Chỉ thoáng chốc Chu Húc đã hiện ra thân hình, đầu tiên nhìn quanh mọi nơi, sau đó trừng mắt phẫn nộ nhìn Đoan Mộc Hàn.
- Nha đầu chết tiệt kia, đồ đệ ngươi đâu?
Trên gương mặt vô cùng mịn màng của Đoan Mộc Hàn thoáng hiện gân xanh, Chu Lệ kiếm bắn ra khỏi vỏ chém tới, nhưng Chu Húc lại cực kỳ cơ trí, nhìn thấy không ổn liền khống chế pháp bảo viễn độn ra xa mấy dặm, mới kêu lên lần nữa.
- Chậm đã chậm đã! Hiện tại ta không rảnh đánh với ngươi. Đoan Mộc chủ tọa, ta chỉ hỏi đồ đệ ngươi rốt cục đang ở đâu?
- Hắn ở đâu ta làm sao biết!
Đoan Mộc Hàn tức giận thu hồi kiếm, sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Lại nói, lão đầu ngươi đang làm gì vậy? Đã một xấp tuổi rồi, làm sao hễ chút là gào thét kêu la? Linh sủng của đồ đệ ta đã làm gì chọc giận ngươi chứ!
- Chọc ta? Nó không có chọc ta, nhưng nó len lén chạy tới Hợp Dương Phong ăn trộm dược liệu.
Chu Húc tức giận phùng râu trợn mắt, cẩn thận dùng linh thức lặng yên tra xét một phen, lại không tìm được gì, cuối cùng giống như nhớ ra điều gì đó, cười lạnh nói:
- Được, mặc dù ngươi thiên vị không nói, ta cũng đã biết hắn đang ở nơi đâu. Hơn phân nửa là chạy tới Minh Trụ Phong đúng không?
Dứt lời, Chu Húc liền chuẩn bị khống chế đoàn hắc quang hướng Minh Trụ Phong bay đi. Mà Đoan Mộc Hàn lại bất đắc dĩ vỗ trán:
- Chu sư thúc, ngươi không phải cố ý muốn đi tìm đồ đệ ta gây phiền toái đó chứ? Ta nhớ được trước kia ngươi không phải đã nói, tiền đồ của Sơ Tam không thể hạn lượng. Chưởng giáo chân nhân cũng từng có mệnh lệnh rõ ràng, phải trông nom nó nhiều hơn, hết thảy linh dược cung ứng không thể thiếu hụt, cần phải giúp nó sớm ngày lên cấp độ kiếp. Hôm nay nó đang trong thời kỳ trưởng thành, ăn trộm một chút linh dược cũng chỉ là bản năng mà thôi. Vậy cũng đâu đến nỗi là đại sự gì đi? Vì chút chuyện nhỏ này, lại đi gây chiến hay sao…
Lời của Đoan Mộc Hàn bỗng nhiên dừng lại, quang đoàn đen thui của Chu Húc từ dưới chân đột nhiên xuất ra một cự vật vô cùng to lớn chừng trăm trượng, ném lên trước mặt nàng. Nhìn bộ dạng tựa hồ chính là Thanh Dực Uyên, linh sủng của Chu Húc, chẳng qua hiện tại nó đang ôm bụng ợ lên một hơi, bộ dáng đứng cũng không vững, trong mắt tràn đầy vẻ mơ mơ màng màng cùng vài phần men say loáng thoáng.
Bản thân Chu Húc lại vô cùng bi phẫn:
- Một chút chuyện nhỏ mà thôi? Lần này nó không chỉ một mình đi ăn trộm, còn đem mấy thần thú trên núi chúng ta dẫn theo vào, đem cả Dược Viên ăn trộm ít nhất một phần ba.
- Ách, vậy sao…hì hì!
Đoan Mộc Hàn gãi đầu, vô cùng lúng túng cười khan một tiếng, ánh mắt nhìn Chu Húc cũng tràn đầy vẻ đồng tình:
- Thật ra không cần phải tức giận như vậy, sức ăn của Sơ Tam nhà ta không lớn, dù có ăn nhiều hơn nữa, cũng chỉ lọt vào trong bụng những linh sủng của Vân Thanh Phong các ngươi thôi.
- Chu Húc này cũng không phải là người nhỏ mọn, nếu chỉ là một loại linh dược, sao ta lại không biết xấu hổ đi so đo với bọn chúng?
Phảng phất như không thấy được vẻ không phục của Đoan Mộc Hàn, trên mặt Chu Húc từ vẻ bi phẫn chuyển thành khóc không ra nước mắt:
- Ngươi có biết bọn chúng ăn trộm vật gì không? Đây chính là ngũ phẩm Thúy Ngọc Lăng hai mươi lăm năm!
Thanh Dực Uyên nghe được mấy chữ này, bỗng dưng mở mắt, ngẩng đầu mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó nghiêng đầu ngủ tiếp.
Đoan Mộc Hàn lại ngây người im lặng. Trong ánh mắt nàng càng tràn đầy vẻ đồng tình, mơ hồ xen lẫn vài phần hả hê.
Nàng thầm nghĩ Thúy Ngọc Lăng kia không phải là chủ dược cất rượu chủ yếu của vị Chu sư thúc này đó sao? Thiếu một mảnh dược viên trồng thuốc này, chỉ sợ đám tửu quỷ trong tông môn xem như là khó chịu. Tên tiểu tử Sơ Tam kia, những loại thuốc khác không trộm, lại mang theo đám yêu thú ăn trộm loại dược vật kia, sợ rằng thật sự đem Chu Húc chọc hận tới cực điểm!
Nhạc Vũ dùng phương pháp độn thổ chạy trốn lên tới giữa sườn núi Minh Trụ Phong, thở ra một hơi, lại giá ngự Xuyên Vân Toa bay lên đỉnh núi. Ngay khi hắn vừa xông vào bên trong Ly Hận Phủ, liền nhìn thấy có một đoàn hắc quang đuổi theo bên dưới. Trong lòng Nhạc Vũ chợt run sợ, vội vàng xông vào bên trong động phủ.
Ngay khi hắn vừa tiến vào không gian khổng lồ kia, liền nghe được bên ngoài vang lên thanh âm chửi rủa.
- Tên tiểu tử Nhạc Vũ kia, mau lăn ra đây cho ta! Đừng tưởng rằng ngươi trốn vào nơi này, ta liền không làm gì được ngươi sao? Còn nữa Xương Băng Hồng, ngươi chơi trò bao che khuyết điểm, hôm nay ta không hủy đi biệt phủ này của ngươi không được!
Trong lòng Nhạc Vũ cười khổ không thôi, thật không biết rốt cục Sơ Tam chọc phải họa gì, đem vị Chu sư thúc tổ này chọc giận thành như vậy. Tên tiểu tử kia tạm thời che đậy tâm linh cảm ứng, cũng không dám liên lạc cùng hắn, xem ra đã chọc họa không nhỏ.
Ngay khi lời của Chu Húc còn đang hổn hển vang lên, bỗng nhiên thanh âm chợt khựng lại, Nhạc Vũ không còn nghe được thanh âm từ bên ngoài. Trong lòng hắn khẽ động, biết là do Xương Băng Hồng xuất thủ dùng pháp trận ngăn cách thanh âm bên ngoài.
Quả nhiên trong chốc lát sau, bên trong lầu các truyền ra thanh âm lạnh lùng của Xương Băng Hồng.
- Nếu như đã tới, vậy thì vào đi.
Sắc mặt Nhạc Vũ nhất thời nghiêm nghị, khi hắn đi vào lầu các, vừa nhìn thấy Sơ Tam đang giả ra vô tội đáng thương đang núp sau lưng Xương Băng Hồng.
Mà Xương Băng Hồng lần đầu tiên cười cười, sủng ái vuốt ve đầu Sơ Tam nói:
- Thật ra nó cũng không có làm gì, chỉ là cùng đồng bạn ở Vân Thanh Phong đem ngũ phẩm Thúy Ngọc Lăng của Chu Húc trồng trọt ăn trộm mất phân nửa mà thôi. Hài tử này chỉ là không chịu được khi thấy ngươi bị Chu sư huynh cuốn lấy không tha, nên mới nghĩ xả giận cho ngươi.
- Chỉ là ngũ phẩm mà thôi?
Nhạc Vũ nhất thời thở nhẹ một hơi, chỉ cần không phải linh dược gì đặc biệt trân quý, vậy cũng không đến nỗi là chuyện gì không qua được. Đợi đến khi Chu Húc nguôi giận, nói lời xin lỗi là được. Lại nói công phu quấn quýt người của Chu Húc thực sự làm người ta cảm thấy thật bất đắc dĩ. Hôm nay hắn cũng đã sớm lĩnh hội nguyên nhân vì sao Đoan Mộc Hàn lại bực tức Chu Húc đến như vậy.
Chỉ chốc lát sau ánh mắt của hắn lại trở nên dị thường cổ quái:
- Thúy Ngọc Lăng, là loại linh dược mà Chu sư thúc tổ dùng chế tạo Quảng Lăng Tiên Tuyền sao?
Sơ Tam kêu nhẹ một tiếng, giương đầu với vẻ mặt đắc ý. Tào Vấn đứng bên cạnh cũng bật cười, đợi khi ánh mắt mọi người nhìn qua vội vàng ngậm miệng lại, làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Mà vẻ mặt Nhạc Vũ hoàn toàn biến thành như đưa đám. Bây giờ hắn tình nguyện là Sơ Tam đã ăn trộm kỳ trân dị quả gì đó còn hơn.
- Chu sư huynh chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Thật ra cũng không làm gì hai ngươi. Ta sẽ nhường Quảng Lăng Tiên Tuyền cất giữ trong phủ đưa lại cho hắn, ta nghĩ sẽ khiến Chu sư huynh bớt giận.
Lúc này Xương Băng Hồng lại cười, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn Sơ Tam:
- Chút ít Dược Viên bên Hợp Dương Phong được phong tỏa bằng trận pháp mà ta mới thiết kế gần đây, yêu thú cấp mười trở xuống cũng không thể đến gần. Cũng chỉ có Sơ Tam của ngươi mới có thể lấy Ngũ Sắc Thần Quang không chút âm thanh chuồn êm đi vào. Tên tiểu tử này thật đúng là khắc tinh của Trận Phù sư chúng ta đây! Đợi đến khi nó trưởng thành, chỉ sợ trong thiên hạ ngoại trừ mấy đại trận, ở trước mặt nó toàn bộ không đáng nhắc tới!
Sơ Tam đã sớm hiểu được ý người, nghe vậy liền thân mật dùng đầu cọ cọ cánh tay Xương Băng Hồng, làm Xương Băng Hồng cảm thấy thật buồn cười. Sau đó hắn chợt nhíu mày, mũi thoáng hít nhẹ, lại nhìn về phía Nhạc Vũ.
Trong lúc Nhạc Vũ còn đang khó hiểu, Xương Băng Hồng đột nhiên chụp lấy cánh tay hắn, dùng pháp lực thật tinh thuần dò xét vào trong.
Qua một lúc lâu, trong vẻ mặt khó hiểu của Tào Vấn, Nhạc Vũ còn đang thấp thỏm bất an, Xương Băng Hồng rút tay trở lại, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ lại ý vị thâm trường.
- Vấn nhân, ngươi đi lấy Quảng Lăng Tiên Tuyền ra đưa cho Chu sư huynh đi! Chẳng qua chỉ sợ hiện tại hắn còn chưa cách nào nguôi giận. Hai người các ngươi hãy khoan trở về, nếu là như thế theo ta học Trận Phù thuật!
Nhạc Vũ kính cẩn đáp ứng, ngay cả Sơ Tam cũng vui mừng kêu lên một tiếng. Cũng không biết vì sao, Sơ Tam lại đặc biệt thích thân cận vị sư thúc tổ này. Đối với Linh trận bí phù nó cũng cực kỳ để ý. Linh trí hôm nay của nó bất quá chỉ tương đương với hài đồng mười bốn tuổi. Học loại phù trận quá thâm ảo đương nhiên không được, nhưng đơn giản một chút cũng không ngại, thậm chí tự nó cũng có thể loay hoay bày ra chút ít pháp trận thô thiển.
Vừa học liền kéo cả ngày, đợi đến giai đoạn cuối cùng, Nhạc Vũ bỗng nhiên cảm giác vật thể màu bạc chấn động, hắn dùng linh thức điều tra, phát hiện tình huống đại khái không có biến hóa, chẳng qua quỹ tích những tinh tú vận chuyển tựa hồ hợp lý chính xác hơn rất nhiều.
- Sở học hôm nay chẳng phải là nhập môn của hai mươi tám tinh tú sao? Nếu nói như thế, suy đoán lúc trước của ta căn bản có thể xác định không sai. Đúng rồi! Cũng nên đặt tên cho nó, vừa rồi đã thôi diễn thiên địa tinh tú, vậy sao không gọi nó là Diễn Thiên Châu?
Trong đầu vừa nghĩ ra tên này, Nhạc Vũ cũng chậm rãi đi ra ngoài biệt phủ, lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Húc.
Hắn thở nhẹ một hơi, sau đó nắm Sơ Tam đang choáng váng mơ màng bỏ vào trong Xuyên Vân Toa.
Ngay khi hắn chuẩn bị khống chế Xuyên Vân Toa bay xuống núi, chợt nghe được ở bên Thủy Hàn Phong phía bắc truyền tới một tiếng huýt dài. Thanh âm cao vút liên tục không dứt, vang vọng núi sông. Nhạc Vũ không khỏi thoáng kinh hãi đưa mắt nhìn qua.
- Nghe thanh âm kia tựa hồ là từ từ đường tổ sư cùng Vạn Tiên Quật truyền tới. Có điểm giống thanh âm của Tạ Hạo, chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn lấy được tu vi của kiếp trước?
Trong lòng hắn chợt hâm mộ, tuy nói Tạ Hạo cùng Đoan Mộc Hàn là những Nguyên Anh chuyển thế thân cho dù lấy được một bộ phận lực lượng của kiếp trước, cũng cần có thời gian ngắn tiêu hóa hấp thu. Nhưng cũng đã nhất định trong mấy năm sau này, tu vi nhất định sẽ tăng mạnh. Thậm chí ở trong khoảng thời gian ngắn, thành tựu Kim Đan như Đoan Mộc Hàn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Những thứ này cho dù hắn có hâm mộ cũng không đạt được đến. Nhưng nếu như hắn có thể dựa theo dự đoán, sau khi hoàn thành bước Tôi Thể, tu vi tiến triển hẳn cũng sẽ không kém!
Trên mặt hiện lên nụ cười mong đợi, Nhạc Vũ không chút dừng lại bay về Tiểu Quan Phong.