- Là hai cha con Tấn Húc với Nhạc Lâm!
Nhiễm Lực kêu lên một tiếng, cơ hồ trợn tròn mắt muốn nứt nhìn về phương hướng kia. Tiếp theo hai bóng người yểu điệu bị đẩy lên đỉnh chóp của cự thú, Nhạc Băng Thiến cũng kinh ngạc, theo bản năng bước tới sau lưng Nhạc Vũ thêm mấy bước.
- Tiểu Vũ ca, vì sao Phỉ Nhứ tỷ với Kim Phượng cũng ở nơi đây?
- Thiếu gia cũng có khuyên qua, nhưng do hai tỷ muội nàng cứ đòi đi theo Hồng gia mà thôi!
Đối với việc xuất hiện của hai tỷ muội Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng, Nhiễm Lực cũng không cảm thấy bất ngờ. Chẳng qua hắn khẽ hừ một tiếng, lại nhìn qua Tiên Vu Bình nói:
- Lòng dạ người này thật đáng chết!
Bỏ qua ý đồ đem hai tỷ muội kia làm con tin uy hiếp không nói, chỉ là tiếng quát lúc nãy đã đủ chứng minh cơ trí cùng lòng dạ độc ác của người này. Biết rõ Nhạc Vũ muốn giết người diệt khẩu, biết rõ cơ hội chạy thoát của những võ sư cùng người hầu cực kỳ xa vời, nhưng hắn vẫn vì cầu sống mà đánh bạc luôn ba ngàn mạng người. Khiến cho ý đồ Nhạc Vũ muốn phong tỏa những cửa phòng hộ ngay bên trong lưng cự thú dùng để bảo toàn tính mạng của những người kia đều biến thành không tưởng.
Lòng dạ độc ác của người này thật sự khiến cho người khác cảm thấy rét lạnh! Nhưng tiểu thiếu gia của hắn, ở phương diện này cũng không hề kém cỏi chút nào. Đổi lại là người bình thường, nói không chừng đã không thể hạ độc thủ như thế.
Tầm mắt Nhạc Vũ chỉ nhàn nhạt quét nhìn cha con Tấn thị cùng hai tỷ muội Lý Phỉ Nhứ. Sau đó không chút cảm tình dời ánh mắt sang nơi khác. Hiện tại sát ý trong nội tâm của hắn dâng lên tới cực hạn, hơn nữa hắn có một tâm lý không hòa hợp với thế giới này, vì thế hết thảy trước mắt hắn đều không có chút tình cảm gì xuất phát từ chân tâm.
Sau một khắc, khi mười dây leo ở trước người hắn bay lên, đan xen dây dưa giữa những con cự thú cùng khôi lỗi, tạm thời liên lạc như một cây cầu nối. Khóe môi nhếch lên một vòng cung không hề có chút ý nghĩa, Nhạc Vũ chậm rãi bước xuống khỏi khôi lỗi. Ngay trong nháy mắt hắn bước chân lên lưng cự thú, cự thú dáng vóc cao chừng mười trượng liền phảng phất giống như bị ngọn núi đè ép xuống, tứ chi đột nhiên co quắp, gục xuống mặt đất. Những người bên trên lưng nó thậm chí có thể nghe được tiếng vang vỡ vụn trong xương cốt bị đè ép nặng nề của nó.
Trên đỉnh chóp của cự thú, thậm chí có thể nhìn thấy được dấu hiệu nứt vỡ đang lan tràn khắp bốn phía. Một bước này của Nhạc Vũ hẳn đã đạt tới trọng lực nặng mấy vạn cân!
Trong nháy mắt Hồng Hạo cùng Đồ Nhược Hiên đều phảng phất như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, liền lui ra sau mấy bước. Duy chỉ có Tiên Vu Bình vẫn đứng thẳng bất động tại chỗ, chẳng qua vẻ kiêng kỵ trong hai mắt càng dày đặc thêm mấy phần.
Với thân thể nhỏ gầy của Nhạc Vũ, tự nhiên không thể nào có được sức lực kinh người tới bực này. Mà linh giác của Tiên Vu Bình cũng xuyên thủng được một bước hết sức ảo diệu của hắn. Dưới chân thiếu niên trước mắt hội tụ đại lượng thiên địa linh khí, sau đó ngay khi hắn bước giẫm xuống liền nổ bung lực lượng tích súc bên dưới, tự nhiên con cự thú bên dưới không cách nào chống lại.
Loại thủ pháp này những cường giả tiên thiên có chút tư lịch đều có thể làm được. Nếu như nói trước khi đạt tới tiên thiên, chân khí trong cơ thể con người có thể điều khiển được tỷ lệ thiên địa linh khí bên ngoài chỉ đạt tới từ ba so sánh với năm, như vậy sau tiên thiên, có thể đạt tới một so với một trăm trở lên!
Nhưng vấn đề là, cho dù Tiên Vũ Bình đã đột phá tiên thiên hơn mười năm, cũng xa xa không cách nào làm được hời hợt như Nhạc Vũ, đem thiên địa linh khí khống chế ung dung! Hắn hiểu rất rõ ràng, nếu Nhạc Vũ đổi lại dùng cách này thúc đẩy thân hình, nhất định sẽ nhanh như mũi tên, mà kích thứ nhất phóng ra nhất định sẽ có lực lượng nặng vạn cân.
Cho nên biết rõ một bước này của Nhạc Vũ chỉ là vì giành khí thế lớn tiếng dọa người, nhưng dòng suy nghĩ của hắn không tự chủ được thoáng co rút lại.
- Tính mạng của ngươi, người khác muốn lấy cũng không được? Đã đoán biết toan tính của ta, vậy sao cần hỏi nữa?
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng hạ xuống, Nhạc Vũ lại bước tiếp bước thứ hai. Cũng cùng một dạng vết rạn nứt khuếch tán bốn phía, mà miệng mũi của cự thú dưới chân bọn hắn cũng phun ra rất nhiều máu tươi, đã rơi vào trạng thái hấp hối. Lúc này thân hình thon gầy của Nhạc Vũ trong giác quan của mọi người lại giống như tòa núi cao vạn trượng, trầm hùng bàng bạc làm người ta có loại áp lực hít thở không thông. Mà cùng một thời gian, Kim Ô kiếm cùng Toái Ngọc đao của Nhạc Vũ đã bay ra.
Trên đao kiếm lóe lên hàn mang làm khí thế của hắn nhất thời càng tăng thêm mấy phần.
- Ngươi muốn tự mình động thủ tự sát, hay là để cho ta tự lấy đầu ngươi?
Ở phía sau mấy người Hồng Hạo cùng Đồ Nhược Hiên, ánh mắt Trương Kim Phượng nhất thời sáng ngời. Giờ phút này nhìn Nhạc Vũ không hề có vẻ cuồng ngạo, nhưng từ trong giọng nói thản nhiên lạnh lùng kia đã lộ ra ý kiêu ngạo cuồng phóng, cũng làm người ta không tự chủ được liền động tâm. Bên kia trong mắt Nhạc Băng Thiến cũng lóe lên dị quang, nhìn vào bóng lưng huynh trưởng chằm chằm. Từ ngày được Nhạc Vũ cứu tại cốc khẩu, hết thảy những hành động của Nhạc Vũ cũng hoàn toàn khác hẳn ấn tượng trong ngày thường của nàng.
Nàng chẳng bao giờ nghĩ qua, huynh trưởng của mình lại có được khí phách như vậy, trương cuồng đến như thế.
Tiên Vu Bình chăm chú nhìn dưới chân Nhạc Vũ, bước thứ ba của Nhạc Vũ cũng giống như thế. Nếu như không phải giáp xác của cự thú quả thật cứng rắn, phía dưới lại có vật chống đỡ, giờ phút này vốn đã bung ra tứ tán. Nhưng thân thể cự thú cũng đã sa vào trong mặt đất hơn một thước, không còn chút dấu hiệu sinh cơ. Lúc này hắn không còn dám có một tia phân thần, nhìn thấy Nhạc Vũ giống như tùy ý bước thật chậm, nhưng nếu chuyển thành thế công sẽ nhanh như điện chớp.
- Tiểu tử này thực sự mới tân tấn tiên thiên? Loại năng lực nắm giữ linh lực trong tay như vậy, dù là vị đại sư huynh có thiên phú tuyệt đỉnh của ta cũng phải dùng tới mười mấy năm mới có thể làm được. Nếu hắn thời thời khắc khắc đều có thể làm như thế, vậy phần thắng trong trận chiến này chỉ sợ càng phải giảm thêm một thành.
Cảm giác được chiến ý của mình có dấu hiệu biến mất, Tiên Vu Bình vội vàng ngưng dòng suy nghĩ. Về phần ý tứ sát ý cùng khinh miệt trắng trợn trong lời nói của Nhạc Vũ, hắn cũng không thèm để ý.
Tựa như lúc trước hắn nhìn vào thiếu niên này với ánh mắt có thể tùy ý giết chết bất cứ lúc nào. Hiện tại Nhạc Vũ thật sự cũng có tư cách nói ra những lời này!
- Ta giết người, người giết ta! Đạo lý này dù ở nơi đâu cũng đều là sự thật, Tiên Vu Bình này há có thể được ngoại lệ?
Lắc đầu, Tiên Vu Bình rút kiếm, sau đó gõ một tiếng vào thân kiếm, vang lên thanh âm thanh thúy. Thanh bảo khố binh của hắn có mười bốn cấp, tên là Ánh Nhật, vừa rút ra liền tràn ngập ánh sáng. So sánh với thanh Kim Ô kiếm của Nhạc Vũ còn chói mắt hơn mấy phần.
- Tiểu tử ngươi quả thật có tư cách lấy tính mạng của ta, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, vì chút ân oán nho nhỏ này, lại kết thù với Thừa Vân Môn chúng ta, là không khôn ngoan hay không! Mặc dù hôm nay không người nào có thể chạy thoát khỏi tay ngươi, nhưng giữa thiên hạ này, cũng chưa từng có chuyện gì thiên y vô phùng không sơ hở! Lấy thực lực của ngươi tự nhiên là không sợ hãi, nhưng chẳng lẽ ngươi không lo lắng mẫu thân cùng muội muội của ngươi, còn có trưởng bối trong nhà? Thừa Vân Môn chúng ta không dám tự cho mình là chính đạo, chỉ biết phàm là người nào xúc phạm đệ tử Thừa Vân Môn, phải tru diệt tộc! Ta nghe nói Nhạc tiểu đệ nặng thân tình nhất, lần này có chút không thể không lo.
Nói tới đây, trong mắt Tiên Vu Bình lộ vẻ sát ý, trên mặt tràn đầy dữ tợn. Nhưng liền rất nhanh thu liễm lại, chuyển thành nụ cười vô cùng ấm áp:
- Như vậy thế nào? Ta và ngươi hai bên có oán thù, đều là vì cha con Tấn thị dựng lên. Hôm nay ta trả lại bọn hắn cho ngươi, xem như chấm dứt đoạn ân oán này đi? Còn có hai nữ hài này, nghe nói hai nàng là biểu muội ruột thịt của ngươi, đúng không?
Lời vừa rơi xuống, vẻ mặt của Tấn Húc cùng Nhạc Lâm cũng không có bao nhiêu biến hóa. Ngay lúc hai người bị lôi kéo lên đỉnh giáp xác, đã biết rõ mình không còn cơ hội sống nào nữa. Chẳng qua lúc đó bọn hắn đang vạn phần kỳ quái, tiểu độc vật trước mắt này, có tư cách gì làm Tiên Vu Bình sợ hãi đến như thế? Mà đợi đến khi nhìn thấy hoàng kim khôi lỗi cao lớn, còn có uy thế lúc Nhạc Vũ giết chết cự thú dưới chân, trong lòng đã hoàn toàn tắt lịm tia hi vọng sống sót.
Nếu đã biết rõ hẳn phải chết, hai người cũng không còn kiêng kỵ. Hai mắt trợn tròn trành hướng Nhạc Vũ, trong ánh mắt chỉ hận không thể lột da hắn! Mà thỉnh thoảng ánh mắt bọn hắn ném về phía Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo, lại tràn ngập oán độc.
Phản ứng của Lý Phỉ Nhứ và Trương Kim Phượng lại hoàn toàn khác hẳn, giờ phút này dù cho các nàng có ngây thơ cỡ nào, cũng đều biết mình biến thành con tin. Lý Phỉ Nhứ vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ trấn tĩnh, đôi mắt đẹp chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Vũ. Nhưng Trương Kim Phượng đã nhịn không được chửi ầm lên:
- Hồng Hạo! Tên phế vật cặn bã ngươi, Phỉ Nhứ dù sao cũng là biểu tỷ của ngươi, những năm nay Trương gia ta đã giúp Hồng gia ngươi bao nhiêu lần! Ngươi đối đãi với chúng ta như vậy? Hôm nay nếu dám đụng tới một đầu ngón tay của ta, Lê thành Trương gia tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thừa Vân Môn rất giỏi sao? Chờ khi gia thúc tổ đại nhân nhà ta trở lại, nhất định diệt cả nhà ngươi!
Hồng Hạo cũng không hề giận dữ, chỉ nhàn nhạt nhìn hai người, sau đó tát mạnh một cái lên mặt Trương Kim Phượng. Hắn không hề có chút ý lưu tình. Chỉ một cái tát làm Trương Kim Phượng như muốn hôn mê, không nói được thêm lời nào nữa.
Lúc này Nhạc Vũ lại cười một tiếng:
- Chỉ là cha con Tấn thị, ngươi nghĩ muốn chấm dứt ân oán? Ngày hôm nay nếu ta không lấy tính mạng của đệ tử ngươi, phẫn uất trong nội tâm ta thật sự khó dằn xuống!
Tiên Vu Bình híp mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt:
- Hạo nhi sao? Nếu ngươi nhất định muốn hắn đền mạng, vậy cũng cứ lấy đi đi! Ta có thể thề, chỉ cần sau này các hạ không dây dưa với Thừa Vân Môn, Thừa Vân Môn nhất định cũng sẽ không truy cứu chuyện này!
Nghe được lời ấy, tâm tư biến hóa lớn nhất chính là Đồ Nhược Hiên. Ngay cả đệ tử của mình cũng đối xử như thế, như vậy người ngoài như hắn lại càng thế nào? Nếu có Thập Sắc Tích bên cạnh, hắn còn chút sức đối kháng. Nhưng con chiến thú cấp năm của hắn, đã rơi vào trong đống dây leo quấn chặt không thể thoát thân. Tuy gân cốt da thịt vô cùng khỏe mạnh, không đến nỗi bị dây leo siết chết, nhưng chỉ trong thời gian mấy phút lại chỉ lết được về phía trước một đoạn.
Ngược lại trên mặt Hồng Hạo ngoại trừ lộ ra vài phần bi thương, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Lấy tính mạng của hắn tạm thời bảo toàn Hồng gia, giao dịch này xem như cũng có lời. Hắn cầm thanh kiếm trong tay ép chặt vào cổ họng Lý Phỉ Nhứ, chuẩn bị đợi khi thấy Nhạc Vũ có cử động liền chém rụng đầu nữ hài này. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Nếu thật có thể như thế, cũng có thể miễn cưỡng nói chuyện một chút.
Đúng như Tiên Vu Bình lường trước, sau khi quét mắt nhìn hai tỷ muội, trên mặt Nhạc Vũ quả nhiên hiện ra vẻ chần chờ, nhưng kế tiếp trên mặt hắn lại lộ ra một tia giễu cợt.
- Nhưng ta vốn không thích bị uy hiếp, bây giờ nhìn ngươi càng cảm thấy khó chịu!
Vào lúc này, không nghĩ ra Nhạc Vũ đột nhiên xuất thủ! Một luồng kiếm quang dày đặc xé rách không gian ngay trước mắt mọi người.