Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 307: Khí phòng luyện bảo


Từ tòa đại điện dưới chân Thủy Hàn Phong trở về Tiểu Quan Phong, Đoan Mộc Hàn tuy là nghiêm mặt

cố giả bộ nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng lại bật cười khiến uy nghiêm sư trưởng mà nàng gắng sức thể hiện không còn sót lại chút gì, ngược lại càng tăng lên phần kiều mỵ.

Trầm Như Tân bất đắc dĩ lắc đầu nhìn sang một bên. Nhạc Vũ thì cười khẽ, khống chế thay ngũ phẩm Minh Dương kiếm, đi theo phía sau Đoan Mộc Hàn.

Nguyên nhân Đoan Mộc Hàn không nhịn được cười ước chừng là vì thu hoạch của nàng lần này không tệ. Vật có thể dùng đánh cược với Chu Lệ Kiếm thì giá trị dĩ nhiên không tầm thường.

Bất quá lần này hắn cũng phát tài, có được Minh Dương kiếm.

Nhạc Vũ lúc này đang suy nghĩ tình hình sau khi hắn đấu kiếm với ba người kia. Xem ra dưới vẻ ngoài đoàn kết của Quảng Lăng Tông thì thật ra thì cũng không bình lặng. Cũng khó trách Xương Băng Hồng lại lựa chọn giữ bí mật cho hắn, thậm chí không tiếc mở miệng giúp hắn che lấp.

- Tiểu Vũ, pháp bảo giấu diếm tu vi trên người của ngươi kia rốt cuộc là vật gì? Dấu diếm ta thật là khổ!

Sau khi về tới Tiểu Quan Phong, lúc Trầm Như Tân đã rời đi thì Đoan Mộc Hàn đột nhiên quay đầu lại hỏi.

- Vào lúc luyện kiếm nửa năm trước ta không hề phát hiện một điểm dị trạng. Bảo vật này chắc là bất phàm?

Nhạc Vũ đã dự liệu trước nên cũng không do dự lấy viên Ẩn linh châu ra, trong lòng bất giác cảm kích Chu Húc. Cho dù lão đầu này có ý đồ thì cũng đã giúp đỡ hắn rất lớn.

- Ẩn linh châu của Chu lão đầu, không trách ta không nhìn ra. Tiểu Vũ lại cấu kết với lão hay sao?

Đoan Mộc Hàn liếc một cái liền nhận ra lai lịch pháp bảo này, sau đó nhún vai.

Vật có thể khiến Chu lão đầu nổi danh keo kiệt phá lệ tặng bảo vật như vậy thì cũng chỉ là Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước mà thôi.

- Nói trước một câu, cho dù ngươi đồng ý đưa Sơ Tam cho lão thì ta cũng không đồng ý! Nếu thật như vậy thì đừng trách ta vô tình trục xuất sư môn!

- Đệ tử tự nhiên là nghe sư phụ .

Khẽ mỉm cười, Nhạc Vũ cất lại Ẩn linh châu:

- Một lục phẩm pháp bảo sao đủ mua Sơ Tam. Phải để trong Tiểu Quan Phong sao cho người của Ngọc Thanh Phong nổ mắt mới được.

Đoan Mộc Hàn nhất thời híp mắt cười gật đầu. Bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nhíu mày nói:


- Lần so đấu này, Tiểu Vũ thực sự khiến Tiểu Quan Phong hãnh diện. Bất quá vào lúc này đột phá Linh Hư cảnh đối với ngươi mà nói cũng không phải là thời cơ tốt. Thật ra thì với tình hình của ngươi hiện giờ, tốt nhất là tiềm tu mấy năm, đem thần khí hoàn toàn ngưng luyện hợp nhất. Cũng may là ngươi một bước đã vượt qua tâm kiếp, bước vào thần tịch kỳ, ngưng luyện thành Tam Muội Chân Hỏa, cuối cùng là có lực tự vệ. Thậm chí với Quảng Lăng tuyệt kiếm đã được đơn giản của ngươi, ít nhiều gì có thể chiếm thượng phong.

Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời trầm xuống, biết chuyện mà Đoan Mộc Hàn đang nói chính là chuyện mà Trầm Như Tân ngày đó cũng đã nói.

Nói tới đây, Đoan Mộc Hàn lại ngần ngừ, cuối cùng khẽ lắc đầu:

- Chuyện này để ta còn hỏi chưởng giáo chân nhân cùng mấy vị trưởng lão rồi hãy nói! Để xem có thể giúp ngươi tranh thủ một phen. Bất quá đề phòng vạn nhất, ngươi cần mau sớm luyện hóa thanh Minh Dương kiếm đi! Chuyện này thật sự phiền toái.

Nàng nói dứt lời liền bay về động phủ trên núi. Bất quá đến nửa đường lại bay ngoặt trở lại:

- Đúng rồi! Ngươi hôm nay đã là tu sĩ Linh Hư cảnh, có thể lựa chọn ở một động phủ trên Tiểu Quan Phong. Nếu như không ngại thì tự mình làm cũng được! Chẳng qua sau này đi lại nhiều hơn với Phong đệ tử!

Nhạc Vũ nghe vậy, lập tức liền giương mắt nhìn lên, trong lòng không khỏi mơ hồ có chút mong đợi.

Có thể có được động phủ, cũng chính là có được một không gian riêng tư trong tông môn.

Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho mình trên phương diện tu hành, quan trọng là sau này làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn không ít.

Bất quá nếu như tự mình làm thì thực sự quá khó khăn. Đổi lại nếu ở mấy ngọn núi khác thì có thể có chút phiền phức. Bất quá tại Tiểu Quan Phong đã xuống dốc này thì có vô số động phủ bỏ không có thể chọn lựa.

Bất quá hiện giờ chưa phải là lúc chọn lựa động phủ.

Nhớ tới lời mà Đoan Mộc Hàn vừa nói, Nhạc Vũ khẽ nhíu mày trở về trạch viện của mình. Đầu tiên hắn tĩnh tọa điều tức chữa trị mấy vết thương nhẹ, nói với Chiến Tuyết mấy câu rồi sang bên Minh Trụ Phong thăm hỏi, cuối cùng mới chạy tới Ngọc Dung Phong.

Hình thức của Minh Dương kiếm này chế tạo cho nữ giới nên hắn điều khiển cách nào cũng không thuận tay. Cho nên từ đầu đến cuối hắn vẫn không muốn đem luyện hóa. Nhưng nếu như lời của Đoan Mộc Hàn cùng Trầm Như Tân nói thì chỉ có thể luyện hóa nó.

Lần này hắn tới Ngọc Dung khí viện thì quả nhiên thấy đám người rồng rắn chờ chực trước cửa đã biến sạch, chỉ còn lại vô số bồ đoàn dùng để ngồi tu luyện.

Thấy tình cảnh như vậy, Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng rồi ngự kiếm đi thẳng vào trong cổng rồi cứ thế tới phòng luyện khí. Mấy vị đệ tử chờ ở đó đều cẩn thận hành lễ với hắn, trong mắt ẩn ước mấy phần ngạc nhiên sùng bái.

Nhạc Vũ không cần đoán cũng biết, có được điều này là do trận chiến vừa rồi. Lúc hắn đi ra từ điện đường đã thấy loại ánh mắt này, một số người bàn tán sau lưng trước kia giờ cũng không lên tiếng.

Trong thế giới này, chỉ cần biểu hiện ra được vũ lực và tiềm lực là có thể có được địa vị cao, bên trong Quảng Lăng Tông cũng không có ngoại lệ.

Nhạc Vũ cũng không để ý cái nhìn của người khác. Bất quá lúc đến cửa phòng luyện khí thì ném ra mấy viên Trúc Cơ linh đan, coi như tưởng thưởng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn


- Cách làm của Ngọc Dung Phong mạnh hơn Phù Dung Phong rất nhiều! Nghiêm Hạo sư thúc tổ, cùng kia Y Nguyên Triết, quả nhiên không phải là người một đường một.

Nhạc Vũ cũng không đi vào mà nhìn qua những phòng luyện khí bên cạnh rồi mới khẽ gật đầu

Mới vừa hắn cũng đã chú ý, Ngọc Dung Phong tuy đang lúc rảnh rỗi nhưng trong ba trăm phòng luyện khí không hề bỏ trống, bất quá người trong đó không hề có ngoại nhân.

Cách làm của Ngọc Dung Phong là trực tiếp thu thập tài liệu của những tán tu, sao đó giao cho môn hạ đệ tử án theo dự định khai lò luyện chế, nếu như thành công thù thu thù lao nhất định, bại thì hoàn lại tài liệu theo giá cũ.

Phương pháp này tuy là kiếm tiền là không nhiều nhưng đổi lại đệ tử của Ngọc Dung Phong căn bản đều có được kinh nghiệm luyện khí không tệ .

Chỉ với điểm này đã cao minh hơn Phù Dung Phong không biết bao nhiêu. Lại càng chân chính một lòng vì công, mà môn hạ đệ tử Ngọc Dung Phong cũng có thể từ đó mò đến không ít chỗ tốt, có thể nói tất cả đều vui vẻ.

Nhìn chung quanh một cái, ánh mắt Nhạc Vũ tập trung vào số hiệu trước cửa.

- Phòng số một chữ Đinh sao?

Nhạc Vũ khẽ cau mày rồi đẩy cửa đi vào. Sau đó dùng thần hồn cảm nhận thì thấy quả nhiên có một luồng hỏa linh lực tương đối tinh khiết.

Bên Ngọc Dung Phong cũng đồng dạng phân bốn đẳng cấp Giáp Ất Bính Đinh, mỗi một cấp thì có sự tinh khiết về hỏa linh lực khác nhau. Với cống hiến hiện giờ cho sư môn của Nhạc Vũ mà nói thì chỉ có thể sử dụng cấp Đinh mà thôi. Bất quá phòng số một chữ Đinh cũng là phòng tốt nhất cùng cấp.

- Ư? Bố cục phòng này có khác với những phòng bên cạnh!

Trên mặt địa hỏa cũng đặt một cự đỉnh. Bất quá bên Ngọc Dung Phong mỏng hơn Phù Dung Phong mấy lần. Nếu như dày hơn là để ngừa dược tính xuất lộ còn mỏng hơn thì để luyện khí sư sở luyện tốt hơn.

Ngoài ra trong bốn phía phòng còn bày nhiều hơn các khí cụ luyện khí.

Đầu tiên Nhạc Vũ xem xét phẩm chất địa hỏa.

, sau khi hài lòng mới lấy Vân Văn Đỉnh ra thay vào.

Thật ra cự đỉnh ở đây thích hợp cho việc luyện thuốc, bất quá Nhạc Vũ có năng lực phân tích trong người, hồn lực mạnh hơn người khác mấy lần nên cũng không cần lo lắng hồn thức bị ngăn cản, ảnh hưởng đến sự chính xác. Nếu hắn dùng Vân Văn Đỉnh thì sẽ dễ dàng thao khống hỏa hầu.

Tiếp đó hắn lấy ra khối Hắc Văn kim mua được từ ba năm trước, tách ra khoảng một nửa rồi ném vào trong đỉnh. Sau đó ngồi xếp bằng trước đỉnh tiến vào trạng thái nhập định, tiếp tục đánh ra chân khí nguyên thần.

Lượng Hắc Văn kim trong khối nguyên thạch kia có thể luyện chế ba thanh huyền binh. Hiện giờ Nhạc Vũ lấy nó làm tài liệu trụ cột để thiết kế pháp bảo, tuy hao tổn đến một nửa nhưng rất đầy đủ.

Lần luyện chế này cũng khiến Nhạc Vũ hiểu thấu cái gọi là " Tu luyện vô tuế nguyệt".

Nhạc Vũ ngồi chờ một lúc rất lâu mới thấy dấu hiệu tan chảy của Hắc Văn kim.

- Không ngờ chỉ mới tam phẩm đã khó luyện chế như thế! Không trách được từ tứ phẩm trở lên thì phải dùng địa hỏa hạch tâm hay thái dương chân hỏa mới có thể luyện chế! Nếu là đổi lại lửa thường thì không biết lãng phí bao nhiêu thời gian.

Dùng hồn thức cảm giác được khối kim khí màu đen trong đỉnh đang từ từ tan rã, Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, may mắn là hắn rảnh rỗi chừng một tháng, nếu đổi lại là nửa tháng trước thì chắc đã hoàn toàn lãng phí.

Một lát sau, ánh mắt của hắn đã chuyển ngưng trọng, lấy ra tử sắc ngọc giản có được trong Tĩnh Hải biệt phủ ngày đó, án theo hướng dẫn dùng kiếm khí chia đều thành 365 phần, sau đó lấy ra mấy khối linh thạch cấp năm màu tím cũng án theo số lượng đại chu thiên để cắt.

- Tài liệu mà mình sử dụng hôm nay chỉ có thể là hai phần phần mà thôi! Nếu như Hắc Văn kim này thì không nói, thất bại có thể luyện lại, nhưng linh thạch và hồn ngọc thì thất bại là vất đi, vì thế lúc cắt ra không thể sơ xuất.