vì Xương Băng Hồng bị buộc độ kiếp trước mà xem thường thủ đoạn quyền mưu của Nông Dịch Sơn, lúc này cũng thấy bội phục. Chưa nói tới những thứ khác, chỉ riêng chữ trí đã có thể khó được.
Trầm Như Tân thấy Đoan Mộc Hàn đã hiểu thì thở dài:
- Bất quá mặc dù biết ý của bọn hắn, chuyện này cũng khó có thể ứng phó. Quảng Lăng Tông chúng ta thực sự tìm không ra người. Trong giới đệ tử thì Tạ sư đệ chính là tiền bối Nguyên Anh chuyển thế không thể xuất thủ, còn dư lại cũng chỉ có Nhạc sư đệ. Chưởng giáo chân nhân chắc cũng không chịu ẩn nhẫn.
Quả nhiên kia Hoa Lạc Tuyết nhìn chung quanh mọi người một cái thấy thủy chung không người nào ứng chiến liền chiếu vào Nhạc Vũ, cười nói:
- Chẳng lẽ mấy vạn đệ tử Quảng Lăng Tông đều là phế vật? Quảng Lăng Kiếm Tông mấy trăm năm trước cũng từng danh chấn bắc hoang, ta xem chỉ là hữu danh vô thực.
Nàng vừa nói xong, trong ba vị lão nhân đứng trên bậc thang có một vị lão nhân tóc đỏ tức giận quát:
- Tuyết nhi còn không im miệng cho ta! Nơi này há lại để ngươi có thể càn rỡ!
Nói dứt lời, lão nhân tóc đỏ thi lễ với mấy trưởng lão Quảng Lăng Tông bên cạnh, vẻ hổ thẹn:
- Chư vị chớ trách, đồ tôn ta xưa nay cũng là nhanh mồm nhanh miệng, ngay cả lão hủ cũng nhức đầu. Chuyện hôm nay, đợi đến sau khi xong chuyện Tử Vân Tiên Phủ thì tông ta nhất định sẽ lấy môn quy trừng phạt nặng nề!
Mấy vạn đệ tử Quảng Lăng Tông đang tức nghẹn vì mấy câu của Hoa Lạc Tuyết, lúc này nghe vậy lại càng trợn mắt tròn xoe, chỉ chực phát tiết.
Lão nhân này không nói Hoa Lạc Tuyết là càn rỡ mà nói là nhanh mồm nhanh miệng. Chẳng phải nói lão cũng đồng ý lời của đồ tôn vừa rồi là Quảng Lăng Kiếm Tông hữu danh vô thực?
Nông Dịch Sơn cười nhạt, nhìn lão nhân tóc đỏ kia thật sâu, cũng không trả lời, suy ngẫm chốc lát rồi nhìn sang phía sau Đoan Mộc Hàn.
- Nhạc Vũ, nếu người ta đến đây vì ngươi thì cũng đừng để họ thất vọng, tỷ thí với vị Hoa sư tỷ một chút đi? Để vị sư tỷ này của Vân Mộng Tông thấy được thủ đoạn của Tiểu Quan Phong các ngươi, tránh cho người khác nói Quảng Lăng Kiếm Tông ta là hữu danh vô thực.
Nhạc Vũ tất nhiên sao cũng được, lập tức gật đầu xác nhận rồi bay lên từ trong đám người về phía giữa quảng trường, mới vừa bay được một nửa thì đã nghe Cung Trí thản nhiên nói:
- Ta biết năm trước khi ngươi chiến đấu với đồng môn vốn giữ mấy phần khí lực. Bất quá hôm nay thì khác, nếu không xuất toàn lực thì người khác sẽ nói là chúng ta không tôn trọng Vân Mộng Tông.
Nhạc Vũ hơi cảm thấy kinh ngạc, nhìn phía sau một cái thấy Nông Dịch Sơn cũng không có ý phản bác, liền thu hồi những tạp niệm hạ xuống trước người Hoa Lạc Tuyết. Nơi đây đã sớm hỗn độn vì hai lần giao đấu với Lý Nại Lạc và Trưởng Tôn Tử Vận, không có chỗ đặt chân. Nhạc Vũ liền dứt khoát lơ lửng ở không trung như cũ, hiện giờ hắn vẫn chưa thể ngự không như tu sĩ Kim Đan, bất quá bay ở tốc độ thấp thì tu sĩ Trúc cơ cũng có thể làm được.
Sau đó Nhạc Vũ sử ra một kiếm quyết triệu hồi Phong Loan kiếm, lạnh nhạt nhìn về đối diện:
- Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Nếu là đấu kiếm thì hắn cũng không định sử dụng Bi Âm đao và Tam diệu như ý lôi châm..
Tư thái của Hoa Lạc Tuyết tuy vừa rồi rất ngông nghênh nhưng hiện giờ trong lòng hết sức kinh dị. Người trước mặt nàng tu vi tựa hồ chưa đến Kim Đan nhưng lại khiến nàng nhìn không thấu thực lực.
Bất quá mặc dù nàng ngạc nhiên nhưng cũng không lo lắng. Lúc trước đã sớm có vô số chuẩn bị nên có bại cũng không có gì, trên mặt vẫn cười lạnh:
- Ngươi chính là Nhạc Vũ? Từng giết qua một vị tu sĩ Kim Đan của Ngọc Hoàng Tông?
Nàng nói đến đây thì giơ tay xuất ra một thanh phi kiếm màu đỏ để trước người:
- Kiếm này tên là Hồng Anh, cấp ngũ phẩm, sư đệ ngươi phải cẩn thận rồi!
Thoại âm vừa rơi xuống, khí thế của Hoa Lạc Tuyết đã tăng lên mức cao nhất. Hồng Anh kiếm bỗng nhiên mang theo vô số bóng kiếm, rồi sau đó hỏa linh lực rối rít ngưng tụ, biến ảo thành những lá anh đào đỏ thẫm phấp phới bay về phía Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ hứng thú nhìn một màn này, hắn biết những lá cây anh đào nhìn như vô cùng xinh đẹp, không có chút nào uy hiếp thật ra lại có uy lực tuyệt luân.
Trong đó là bất luận một phiến lá nào cũng có hỏa viêm lực kinh người đủ để một vị tu sĩ Linh Hư cảnh trọng thương. Mỗi một phiến khi tan rã sẽ sinh thành một phiến, vô cùng vô tận. Lý Nại Lạc tuy am hiểu kiếm quyết băng hệ ứng đối nhưng vẫn bị cho không hề có lực hoàn thủ.
Theo bóng kiếm màu đỏ thôi động, vòng xoáy lá anh đào quanh người Nhạc Vũ càng lúc càng dày, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên. Đến khi có chừng 1300 phiến lá thì quang quang mang của thanh Hồng Anh kiếm đã trướng lên cực đại.
Tới lúc này thì không chỉ các đệ tử vây xem của Quảng Lăng Tông lo lắng mà ngay cả mấy người Nông Dịch Sơn cùng Cung Trí đứng trên bậc thang cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Đoan Mộc Hàn bên kia nhướng mày, bất mãn hừ lạnh nói:
- Rốt cuộc Tiểu Vũ đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ không biết uy năng kiếm quyết này ít nhất cũng là tứ phẩm trở lên, càng về sau càng khó ứng phó? Cho dù hắn muốn ra vẻ cũng không nên làm vậy chứ.
Trầm Như Tân bên cạnh cũng tròn mắt, thầm nghĩ sao lại thế này? Hồi tưởng những việc làm trước kia của Nhạc Vũ, hắn cũng không rõ Nhạc Vũ đang giở trò gì, nhìn tinh thần uể oải không khác trước đây mình thất tình.
Bất quá mặc dù trong lòng Trầm Như Tân nghi ngờ nhưng cũng không lo lắng, với thực lực của sư đệ nếu đã làm như vậy chắc có đạo lý riêng.
Hắn còn đang suy ngẫm thì Hồng Anh kiếm đã chém thẳng xuống Nhạc Vũ. Bóng kiếm tung bay, giống như sông lớn mênh mông, những chiếc lá anh đào đã tăng lên 1800 cũng như vòi rồng cuộn tròn mãnh liệt.
Đang lúc có người không nhịn được, lên tiếng kinh hô thì rốt cuộc Nhạc Vũ mở bừng mắt, ánh mắt thậm chí lộ vẻ thất vọng. Phong Loan kiếm bên cạnh chợt bắn lên mấy đạo kiếm quang huyền diệu, chỉ trong nháy mắt, vòng xoáy lá anh đào đã tiêu giảm hơn phân nửa, hỏa viêm lực chỉ còn khoảng một nửa bị Phong Loan kiếm mang theo phong lực nén chặt đánh thẳng từ trên không xuống. Vào lúc giao kích thì hỏa linh lực bộc phát đánh bay hỏa viêm lực tứ tán ra trăm trượng.
Trong cùng một sát na, Phong Loan kiếm đã như một dải lụa chém về phía nữ tử đối diện.
Hoa Lạc Tuyết lấy làm kinh hãi, muốn dùng tay phải có mang bao tay tơ bắt lấy nhưng Phong Loan kiếm đã như cá quẫy trơn tuột chui vào cắt gọn toàn bộ chiếc bao tay do chân khí linh lực ngưng tụ tạo thành của nàng.
Ngay sau đó, một kiếm nặng nề đã đâm thấu tay nàng.