Một lát sau, ở ngay bên bờ hồ ngầm dưới biệt phủ Tĩnh Hải Tông, Nhạc Vũ điều khiển Đại Hỗn Nguyên Chân Khí tạo thành hình dáng âm dương cầu, sau đó mười mấy cỗ linh lực đoàn ẩn chứa năng lượng hủy diệt liền sinh ra. Chảy qua kinh mạch, từ ngón tay hắn nhất nhất bắn ra ngoài. Phương hướng bắn tới chính là con thần thú trấn biệt phủ trong hồ nhỏ.
Mà trong ánh mắt con Sanh Giao kia cũng lộ ra vẻ khủng hoảng. Nó thật sự vô cùng kiêng kỵ và sợ hãi Đại Ngũ Hành Âm Dương Diệt Tuyệt Quang Châm của Nhạc Vũ, trong nháy mắt những tia xung điện từ trong cơ thể Nhạc Vũ kích bắn ra, nó đã vội vàng ẩn vào bên dưới đáy hồ. Nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một bước, tuy nó tránh được bộ vị yếu hại, nhưng phần đuôi vẫn bị sinh sôi xuyên thủng ra mười mấy miệng vết thương cỡ đầu ngón tay.
Nhạc Vũ cau mày, trong lòng dâng lên tiếc nuối, cuộc thí nghiệm lần này lại bị thất bại. Kể từ khi hắn luyện tập Ngũ Sắc Thần Quang thật thuần thục, lại bắt đầu cố gắng cải thiện Ngũ Hành Âm Dương Diệt Tuyệt Quang Châm, hi vọng có thể phát huy ra uy lực càng lớn hơn nữa.
Vốn theo như ý nghĩ của hắn, chuẩn bị đem tất cả linh lực đòn bởi vì Xích Từ lực mà bị chấn động cao tất cả đều ngưng tụ áp súc thành một bó, sau đó bắn ra. Nhưng một mặt hắn không có được thực lực này, về mặt khác thân thể cùng đan điền cũng không chịu nổi, hơn nữa khi gia nhập thần thông thì thời gian đã qua, cuối cùng đành lựa chọn buông tha.
Điều cuối cùng có thể làm chính là khiến cho mười mấy tia năng lượng Diệt Tuyệt Quang Châm có thể tận lực tập trung. Kết quả liền rõ ràng, tốc độ tăng thêm được ba thành, lực xuyên thấu cũng tăng lên gấp đôi! Dù là con yêu thú không biết là cấp bảy hay cấp chín trước mắt, dù đã có lòng đề phòng mạnh mẽ cũng không thể hoàn toàn tránh né.
Nhưng tuy lực tập trung cũng có được chỗ tốt, cũng là được thứ này lại mất đi thứ khác. Khi năng lượng không còn tràn đầy, lực sát thương của Diệt Tuyệt Quang Châm cũng kịch liệt giảm xuống. Nếu bắn trúng yếu hại, tự nhiên sẽ bị một kích mà mất mạng. Nhưng nếu đánh trúng bộ vị khác, lực sát thương không khỏi còn có khuyết điểm.
Bất quá con Sanh Giao kia cũng không nghĩ như vậy, cộng thêm mấy lần trước, trên người nó đã có mười mấy vết thương bị xuyên thủng. Giờ phút này tự nhiên lại càng tức giận như điên, trong đôi mắt khổng lồ lóe lên ngọn lửa điên cuồng hướng bên này đánh tới. Tuy nơi cổ bị xiềng xích, nhưng cái đuôi lớn của nó vẫn thuận thế đánh lên bờ hồ. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Ánh mắt Nhạc Vũ không hề di chuyển, tiếp tục suy ngẫm làm sao cải tiến Đại Ngũ Hành Âm Dương Diệt Tuyệt Quang Châm. Ý nghĩc của hắn loại bí pháp này cũng giống như một loại đạn ở kiếp trước, trong nháy mắt bắn trúng thân thể kẻ địch, năng lượng toàn bộ nổ bung, nói như vậy chỉ sợ dù không đánh trúng yếu hại, cũng có thể làm cho đối phương bị thương nặng.
Nhưng nếu muốn làm được điểm này, đối với sự khống chế Ngũ Sắc Thần Quang cùng Ngũ Hành Phù Trận trong cơ thể phải có yêu cầu cơ bản nhất. Nhưng hiện tại xa xa hắn còn chưa thể đạt được tới.
Lại thêm trở ngại bởi âm dương từ lực sản sinh, linh lực chấn động cao, đối với việc tiến hành cải thiện kết cấu cũng cần vô số lần thí nghiệm.
Ngoài ra còn có kinh mạch, nếu không phải được Thanh Linh Ngọc Dịch tẩy rửa, suýt nữa không có cách nào thừa nhận. Một ngày cứ lặp lại bốn năm lần luyện tập như thế, đã cảm giác có chút mơ hồ đau đớn. Xem ra sau này tới thời điểm tu hành, cũng cần chú ý về phương diện này.
Vừa nghĩ tới đây, phần đuôi của con Sanh Giao đã nặng nề oanh kích ngay trước người của hắn. Mà đúng như suy đoán của Nhạc Vũ, lúc trước khi hắn sử dụng Diệt Tuyệt Thần Quang lại không hề bị Linh trận cấm chế, hiện tại lại sinh ra một cỗ lực trường vô hình, đem đầu đuôi của con Sanh Giao hoàn toàn bắn bay. Sau đó lại xuất hiện hơn mười đạo phong nhận cùng võng lôi điện đồng thời đánh ra, khiến con Sanh Giao điên cuồng hét lên đau đớn tê tâm liệt phế. Ngay khi nước trong hồ nhỏ yên ổn trở lại, phần đuôi con Sanh Giao có chút bộ vị đã bị biến thành nám đen, lại thêm mấy đạo vết thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nhạc Vũ làm như không nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm giác bên trong đan điền của mình nội tức lại theo dòng chảy tuôn ra ngoài, đã sắp sửa khôi phục tràn đầy. Hắn lại tiếp tục ngưng kết Diệt Tuyệt Thần Quang, bất quá lần này hắn đặt bên ngoài cơ thể. Tuy chân khí tiêu hao nhanh hơn bên trong nội thể, cũng không có hiệu quả đột biến, chỉ là giúp kinh lạc của hắn không còn gánh nặng.
Bất quá đúng lúc này, Nhạc Vũ nghe thanh âm Nhạc Băng Thiến truyền đến từ phía sau, tràn đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Ca! Sao huynh cứ trêu chọc nó? Nếu còn như vậy, lần này sợ rằng chúng ta đừng mong đi ra ngoài nữa.
Nhạc Vũ cười một tiếng, lại đem mười mấy Quang Châm vừa ngưng kết lần nữa bắn tới hướng con Sanh Giao, nhưng lần này đối phương đã sớm đoán được phương hướng Quang Châm bắn tới. Nó thật cơ trí lóe sang bên cạnh, chỉ có một tia bắn xượt qua, trên người nó lập tức hiện lên một vết cắt.
Con Sanh Giao đã sớm hận thấu xương đối với nhân loại, vô luận có trêu chọc nó hay không, cũng không có gì khác biệt. Nhạc Vũ chờ đợi bên trong biệt phủ đã ba ngày, cũng không thấy nó có ý tứ muốn trở về đáy hồ. Thế cho nên hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi lòng kiên nhẫn.
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Băng Thiến đầy hờn dỗi hiện lên dưới mặt nước hồ, cuối cùng đành bất đắc dĩ dừng lại, sau đó cười quay đầu:
- Đã đột phá tiên thiên?
Mười mấy phút trước linh giác của hắn đã cảm thấy bên trong biệt phủ chợt nổ bung ra linh lực chấn động.
Khóe môi Nhạc Băng Thiến đắc ý nhếch lên, sau đó quét ra một kiếm về phía trước, tiếng gió rít mang theo kiếm quang trong nháy mắt đã bổ ra mặt nước dưới hồ, bọt nước cùng mảnh băng vụn bắn đầy khắp nơi.
Tiếp theo Nhạc Băng Thiến lại đánh ra pháp quyết, một tầng linh lực bắt đầu bao phủ quanh thân.
Nhìn một màn này, sắc mặt Nhạc Vũ thật khó xem. Nhạc Băng Thiến đột phá tiên thiên, nhưng trong vòng mấy tháng không thể khống chế được nội tức bên trong cơ thể, cũng không thể sử dụng được băng hệ bí pháp. Mà Linh Giáp thuật vừa rồi, hoàn toàn không hợp với nàng, ở bên trong vốn có phù văn của bí pháp.
Lần này trong số những pháp khí mà Nhạc Vũ lấy được, có hai kiện chính là Nguyệt Bạch Giám Kim đạo bào, hắn đều đưa hết cho hai người mặc vào. Hai kiện pháp khí này, ngoại trừ bản thân có bí pháp, hơn nữa còn có thể phòng ngự được lực công kích của binh khí cùng chân khí, năng lực tương đương áo giáp mười lăm cấp.
Sau đó là thanh Băng Dũng kiếm trong tay Nhạc Băng Thiến, tuy có chút không hợp với Bích Thủy Băng Vân Quyết mà nàng tu luyện, nhưng miễn cưỡng có thể dùng. Đẳng cấp đạt tới mười chín cấp, so sánh với Thủy Vân kiếm còn nhiều hơn hai cấp.
Những đồ vật còn lại cũng chỉ có một Thủy Nguyệt Thuẫn, một đôi bao tay Song Hỏa Vân, cùng với mấy loại pháp khí tương tực Khiên Hồn Bồ, là nhất phẩm pháp khí dùng để tăng cường thần thức, đã được Nhạc Vũ chia ra hết.
Những thứ này cũng đủ giúp cho chiến lực của Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến tăng nhiều, nhưng trong lòng Nhạc Vũ vẫn có chút không yên. Những tu sĩ Linh Hư cảnh kia, chưa chắc có được loại pháp khí cấp bậc này hộ thân, nhưng nếu thật sự đối mặt chính diện, những vật ngoại thân này có thể giúp được bọn họ cũng không lớn.
- Ca, huynh khổ sở làm gì?
Nhìn ra tâm tư của huynh trưởng, Nhạc Băng Thiến chợt cười thật ngọt ngào, không phải nàng không biết được nguy hại nếu gấp gáp tấn thăng tiên thiên, nhưng bản thân nàng cũng không hề để ý.
- Hai ngày trước không phải huynh đã nói qua, đây là vì có chút bất đắc dĩ? Hơn nữa so với những người khác trong gia tộc, bây giờ Thiến nhi tiến bộ hơn không biết bao nhiêu. Nếu không có huynh, cả đời này của muội có lẽ sẽ không thể tiến thăng tiên thiên, như thế này đã cảm thấy đầy đủ lắm rồi.
Trong miệng nàng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn rầu. Cửa ải này còn chưa chắc qua được, còn nói gì đến tương lai?
Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, sau đó cười một tiếng, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng lúc này cũng không muốn phản bác. Mà ngay khi hắn vừa định mở miệng định hỏi tình hình của Lâm Trác đột nhiên cảm giác được linh lực cả động phủ dưới đất bắt đầu kịch liệt ba động, linh lực tụ tập bên trong biệt phủ đang bị hút lấy điên cuồng, sau đó bị Linh trận hấp thu thật nhanh.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, khóe môi chợt nhếch lên giễu cợt. Những người ở phía trên đã bắt đầu rồi sao? Thời gian này so với hắn dự đoán còn nhanh hơn nửa ngày. Hơn nữa xem thanh thế còn không nhỏ.
Như vậy xem ra, động tác của hắn cũng nên nhanh hơn nữa.
Thực lực của hắn không có biện pháp đối kháng với những cường giả kia, nhưng động phủ này có được pháp trận đủ bù đắp cho sự thiếu khuyết của hắn.
Bên ngoài ảo trận biệt phủ, Mục Hi Ngọc cùng Trữ Vân đang đứng trên đỉnh một sườn núi nhỏ, đưa mắt nhìn xuống khu rừng rậm bên dưới. Ảo trận này được bố trí, bắt đầu phát sinh kỳ hiệu.
Biết rõ năm người vừa đi vào tình hình hiện tại đang hung hiểm vạn phần, nhưng theo bọn họ xem ra, mấy người bên trong trận vẫn đang bước chậm tiêu sái như thường, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy được thân ảnh xuyên rừng của năm người bọn họ.
Nếu không phải bên trong trận không ngừng tràn ra thủy linh lực và những linh lực khác trong ngũ hành, cảnh tượng kia đúng là nhìn qua cực kỳ tường hòa, phảng phất hết thảy đều không hề phát sinh qua chuyện gì.
Thần thức của Mục Hi Ngọc đã dẫn động tâm ma chi cảnh, đối với linh lực tản mạn trong phạm vi ngàn trượng cũng hoàn toàn hiểu rõ. Còn Trữ Vân tuy tu vi bị phế, nhưng thần thức của hắn lại vẫn còn được bảo lưu nguyên vẹn.
- Mấy lão gia hỏa kia, cuối cùng cũng bỏ được vốn liếng!
Trữ Vân mở miệng, lộ ra nụ cười âm sâm:
- Cho tới bây giờ đã liên tục dùng hết ba mươi trương Phá Huyễn Phù, ba mươi lăm trương Tị Thủy Phù, những người này đúng là bỏ vốn lớn.
- Ta cũng nên động thủ, đi vào quá muộn chỉ sợ không tốt.
Mục Hi Ngọc khẽ nói, theo tâm niệm vừa động, Thiên Ti Tuyết kiếm đã rời vỏ bay ra, trôi lơ lửng ngay bên cạnh của nàng.
- Muội phải cẩn thận! Những người kia thật giống như có xu thế muốn liên thủ.
Nói tới đây, cuối cùng trong mắt Trữ Vân lộ ra một tia lo lắng:
- Mặc dù chỉ là những tán tu, nhưng đều có chút bản lĩnh. Muội không nên cổ hủ tới mức đợi đến khi bọn hắn động thủ! Danh tiếng chính đạo gì, cũng không trọng yếu bằng tính mạng của sư muội ngươi. Đoán chừng các sư bá sư thúc cũng sẽ không quá xem trọng đâu!
- Biết rồi sư huynh!
Mục Hi Ngọc nhoẻn miệng cười, dời bước đi tới bên cạnh Trữ Vân, sau đó nắm nhanh bàn tay đối phương đang muốn rụt lại:
- Lần này bất kể là chỗ ở của Đan Sư Ngụy Hảo Cổ, hay là trân tàng trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông, ta cũng nhất định tìm được thuốc cho huynh. Nhưng vô luận kết quả như thế nào, lần này trở về ta cũng sẽ mở lời xin sư phụ làm chủ hôn. Ta biết sư huynh không muốn làm khổ ta, nhưng cả đời này của Hi Ngọc, cũng sẽ không quên được sư huynh!