Thấy Nhạc Hữu Thành kinh hoàng thất thố, Nhạc Vũ phát ra một tiếng than nhẹ. Mặc dù trong lòng tiếc hận dị thường, song trong từ điển của hắn vẫn còn chưa có bốn chữ "Hạ thủ lưu tình"!
Dùng một loại bộ pháp nhanh như điện lướt tới bên cạnh Nhạc Hữu Thành, thanh đao trong tay của Nhạc Vũ đầu tiên là chém vào chân phải đang là duy nhất chống đỡ thân hìn. Thanh đao vẽ lên một quỹ đạo màu trắng mang theo một luồng máu tươi vọt lên, sau đó như chim yến chao liệng vụt đến sau gáy Nhạc Hữu Thành rồi một chiếc đầu có mái tóc trắng xóa bay lên.
Nhạc Vũ hoành đao sang bên cạnh, khẽ lắc để mấy giọt máu tươi vướng vào chảy hết, sau đó không nhìn tới cắm đao vào vỏ. Binh khí thời đại này cũng không biết là làm bằng kim loại gì mà cường độ và sắc bén tùy tùy tiện tiện cũng thắng được một số danh đao ở tiền thế. Nhạc Vũ chỉ cần hơi dùng sức thì thân đao đã sạch sẽ.
Làm xong hết thảy, sắc mặt của Nhạc Vũ không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn có chút ảm đạm. Hắn dẫm mạnh chân một cái làm tầng lá dày nửa thước bay tán loạn để lộ ra mặt đất.
Theo như hiển thị của bản đồ lập thể trong đầu Nhạc Vũ thì dưới chỗ mà Nhạc Hữu Thành vừa đứng là một hố nông sâu chừng hai thước, đó là nguyên nhân mà lúc nãy vị lão nhân đang trong lúc kịch đấu lại bị hẫng đi.
Nếu như lúc đó lão vẫn ở trạng thái chăm chú thì cho dù hẫng chân cũng chỉ là một phiền toái nhỏ không đáng nói. Song vào lúc đó, Nhạc Hữu Thành hết lần này tới lần khác thất thần, hơn nữa đối thủ của lão có thực lực ngang ngửa, có thể trong chớp mắt nắm lấy cơ hội nhỏ nhoi.
Nhạc Vũ bất giác tiếc nuối. Thật ra thì trước đó, hắn cũng suy nghĩ đến số lượng các loại thủ đoạn chiến thuật ứng đối Nhạc Hữu Thành, ví dụ như bố trí một loại cơ quan không dễ phát giác dưới đám lá rụng, hay là làm tầng lá bay lên che mắt đối phương, lợi dụng ưu thế hệ thống phụ trợ trí năng.
Song Nhạc Vũ cuối cùng lựa chọn phương thức đường đường chính chính khiêu chiến, dùng thực lực phân định cao thấp. Nhưng hắn không thể ngờ là chiến đấu đến cuối cùng sẽ có kết quả như thế. Một võ sư cấp bốn mà chết đi như vậy, đúng là làm người ta thổn thức không thôi.
Bất quá điều này là nói vận may của hắn cũng nói không chừng.
Từ tình hình chiến đấu vừa rồi cũng không phải rất lạc quan. Vũ kỹ thế giới này mặc dù rất phát triển nhưng trên phương diện cận chiến thì còn khá lạc hậu. Nhưng điều này cũng không thể nói là hắn có thể tung hoành không cố kỵ rồi, ngược lại Nhạc Vũ bây giờ đối càng cảm thấy kính sợ những vũ giả cao cấp kia.
Với thực lực của Nhạc Hữu Thành đã đủ để ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, như vậy thực lực ở trên lão, chừng cấp năm cấp sau, thậm chí tiên thiên cường giả trong truyền thuyết sẽ kinh khủng như thế nào?
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi chiến đấu, Nhạc Vũ cảm thấy rõ ràng linh khí thuộc tính hàn đang nhanh chóng từ mọi phương hướng ùa vào Nhạc Hữu Thành. Rất hiển nhiên vị lão võ sư này chắc là còn tụ tập chân khí để đánh ra sát chiêu.
Nhạc Vũ đã từng đọc thấy trong sách truyền thuyết về các cường giả tuyệt thế thậm chí có thể khai sơn phá thạch, hóa hồ thành băng băng, đốt núi nấu biển. Lúc trước hắn vẫn bán tín bán nghi, nhưng với những gì chứng kiến hôm nay thì chưa hẳn lại không thể làm được.
Trước lực lượng vô cùng, đao thuật và kỹ xảo cận chiến của hắn chẳng qua là chút tài mọn mà thôi. Cuộc chiến ngày hôm nay cũng khiến cho hắn hiểu thêm một bước.
- Thiếu gia, ngươi lại có thể giết lão?
Nhiễm Lực đã thu hồi cung tên, cất bước đi tới, trợn tròn mắt nhìn thi thể dưới chân, cả chiếc đầu lâu còn chưa nhắm mắt kia.
Bản thân gã cũng ý thức được mình đang nói một câu vô nghĩa nhưng nếu không như thếkhông đủ để biểu đạt sự chấn động của gã.
Vốn gã không hề tán đồng lần phục sát này, song Nhạc Vũ không để ý ý kiến của gã, cứ thế triển khai hành động nên không thể không tham dự vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nguyên tưởng rằng lần này mặc dù không chết, cũng sẽ lột da, vậy mà hiện giờ bốn võ sư có thực lực cao không thể chạm tới đã đền tội mà hai người bọn họ không hề tổn hao một cọng tóc.
Ánh mắt hiện giờ của gã nhìn Nhạc Vũ cực kỳ quái dị. Tiểu chủ nhân của gã chẳng những to gan lớn mật mà còn tâm tư cẩn thận, bản lĩnh cường hãn, hết thảy tạo nên một yêu nghiệt.
- May mắn mà thôi!
Nhạc Vũ cười khổ lắc đầu, lấy tay phủi những mảnh băng ngưng kết bám vào trên y phục. Những lời của hắn là thật, lúc chiến đấu thì hắn tự tin mười phần nhưng sau khi xong mới thấy quả thật mạo hiểm.
May nhờ chính là ở tiền thế bởi vì muốn gom chút tiền vốn để gia nhập đám lính đánh thuê nên trong quân đội đã nghiên cứu qua mấy hạng mục chuyên dùng trong mai phục, đặt bẫy, cũng có chút bản lĩnh.
Trong lúc đánh với Nhạc Hữu Thành một trận, dưới áp lực của nguy cơ, đao pháp cũng càng có tinh tiến.
Nhiễm Lực bĩu môi, cho đây là Nhạc Vũ khiêm tốn. Trong con mắt của gã, Nhạc Hữu Thành cùng ba người kia từ đầu đến cuối đều bị nắm mũi dẫn đi, bất quá gã cũng không có tâm tư tranh cãi.
- Vậy chuyện hôm nay có cần gạt chủ mẫu không?
- Ngươi nói sao?
Nhạc Vũ liếc xéo Nhiễm Lực, phát hiện gã lần đầu tiên nhướng mày lộ vẻ khổ sở.
- Thiếu gia, ta thấy hay là nói cho chủ mẫu biết. Đã chết một võ sư cấp bốn, làm không tốt sẽ dẫn đến một số trưởng lão trong tộc nổi điên. Nếu như bị phát hiện ra là chúng ta thì chỉ e chịu không được đâu!
Nhiễm Lực cũng không phải là người thật thà gì, chẳng qua là chuyện ngày hôm nay, thật sự vượt qua phòng tuyến tâm lý của gã. Nếu có chuyện gì xảy ra, vừa có lỗi với chủ mẫu lẫn không còn mặt mũi đi gặp phụ mẫu dưới suối vàng.
- Vậy ngươi còn muốn ăn Bồi Nguyên hoàn không?
Nhạc Vũ lạnh lùng nhếch miệng:
- Có phải sau này ta nghiên cứu ra loại thuốc nào nữa, ngươi cũng không muốn nữa rồi?
Nhiễm Lực lại nhăn nhó, trong lòng không ngừng đấu tranh, rốt cuộc ân tình lão gia cùng chủ mẫu trọng yếu hay là mấy hoàn thuốc mà Nhạc Vũ luyện chế phân lượng nặng hơn. Mấy câu kế tiếp của Nhạc Vũ đã hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý của gã.
- Ngươi cho rằng ta mạo hiểm chạy tới Hắc Vân Lĩnh này làm gì, còn không phải là vì tìm chút dược liệu thích hợp, chuẩn bị chế luyện Dịch tủy hoàn cho chúng ta?
Nhìn thần sắc động tâm của Nhiễm Lực, Nhạc Vũ cười hắc hắc, ném thêm một viên đường:
- Hơn nữa chuyện này nếu nói cho mẫu thân ta biết thì có thể có ích lợi gì? Ngươi chẳng lẽ muốn sau này bà suốt ngày lo lắng cho hai chúng ta?
Nhiễm Lực gãi đầu, cảm giác không phản bác được. Quả thật đúng như Nhạc Vũ nói, cho dù là lấy nhân mạch cùng năng lực của Nhạc Trương Thị thì cũng không thể xuất lực ở chuyện này.
Sau đó thái độ của Nhiễm Lực biến đổi, bắt đầu vô cùng tích cực dưới sự sai khiến của Nhạc Vũ xóa hết các loại dấu vết. Ở phương diện này Nhạc Vũ cũng là đại hành gia, lúc trước hắn từng làm lính đánh thuê đã trải qua không ít những chuyện tương tự. Bất quá ánh mắt Nhiễm Lực lại lần nữa tròn xoe tìm kiếm sơ hở để nhắc nhở Nhạc Vũ.
Sau khi hoàn toàn dọn dẹp vết máu và dấu vết chiến đấu cũng đã là hơn một giờ sau, lúc này ngay cả Nhiễm Lực cũng không thể nói ra điểm gì không ổn. Trên hiện trường chỉ còn lại bốn thi thể và binh khí, cung tên bọn chúng lưu lại. Về phần thân thể thì xử lý đơn giản, trực tiếp ném cho đám yêu thú ăn hết coi như xong chuyện. Về phần lý do, Nhạc Vũ tính toán tạo ra có xâm nhập từ bên ngoài Hắc Vân Sơn. Hắn lấy ít máu của mấy người, dùng dược vật để tạm thời chống đông kết, chuẩn bị để bày nghi trận, làm thành cảnh tượng giả chiến đấu với yêu thú. Về phần những người bên trong tộc chịu trách nhiệm điều tra tin hay không tin cũng không quan hệ đến hắn. Dù sao từ góc độ nào để xem xét thì thực lực của hai người bọn hắn quá chênh lệch với bốn vị võ sư.