Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 204: Khiếp sợ bốn tòa


Nhạc Vũ giận quá thành cười. Chuyện khi nãy hắn hoàn toàn có thể nhẫn nại bỏ qua, nhưng không ngờ người này lại dám nói một câu hăm dọa ngày này sang năm chính là ngày giỗ của hắn, đã vượt qua khỏi điểm mấu chốt!

Sát ý trong lòng hắn lóe lên, nhưng sau một khắc lực chú ý của Nhạc Vũ lại bị phía trước hấp dẫn.

- Bính hai trăm bốn mươi, hai mươi sáu tuổi, võ sư cấp chín! Hồn lực cấp tám, làm đệ tử ký danh.

Nhạc Vũ kinh hãi, bình tĩnh nhìn về hướng người nọ. Số hiệu bính hai trăm bốn mươi này chính là một trong số những người đã cướp hiệu bài.

Điều này vốn cũng không có gì, nhưng làm cho hắn kỳ quái chính là với tiêu chuẩn của Phù Sơn Tông mà xem, tư chất người kia hẳn còn chưa đúng quy cách mới phải. Phía trước đó cũng có vài người, số tuổi tu vi cùng hồn thức càng hơn hẳn người này, nhưng phải ảm đạm rời đi, vì sao chỉ riêng người này là được ngoại lệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Đúng lúc này, lão giả ngồi bên trái lại lên tiếng lần nữa.

- Vào môn hạ Phù Sơn Tông, tội bất kính không mời mà đến phải nên trừng phạt! Mang đến Hình điện, bị hình theo giới luật tông môn.

Người cầm hiệu bài bính hai trăm bốn mươi cũng không hề tỏ vẻ kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Hắn quỳ dập dầu mấy cái thật vang, mới theo hai người khác áp giải mang đi.

Mà Nhạc Vũ thấy thế lại khẽ nhếch môi. Chẳng phải làm như vậy, chính là muốn nói chuyện cướp đoạt hiệu bài kia người của Phù Sơn Tông cũng sẽ không đi quản sao? Nhưng chỉ thoáng qua, trong lòng hắn chợt rùng mình, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Hắn không biết người trong tu chân giới có phân biệt rõ lý luận thị phi gì hay không, nhưng xem thủ pháp của Phù Sơn Tông, cách làm khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau. Ở thế giới trước kia của Nhạc Vũ, chính là dùng phương thức cạnh tranh cùng tìm kiếm cơ hội. Phù Sơn Tông đem những người như vậy nhét vào làm đệ tử ký danh, chỉ sợ cũng có ý tứ ẩn hàm kích thích đệ tử.

Trong lòng Nhạc Vũ yên lặng hồi tưởng, sau đó chợt giật mình nhớ lại chủ nhân của hiệu bài bính hai trăm bốn mươi, vừa lúc là một trong những người có tư chất xuất sắc nhất, cẩn thận hồi tưởng lại trận phong ba vừa rồi, chỉ sợ chưa chắc không có dấu vết người của Phù Sư Tông đứng sau lưng điều khiển. Còn có mấy người từng xuất thủ cướp đoạt, lúc này nghĩ lại cử chỉ của bọn hắn dường như có điều gì đó không thích hợp. Nếu không phải do bọn hắn khơi mào động thủ trước, chỉ sợ những người khác còn chưa đến nỗi to gan như thế.

Hắn cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm cách làm này của Phù Sơn Tông cũng thật thú vị, cũng dụng tâm lương khổ, chẳng qua không biết tiếp theo sau còn có thao tác gì khác thêm nữa không. Nếu chỉ vì như vậy mà đem những người này liệt vào đệ tử ký danh, cảm thấy lý do có chút không đủ. Tóm lại vô luận như thế nào, vận mệnh ngày sau của những người này chỉ sợ nhất định vô cùng nhấp nhô. Thậm chí có thể biến thành hòn đá kê chân cho những đệ tử tân tấn tôi luyện đạo tâm của Phù Sơn Tông.


Vừa nghĩ tới đây, hắn lại nhìn ra phía sau mình, trong mắt có chút vẻ thương hại. Nghĩ thầm trong số những người này chưa chắc không có người thông minh nghĩ ra. Có lẽ giờ phút này họ còn chưa nhìn thấy rõ, nhưng đến ngày sau nhất định có thể phát hiện. Nhưng cho dù đã biết thì thế nào? Khi đó bọn họ cũng không còn làm được gì khác. Thậm chí dù trước đó họ đã từng biết rõ, nhưng hơn phân nửa vẫn cứ muốn thử xem một lần.

Ba người phía trước Nhạc Vũ, chỉ dùng thời gian vài phút đã kiểm tra xong, không ai ngoại lệ ảm đạm rời đi. Hắn phát hiện Phù Sơn Tông không phải người nào cũng thu nhận, ít nhất hai người phía trước cũng là người đoạt hiệu bài, thực lực lại kém hơn người vừa rồi một bậc, vì thế không được thông qua.

Kế tiếp là bính hai trăm bốn mươi bốn, vừa lúc là hiệu bài của hắn. Đợi khi thanh âm của đệ tử Phù Sơn Tông phía trước vang lên, Nhạc Vũ rõ ràng nghe thấy tiếng cười quái dị của tên thanh niên ngăm đen phía sau. Ngay cả mấy người đứng bên cạnh cũng mang theo ánh mắt chất chứa ý cười nhìn qua, trong mắt mang theo vẻ khinh thị, kỳ quái với chút thực lực của Nhạc Vũ, lại cũng dám đi tới Phù Sơn Tông.

Sau đó chỉ trong nháy mắt, nụ cười của những người này đều cứng ngắc trên mặt. Chỉ thấy trước đội ngũ, những đệ tử Phù Sơn Tông vốn đang mang theo vẻ mặt ngán ngẩm buồn chán hiện tại đều hiện ra vẻ mặt ngưng trọng. Ba vị lão giả mặc đạo bào trong điện cũng đồng loạt mở mắt. Vẻ mặt của họ ẩn hàm vẻ chờ mong, mà khi Nhạc Vũ đi tới trước tấm bia đá, ngay cả mấy đệ tử Phù Sơn Tông cũng tạm thời ngưng hết động tác, đôi mắt mang theo vẻ phức tạp nhìn sang.

Hán tử ngăm đen giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, trong lòng mơ hồ suy đoán, lại có chút không dám tin. Có thể làm cho người của Phù Sơn Tông coi trọng, giải thích duy nhất chính là hài tử chừng mười lăm tuổi kia đã đạt được cảnh giới tiên thiên, nhưng điều này làm sao có thể?

Mấy người đứng phía sau hắn, chính là nhóm người Trúc Tiệm Bình vẻ mặt đều cực kỳ phức tạp. Danh tiếng Nhạc Vũ ở ngoài Bắc Hoang đúng là không hiện, nhưng bên trong Lê thành đại danh đỉnh đỉnh. Lâm Li uy áp cao thủ Lê thành bao lâu, còn không chỉ một chiêu liền bị hắn dễ dàng đánh chết? Dựa theo cách nói của trưởng bối trong nhà hắn, tiên thiên mười bốn tuổi, Phù Sơn Tông có xem trọng cũng không hề quá đáng. Hiện tại nhìn thấy phản ứng của mọi người, hắn cũng không cảm thấy có gì đáng kỳ quái.

Điều này cũng làm cho hắn không biết nên có thái độ nào đối với Nhạc Vũ, lẽ ra là muốn lấy lòng, nhưng mạch nước ngầm bên trong Phù Sơn Tông lại làm cho hắn không thể không cẩn thận đối đãi.

Nhạc Vũ tiếp xúc tấm bia đá, theo chân khí ngưng dịch chảy vào, tâm bia đá cũng xuất hiện vòng sáng năm màu nồng đặc. Cũng giống như trước kia hắn khảo nghiệm, không ngừng mở rộng phạm vi. Đệ tử Phù Sơn Tông chịu trách nhiệm kiểm tra, ban đầu hít sâu một hơi, cuối cùng ánh mắt chợt sáng.

- Bính hai trăm bốn mươi bốn, mười lăm tuổi, Ngưng Dịch trung kỳ! Tu tập công pháp, Đại Hỗn Nguyên Công!

Lời vừa nói ra, trong điện vang lên một mảnh xôn xao. Cơ hồ tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về hướng này, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Mười lăm tuổi, không phải là hậu thiên đỉnh phong, cũng không phải tiên thiên, mà là Ngưng Dịch kỳ! Chẳng phải giống như thiên phương dạ đàm?

Tráng hán ngăm đen đã không thể tiếp tục đứng vững người, vẻ mặt hốt hoảng. Ngay cả Trúc Tiệm Bình cũng kinh ngạc, hắn nhớ một năm trước Nhạc Vũ chẳng phải chỉ vừa bước vào tiên thiên giai đoạn hay sao? Làm sao còn chưa tới thời gian một năm, đã tiến vào Ngưng Dịch kỳ?

Duy chỉ có ba vị lão giả trong điện vẻ mặt không dao động. Tu vi Nhạc Vũ ngay từ khi bước vào trong điện, ba người đã biết rõ. Duy chỉ có bốn chữ Đại Hỗn Nguyên Công cùng chân khí năm màu cân bằng làm trong mắt họ hiện lên vẻ hãi dị.


Kế tiếp chính là Hồn Thạch. Lúc này trong điện hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động. Khi Nhạc Vũ truyền hồn lực đưa vào bên trong, liền cảm giác bên trong phân chia mười mấy phù văn có thể sinh ra sáng bóng nhất định theo lực lượng hồn lực được truyền vào.

Trong lòng Nhạc Vũ thoáng do dự, nhưng rồi dứt khoát trút hết toàn bộ hồn lực đi vào. Nếu như nói trước khi hắn đến, còn ôm ý nghĩ giấu tài, nhưng sau khi gặp mặt vị Ân sư huynh kia, hắn đã hoàn toàn đem ý niệm giấu tài này vứt ra ngoài chín tầng mây.

Tình cảnh của vị lão tổ tông Nhạc gia ở trong Phù Sơn Tông đang gặp khó khăn, chỉ sợ không giúp đỡ được hắn chuyện gì. Nếu hắn muốn ngày tháng ở Phù Sơn Tông được thư thái một chút, ngoại trừ biểu diễn được giá trị bản thân, sẽ không còn con đường nào khác!

Hồn thạch đầu tiên sáng lên một trận tử mang yếu ớt, sau đó từ từ tăng cường. Vào lúc này mấy vị đệ tử Phù Sơn Tông bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này cũng bắt đầu lộ ra vẻ hâm mộ, ba vị lão giả mặc đạo bào cũng hài lòng gật đầu.

Nhưng ngay lúc bọn họ cho rằng khảo nghiệm hồn lực của Nhạc Vũ hẳn sẽ kết thúc, vẻ sáng bóng kia lại lần nữa nhảy lên một cấp bậc. Hơn nữa vẫn còn đang từ từ tăng cường.

- Ngũ…tứ đẳng ! Không đúng! Là tam đẳng, điều này sao có thể?

Đệ tử Phù Sơn Tông đứng bên cạnh Hồn Ngọc vẻ mặt mờ mịt. Hắn quay đầu nhìn Nhạc Vũ đứng bên cạnh, lại thấy sắc mặt đối phương vẫn như thường. Hiển nhiên trình độ bậc này xa xa còn chưa đạt tới cực hạn của thiếu niên trước mắt.

Điều này làm trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc. Năm đó mấy vị tổ sư Phù Sơn Tông đặt ra tiêu chuẩn kiểm tra, tuy dựa theo thường lệ Đông Thắng đại lục đặt ra chín đẳng cấp. Nhưng trong suốt mấy ngàn năm tới nay, các tông các phái cũng chưa bao giờ nghe nói qua có người trước khi nhập môn lại có tiêu chuẩn hồn lực đạt từ cấp bốn trở lên.

Trên thực tế, cho dù vài ngàn năm trước, trong truyền thuyết khi hồng hoang còn chưa vỡ tan, có được hồn lực tới cấp năm, cũng chỉ có những nhân vật kế thừa chút Vu Thần huyết mạch mới có được. Mà hồn lực cấp ba, đặt ở những tu sĩ đạt Linh Hư cảnh còn nói qua được, nhưng vị trước mắt chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, tu vi bất quá mới đạt tới Ngưng Dịch kỳ mà thôi. Nếu không phải biết rõ những gì có liên quan tới Vu Thần huyết mạch đều bị xóa nhòa, hắn cũng thiếu chút nữa muốn hoài nghi người trước mắt là hậu duệ của một vị Vu Thần nào đó.

Vẻ sáng bóng vẫn đang tiếp tục tăng cường, cả Hồn Thạch lóe ra ánh sáng chói mắt như mặt trời nhỏ, đem cả đại điện nhuộm thành màu tím. Theo hồn lực từ từ tràn đầy, thời gian kéo dài Hồn Thạch không còn chống đỡ nổi, cuối cùng "choảng" một tiếng, bỗng dưng nát bấy. Cùng một thời gian, tận sâu trong điện cũng vang lên tiếng răng rắc, chính là ba vị lão giả kia, đều đem tay ghế ngạnh sinh sinh bóp nát!

Vào lúc này, tất cả mọi người đều yên tĩnh không còn chút tiếng động. Hán tử mặt ngăm đen cũng hiểu được hàm nghĩa trong chuyện này, con ngươi liền co rút lại thành hình dáng như cây châm nhọn. Tuy không quá hiểu biết, nhưng từ vẻ khiếp sợ của những người trong Phù Sơn Tông có thể đoán được chuyện phát sinh vừa rồi thật sự cực kỳ kinh người.

Cho đến một lúc lâu sau, người đệ tử Phù Sơn Tông đứng bên cạnh Nhạc Vũ mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần. Nhưng trong ánh mắt nhìn thiếu niên trước mặt, cũng đầy dẫy mấy phần kinh hãi.

- Bính hai trăm bốn mươi bốn, Hồn Thạch vỡ vụn, đẳng cấp không lường được, phán là đệ nhất!

Lời này vừa nói ra, tận sâu trong điện lại có người mở miệng lần nữa. Nhưng lần này người lên tiếng là lão giả ngồi ở giữa:

- Người này liệt vào nội môn! Mời hắn vào điện. Sau đó chờ mấy vị sư thúc đến kiểm tra!

Trong lúc nói chuyện, không ngờ hắn lại dùng chữ "mời", có ý đem Nhạc Vũ trực tiếp nhét vào trong đội ngũ đệ tử chân truyền. Nhưng vào lúc này những người trong điện không còn chút tiếng động, trải qua mấy màn trước đó, thần kinh bọn hắn đã chết lặng. Nhạc Vũ bày ra thiên tư kinh người, ai cũng không dám mở miệng nói hắn không đủ tư cách!