Nhạc Vũ nhìn thấy chất lỏng màu hồng kia khuếch tán chung quanh, hắn cũng không tiếp tục dây dưa với đàn yêu ngư chung quanh, Phong Loan kiếm như sóng nước thủy triều, nhấc lên kiếm ảnh đầy trời, xung phong lao về phía trước. Chỉ đảo mắt liền đem hai đầu yêu thú cấp bảy chém chết, thậm chí cũng không quản chuyện thu yêu đan, liền mạnh mẽ thúc giục Xuyên Vân Toa từ trong đàn yêu ngư thoát thân ra ngoài.
Chẳng qua vừa bị trở ngại như vậy, linh lực ba động phía trước đã cách hắn ngày càng xa.
Bất quá bởi vì vậy Nhạc Vũ ngược lại hơi có chút yên tâm.
- Nghe nói Mi Hương Bát Trảo Chương Ngư phun ra chất dịch ngoại trừ có hiệu dụng thúc đẩy ân ái, còn có thể gây tê liệt thân người, có hiệu quả thực linh nghiệm. Huyền binh pháp bảo phòng ngự cũng khó mà ngăn cản. Nhưng nếu đã biết lai lịch của con bạch tuộc này, có lẽ tiểu sư phụ cũng đã sớm có đề phòng, sẽ không dễ dàng bị trúng chiêu. Hơn nữa thêm thanh huyền binh tam phẩm thủy hệ, hơn phân nửa là vật thắng cược trong cuộc so đấu. Uy lực nhất định bất phàm!
- Chẳng qua con bạch tuộc kia càng lùi càng xa, rốt cục không biết nó có chủ ý gì, giống như đang muốn dẫn dụ tiểu sư phụ xông qua bên kia. Nếu có mai phục như vậy sẽ hỏng bét.
Trong lòng vừa tự an ủi nhưng Nhạc Vũ vẫn thúc giục Xuyên Vân Toa càng lúc càng nhanh.
Nhưng khi hắn phi hành được mấy trăm dặm, mắt thấy sắp đến nơi đang đại chiến, đột nhiên có một cơn sóng triều hơn trăm thước cuốn tới, vây quanh Tam Diệu Như Ý Lôi Châm mãnh liệt xoắn nhanh.
- Lại là Hàn Nguyên Trọng Thủy?
Cảm giác được cơn sóng triều mang theo lực lượng kinh người, Nhạc Vũ khẽ cau mày, đem hơn trăm giọt Hàn Nguyên Trọng Thủy ra sử dụng, tuyệt không phải là một con yêu thú thủy hệ cấp bảy tám có thể làm được. Mặc dù thật sự là cấp tám, vậy cũng nhất định phải có cấp bậc thần thú. Cũng phải có trình độ như con bát cấp Li Giao trước kia.
Ngay sau đó, tâm thần Nhạc Vũ đột nhiên căng thẳng.
- Không đúng! Đây không phải là yêu thú, có người đang sử dụng đạo pháp, hơn nữa phải là Kim Đan tu sĩ! Phong Loan kiếm, phá cho ta!
Bóng kiếm màu xanh bên người hắn quanh quẩn khuấy động, triền đấu quấn quýt cùng Hàn Nguyên Trọng Thủy chung quanh, lúc này liền theo tâm ý của Nhạc Vũ, hóa thành chiêu Tê Thiên Bài Vân bắn ra.
Chẳng qua khác với lúc trước, giờ phút này lộ tuyến quỹ tích của kiếm quang vòng quanh càng thêm huyến lệ phức tạp, chỉ thoáng qua liền có một cỗ kiếm quang tràn trề chợt xông thẳng ra. Trong khoảnh khắc liền đem những sóng triều kia va chạm vỡ thành mảnh nhỏ, Nhạc Vũ liền an toàn từ bên trong thoát ly ra ngoài.
Tuy Nhạc Vũ tự mình nghĩ ra mấy chiêu phong hệ kiếm quyết, nhưng mục đích vẫn lấy việc rèn luyện năng lực của mình làm chủ đạo. Cuồng Phong kiếm thức đến tột cùng cũng không dùng tốt như Quảng Lăng Tuyệt Kiếm do tu sĩ Đại Thừa sáng chế. Trên uy lực còn xa xa không bằng, hắn chỉ thừa lúc đơn giản hóa Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, hắn đã phân chia ra mấy tầng thứ, tùy theo tình huống khác nhau mà lựa chọn kiếm thức tương ứng đối phó, chỉ là vì tiết kiệm đạo lực của bản thân.
Giờ phút này sử đụng đầy đủ phiên bản Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đơn giản hóa, đồng dạng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đem Hàn Nguyên Trọng Thủy toàn bộ đánh nát.
Nhưng khi vừa thoát thân ra, Nhạc Vũ cũng không dám liều mạng, vung tay thu hồi Xuyên Vân Toa, sau đó lại giải phóng Tam Diệu Như Ý Lôi Châm ra ngoài. Tốc độ của Xuyên Vân Toa tuy thật nhanh, nhưng bản thể quá mức yếu ớt, phải dùng Tam Diệu Như Ý Lôi Châm đến bảo vệ, ngược lại liền câu thúc chiến lực của lục phẩm pháp bảo này.
Những sóng triều còn dư lại, liền tập kết ngưng đọng thành hình dáng của một thanh kiếm, lại lần nữa va chạm với Phong Loan kiếm của Nhạc Vũ, triền đấu thành một đoàn. Tình hình kia phảng phất như không lo hắn đi về phía trước, chỉ muốn ngăn trở đường lui của hắn.
Mà Hàn Nguyên Trọng Thủy bị Nhạc Vũ đánh tán mang theo linh lực kinh người, tựa hồ như đang bị lực lượng nào đó ước thúc khống chế, chỉ đọng lại mà không tán, lại có xu hướng tụ tập lại một lần nữa.
Nhạc Vũ không chút dao động, Phong Loan kiếm không chút lưu tình chém loạn chung quanh, phàm là Hàn Nguyên Trọng Thủy ngưng tụ một lần nữa mà liên tục vỡ ra.
Chẳng qua thân hình của hắn không tiếp tục chạy về phía trước, mà thúc giục Tị Thủy Châu đứng yên tại chỗ, linh giác liền mở rộng ra.
- Kỳ quái! Vì sao trong lòng ta lại có cảm giác kinh hãi này? Xem ra là có đại địch. Chưa diệt người này thật khó tiến thêm một bước.
- Một trăm lẻ tám giọt Hàn Nguyên Trọng Thủy đã diệt mà hồi phục lại, đây không phải phù pháp bí thuật, mà là thủy hệ trọng bảo! Có thể đem Hàn Nguyên Trọng Thủy điều khiển tới mức độ thuần thục như vậy, mặc dù người này không phải là Kim Đan tu sĩ, cũng phải có Linh Hư Tâm Động cảnh giới trở lên! Chẳng qua thật sự không biết rốt cục hắn là người của Thái Huyền Tông hay là Phù Sơn Tông?
- Nếu là Linh Hư cảnh tu sĩ, vậy càng thêm kỳ quái. Hắn làm sao giấu diếm được linh thức của ta? Ngay cả tiểu sư phụ hôm nay cũng đừng mơ tưởng tới được gần người ta trong vòng ba mươi dặm. Nói như vậy xác nhận người này giỏi về trận đạo không thể nghi ngờ.
Tâm niệm liên tục xoay chuyển, Nhạc Vũ ngưng mắt nhìn chung quanh, trong lúc bất chợt hắn chợt nhướng mày, thúc giục Phong Loan kiếm chém ra một đạo kiếm khí, bắn thẳng ra ngoài ngàn trượng. Sau đó lại là một trận ba động kịch liệt, hai bóng người rốt cục xuất hiện trước mắt hắn. Trong đó có một người trẻ tuổi đang nhìn hắn, sắc mặt xanh mét. Mà một tu sĩ áo trắng, đang cười nhẹ đứng chắp tay sau lưng.
- Tin đồn mấy năm trước Quảng Lăng Tông nhận lấy một đệ tử họ Nhạc, thiên tư tuyệt hảo. Không tới ba năm đã đạt được tu vi Linh Hư cảnh. Hôm nay xem ra đúng là có mấy phần bất phàm. Có thể khám phá được chỗ ẩn thân của ta, không phải tu sĩ Linh Hư cảnh bình thường có thể làm được. Còn có Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, chẳng lẽ do một mình ngươi cải biến hay sao?
Nhạc Vũ không hề để ý tới, chẳng qua ngó chừng hình dáng tướng mạo của người trẻ tuổi bên cạnh tu sĩ áo trắng, sau đó con ngươi hắn co rút lại.
- Trữ Vân? Chuyện nơi đây, còn có Hải Thánh Chân Quân, quả nhiên là thủ bút của Thái Huyền Tông các ngươi!
Tu sĩ áo trắng nghe vậy thoáng sinh tức giận, ngay sau đó hơi lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Trữ sư điệt, hai người trước kia biết qua?
- Tự nhiên nhận thức!
Sắc mặt Trữ Vân vẫn vô cùng khó xem, trong ánh mắt nhìn Nhạc Vũ quỷ dị khó lường:
- Năm đó ở Bắc Mã Nguyên gặp qua một lần, chỉ là một con kiến hôi không đáng kể mà thôi. Nếu không phải có Tàng Trân Các Phượng Tam che chở, mấy năm trước ta đã bóp chết! Không ngờ hôm nay lại cho hắn có thành tựu!
- Thì ra còn có nguyên nhân!
Tu sĩ áo trắng trung niên chợt cau mày, sau đó lại thản nhiên cười:
- Ngày đó không thể chém giết quả thật đáng tiếc, nhưng hôm nay giết thì cũng như vậy. Sư điệt không phải vẫn buồn không có đối thủ đấu tranh sinh tử, luyện tập thực chiến sao? Người trước mắt này chẳng phải vừa lúc? Cho ngươi mười phút thời gian đấu một trận với hắn, đến lúc đó ta lại ra tay thế nào?
Ngụ ý lại xem Nhạc Vũ như thịt trên thớt, có thể tùy ý xâm lược. Trữ Vân cũng không cảm giác có gì không ổn, đang muốn đáp ứng, khóe mắt lại nhìn thấy thiếu niên thanh tú đối diện chợt nhếch môi cười trào phúng.
- Trữ Vân, còn nhớ được ba năm trước, ngươi vì một viên Tam Huyết Đoạn Tục đan, muốn ta quỳ xuống dập đầu cho ngươi ba lần, lúc đó mới chịu đem đan dược đưa cho ta!
- Loáng thoáng cũng nhớ được mấy phần.
Trữ Vân khẽ cau mày, có chút khó hiểu. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Nghĩ như vậy ngươi cũng nhớ được, khi đó ta chưa từng quỳ xuống, ngươi đã muốn đem ta tru diệt.
- Phải thì thế nào?
Trữ Vân nhẹ nhàng cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng ánh mắt Nhạc Vũ:
- Chỉ hận sư muội ta mềm lòng, để lại tính mạng của ngươi. Nếu chịu nghe theo tâm ý của ta, hôm nay đã miễn phiền toái lần này!
Vừa đến lúc này, ngay cả tu sĩ áo trắng cũng cảm thấy thiếu niên trước mắt có gì không thích hợp.
- Vì sao trên người người này lại có hồn lực hùng hồn như thế. Thần hồn phảng phất như đao như kiếm, bén nhọn vô cùng, thật sự là một nhân tài tu đạo thật tốt! Ngoài ra loáng thoáng tựa hồ còn có cỗ hồn sát khí. Đừng nói là tà đạo công pháp gì, còn có bộ lôi hệ pháp bảo kia, hợp lại thành trận thế, làm ta càng không nhìn ra phẩm cấp, uy lực chỉ sợ là bất phàm. Như vậy xem ra tuy Trữ sư điệt có nhiều pháp bảo hộ thân, nhưng hơn phân nửa không phải là địch thủ của hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, âm thầm đề tụ pháp lực chân nguyên trong cơ thể, xem như chuẩn bị.
Nhạc Vũ lại nhìn Trữ Vân từ trên xuống dưới, cùng tu sĩ Kim Đan bên cạnh có thực lực thế nào tuy hắn nhìn chưa ra, nhưng Trữ Vân này ba năm không gặp, giờ phút này lại đạt tới Linh Hư Thần Tịch cảnh giới. Xem ra hắn lưu lại vài phần tài liệu hôm đó, cũng đã làm tu vi Trữ Vân khôi phục như cũ, thậm chí mấy năm này còn có tiến cảnh không nhỏ!
- Nhớ được là tốt rồi! Ngày đó thực lực của ta yếu ớt, tự nhiên không thể làm gì được ngươi. Sau tuy phát triển tu vi, nhưng cũng không có cố ý đi tìm ngươi trả thù. Nhưng hôm nay vừa lúc Trữ Vân ngươi lại đụng vào ta, vậy thì không oán ta được.
Nghĩ tới nỗi căm phẫn cùng vô lực ngày trước, trong lòng Nhạc Vũ ba đào mãnh liệt, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc ba động.
Vừa nhớ tới đó, lại nghĩ tới Đoan Mộc Hàn ở phía trước hung hiểm khó lường, liền cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa phần phật đang đốt cháy ngũ tạng, không chỗ phát tiết!
Hắn đè nén cỗ lệ khí trong lồng ngực, Nhạc Vũ hơi phất tay, lấy một thanh Bi Âm đao trong giới chỉ phóng ra ngoài. Sau đó vung ngón tay búng ra thân đao, xóa đi hồn thức ấn ký của mình.
- Nghe kỹ Trữ Vân, ngày đó ngươi nói như vậy, ta hôm nay xin trả! Hôm nay sau khi hai ngươi vẫn lạc, ta nhất định tìm một chỗ phong thủy thanh tú, làm nơi táng thân cho nhị vị!
Hắn vừa nói xong, liền xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết, bỗng dưng từ phía sau Nhạc Vũ lộ ra, bắt lấy chuôi Bi Âm đao. Sau đó một cỗ hồn sát lực truyền từ chuôi đao tràn lên. Bổ khuyết vào bên trong Hồn Thạch, sau khi Nhạc Vũ xóa đi ấn ký, bên trong đã hoàn toàn trống không.
Mà bản thân Nhạc Vũ lại chuyên tâm khống chế Phong Loan kiếm, lao thẳng tới tu sĩ áo trắng. Bóng kiếm màu xanh quanh quẩn vũ động, kích khởi kiếm kính đầy trời, như ngọn núi lớn áp thẳng về phía trước.
Chiêu thứ hai Quảng Lăng Tuyệt Kiếm Phiền Vân Vô Định, tác dụng vô cùng, Nhạc Vũ trực tiếp lại sử dụng thức thứ ba Đái Lệ Sơn Hà!
Tu sĩ áo trắng nở nụ cười giễu cợt, tuy tiểu tử trước mắt có chút bản lĩnh, nhưng khẩu khí lại quá mức cuồng vọng, nhưng chỉ nháy mắt sắc mặt hắn liền tái đi.