Trầm Như Tân nghe vậy thì biến sắc, không ngờ mấy lão đầu này lại không nể mặt hắn.
- Hải Hi Nguyên! Ngươi nói vậy có ý gì? Địa hỏa của Phù Dung đan viện là sở hữu chung của Quảng Lăng Tông ta, đệ tử Tiểu Quan Phong chúng ta chẳng lẽ không được?
Tu sĩ họ Hải nhìn sắc mặt xanh lét của Trầm Như Tân thì hơi ngẩn ra, một hồi lâu sau mới có phản ứng.
- Trầm sư đệ, ta không phải là ý này, chẳng qua là số lượng địa hỏa cùng linh dược có hạn, bọn ta phải quý trọng mới đúng. Vị tiểu sư đệ này của ngươi mới vừa nhập môn không lâu, làm sao tới đây chiếm cứ đan thất? Đem cơ hội để lại cho những đệ tử chân chính sở trường luyện đan chẳng phải là tốt hơn?
Trầm Như Tân nghe vậy cười khanh khách một tiếng, thần sắc càng lộ vẻ âm trầm:
- Luyện đan chẳng lẽ khó đến nỗi không thể học? Mấy nơi khác cũng đâu thiếu luyện đan đại sư? Ngươi cho rằng ta không biết tình hình trong đan viện? Bộ dạng công chính này của ngươi diễn cho ai xem đó?
- Trầm sư đệ!
Trong mắt Tu sĩ họ Hải nhất thời tràn đầy lúng túng, sắc mặt cũng mơ hồ có chút không vui. Ngươi này rõ ràng là cố tình gây sự. Thất phong của Quảng Lăng mặc dù lấy luyện đan làm cơ sở nhưng ngoài Ngọc Dung và Vân Thanh và mấy ngọn khác đều có truyền thừa luyện đan của mình, duy chỉ Tiểu Quan Phong là không có người am hiểu luyện đan. Nếu vị tiểu sư đệ này thật sự muốn học thuật luyện đan thì sao không đến chỗ Phù Dung Phong học lấy một ít rồi hãy nói, nếu không chờ thêm mấy ngày nữa cũng được
- Học với các ngươi thì khi nào thành tài? Bên trong ba trăm đan viện các ngươi có bao nhiêu người có chân tài thực học? Về phần thêm mấy ngày, hắc! Xem các ngươi làm ăn thịnh vượng, ta xem sang năm cũng không kém?
Trầm Như Tân nhếch miệng, thấy đối phương há miệng muốn nói thì phất tay:
- Bỏ đi! Đã cho là Tiểu Quan Phong ta thế yếu, không muốn cho vào đan thất vậy thì ta cũng không nói nữa! Quảng Lăng Tông ta có môn quy riêng, đệ tử chân truyền hàng năm đều có mười ngày tùy ý sử dụng địa hả. Không kể người bên trong là ai, tóm lại giao ra đây một gian đan thất. Nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở Chấp luận điện.
Tu sĩ họ Hải nghe vậy đầu tiên là nuốt nước bọt, da mặt tím bầm rồi hồi lâu mới bình tĩnh lại.
- Trầm sư đệ, nói vậy là ngươi chuẩn bị trở mặt với chúng ta? Mấy người sư thúc chúng ta xưa nay chiếu cố ngươi rất nhiều, đừng để ảnh hưởng tiền trình của mình mới phải. Tu vi của ngươi bất quá mới ở Huyền Hư cảnh, chức vị cũng bất quá là chấp sự, ta xem đừng quá đem mình làm đại nhân vật!
- Ta muốn trở mặt với ngươi thì thế nào?
Trầm Như Tân cười lạnh, nheo mắt nhìn mấy gương mặt đang tức giận, trong mắt lóe lên:
- Các ngươi đừng ép ta nói ra những chuyện lén lút kia.
Nếu là thật sự chọc giận ta, cho dù phải chịu hình phạt lôi hỏa cũng phải đem mấy chuyện xấu xa của Phù Dung Phong ra ánh sáng. Mấy người sư thúc các ngươi, hắc, tính là cái gì! Những lời này ngay cả trước mặt hắn ta cũng dám nói.
Trầm Như Tân lúc này lại văng tục, không chút khách khí.
Hải Hi Nguyên thở hổn hển, nhìn sững vào hai người. Qua một hồi lâu, mới đưa một tử mộc lệnh bài, vứt vào tay một gã đệ tử Trúc Cơ cảnh bên cạnh.
- Phòng chữ Đinh số hai mươi ba, dẫn bọn hắn đi qua!
Người nhận lấy lệnh bài mấp máy môi, muốn nói cái gì đó. Cuối cùng bị Hải Hi Nguyên trừng hai mắt, đem lời nuốt vào trong bụng, đi qua hai người vào trong viện. Trầm Như Tân thấy thế cười một tiếng, sắc mặt thản nhiên đi theo. Đã đạt được mục đích nên hắn cũng lười so đo với mấy người này, còn Nhạc Vũ thì hơi nhíu mày đi sau. Theo như hắn biết, La Trân điện có ít nhất ba phần chức vị bị đệ tử Phù Dung Phong cầm giữ, nếu vậy thì tình cảnh Trầm Như Tân sẽ cực kỳ khó khăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn chuyện hôm nay, cơ hồ là không thể nào không gây ảnh hưởng tới Trầm Như Tân ngày sau.
Đi vào bên trong cửa, ánh mắt Nhạc Vũ rất nhanh đã bị mấy tấm mộc bản khối dài rộng hơn mười trượng bên cạnh hấp dẫn.
Chỉ thấy trên đó viết đầy các loại nhiệm vụ luyện đan. Bên trong ngoại trừ viết đan dược cần thiết cùng có thể dược tài bên ngoài còn có điều kiện cấp bậc cần thiết và phần thưởng sau khi phân tích và đan dược.
Về phần một bên khác là ghi chép hơn một ngàn tên cùng với cấp bậc và thứ tự luyện chế.
Hệ thống phụ trợ trí năng Nhạc Vũ giỏi về ghi chép hình ảnh, rất nhanh đã phát hiện tên của Trầm Như Tân cũng ở trong nhóm đó, chẳng qua là ở vào trong khu vực dưới cùng của Giáp Ất Bính Đinh, điểm phân tích cũng mới chỉ có ba điểm.
- Đây là chỗ tông môn bố trí nhiệm vụ, nếu cần đan dược gì sẽ thống kê ở đây. Trong Quảng Lăng Tông ta, bao gồm những đệ tử chân truyền nếu muốn sử dụng thêm ở ngoài hạn nghạch linh dược và địa hỏa thì phải luyện đan cho tông môn, tranh thủ tăng thêm cấp bậc phân tích. Ngoài ra ở đây cũng phân bốn đẳng cấp Giáp Ất Bính Đinh, chỉ có sau khi đạt cấp bậc thì mới có thể sử dụng đan thất tương ứng. Sau đẳng cấp này còn có ba năm vị mà thôi.
Trầm Như Tân giải thích mấy câu, thấy Nhạc Vũ đang nhìn vào cái tên của mình thì bất chợt ngượng ngùng:
- Đó là do ta hồi còn trẻ cuồng ngạo, cũng cho là tự bản thân có thể chiếu cố. Mất hơn nửa năm mới luyện thành mấy lò cửu phẩm đan dược, sau đó hoàn toàn bỏ qua.
Nhạc Vũ nghe vậy thì kinh ngạc liếc hắn, nghĩ thầm từ một người không biết gì có thể luyện ra đan dược như vậy, thiên phú về phương diện này của Trầm Như Tân thật ra là rất tốt.
Sau đó hắn nhìn mộc bản kia một lần nữa rồi lại suy nghĩ quy củ này của Quảng Lăng Tông thật sự rất đúng. Bất quá nếu cần hai yêu cầu đẳng cấp và phân tích thì sau này mình cũng nên luyện ít đan dược cho tông môn.
Ba người đi một vòng trong đan viện rồi cuối cùng dừng lại ở một đan thất xa nhất, trước cửa treo số ba mươi hai hàng chữ Đinh.
Bất quá người dẫn đường kia sau khi dùng lệnh bài mở ra linh trận cấm chế thì không để cho Nhạc Vũ lập tức đi vào mà gõ cửa đợi một lúc lâu mới có một đệ tử mặc phục sức ngoại môn có vẻ mặt âm trầm đi ra. Sau đó xảy ra một trận tranh chấp giữa hai người.
Nhạc Vũ thấy vậy thì kinh ngạc mở lớn hai mắt. Hắn không kỳ quái vì bên trong này có người, chẳng qua nhìn thấy vị tu sĩ này rõ ràng có tu vi Linh Hư cảnh, hơn nữa tuổi không nhỏ sao còn mặc phục sức đệ tử ngoại môn.
- Cảm giác kỳ quái sao? Hoạt động xấu xa mà ta vừa mới nói chính là chỉ việc này.
Trầm Như Tân nhìn thần sắc kinh ngạc của Nhạc Vũ rồi cười lạnh:
- Vị nhân huynh kia vốn cũng không phải là đệ tử của tông môn chúng ta. Đoán chừng là của tông môn nào đó hay tán tu! Ngươi hôm nay làm bọn họ thất thu một bình thất phẩm đan dược rồi đấy!
- Chẳng lẽ bọn họ không sợ có người trà trộn vào tông môn làm chuyện bất lợi!
- Con ngươi Nhạc Vũ co rút lại, kêu lên thất thanh.
- Việc kinh doanh này của bọn họ đã mấy ngàn năm rồi, cơ hồ là công khai ghi giá. Vào lúc dẫn người lên núi thì cấm cố tu vi, lưu lại huyền binh pháp bảo nên cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng làm trễ nải việc luyện đan của tông môn nên có một số người phía trên mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nói tới đây,Trầm Như Tân thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu:
- Chuyện này ngươi biết là tốt rồi, đừng có dễ dàng nói ra.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, sau đó chau mày , lâm vào trầm tư. Hai người kia lại nói mấy câu, cuối cùng tựa hồ là đã đạt thành hiệp nghị, một trước một sau xoay người đi, trước khi rời đi còn hung hăng trợn mắt nhìn hai người một cái.
Trầm Như Tân không thèm để ý đợi đến hai người rời đi, liền vừa nhìn về phía Nhạc Vũ, thần sắc thận trọng:
- Thật ra thì hôm nay sư huynh vốn không nên giúp ngươi, muốn khuyên ngươi chuyên tu một môn, mới xem như chân chính tình đồng môn. Bất quá ta biết người trẻ tuổi luôn luôn có chút ảo tưởng không thực tế. Điều này ngay cả sư huynh hồi trẻ cũng có, cứ nghĩ bản thân cố gắng chưa chắc không thành đại sư luyện đan. Ngay cả Đoan Mộc kiếp trước cũng là một hảo thủ luyện đan. Cuối cùng ta thì trễ nải mất nửa năm tu hành còn Đoan Mộc thì sơ suất mất đi cơ hội trở thành tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Sư đệ ngươi đối với luyện đan rất có hứng thú, ta cũng v không phản đối, chẳng qua đừng như ta và Đoan Mộc sư thúc, làm lỡ căn cơ bản thân.
Trầm Như Tân nói xong thì vỗ vai Nhạc Vũ rời đi. Chỉ còn lại Nhạc Vũ đứng đó cười khổ, lần này thiếu nhân tình người ta quá lớn, sau này còn phải nhanh chóng hồi báo, hơn nữa sự chân tình vừa rồi cũng làm hắn cảm thấy ấm áp.
Cho đến khi Trầm Như Tân đi xa, Nhạc Vũ mới lắc đầu đi vào trong đan thất. Nơi này cũng không có vật gì, chỉ có một dược đỉnh chỗ trung ương.
Nhạc Vũ khẽ suy ngẫm rồi cũng không lập tức bắt đầu luyện đan mà đầu tiên nuốt vào một viên Uẩn Thần Đan, ngồi xuống điều tức khôi phục hồn lực.
Đến khi đồ hình cơ thể hắn hiện ra trong đầu thì Nhạc Vũ không khỏi vừa vui vừa buồn.
Vui là sau khi thần hồn và chạm với thiên địa thì sau khi khôi phục không biết vì sao mà hồn lực đã tăng vọt. Buồn chính là những phần tử tinh thần lực mà hắn toàn lực thu vào vẫn duy trì ở trạng thái chiến đấu, cho dù hắn làm thế nào vẫn không thể đánh tan những kết cấu và cộng hưởng đặc thù này.
Thừa dịp dược hiệu của Uẩn Thần Đan chưa tác dụng, Nhạc Vũ thử đi thử lại mấy lần, đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ buông bỏ, trong lòng than thầm phương thức tác chiến dĩ ý nhập kiếm lúc sử dụng vẫn không ổn.
Chẳng qua không biết, tình hình như thế, đối với mình mà nói, rốt cuộc là phúc hay là họa.