Nếu bàn về cấp bậc, những khối không khí xám trắng kia, rõ ràng vẫn còn trên khí Hỗn Độn.
Đó chính là khí của tạo hóa, là hình dạng nguyên thủy của tất cả vật chất.
Rất hiếm có, thậm chí sau thời kì hồng hoang cũng không thấy có những bản nguyên vạn vật thật sự xuất hiện.
Nhưng lúc này Nhạc Vũ cũng không có tâm trí chú ý, chỉ biết bình tĩnh nhìn về phía bóng người cao chừng mười trượng, rộng năm trượng kia.
Nói người đó đang nhìn về phía này, kỳ thật cũng không chính xác. Người đứng cách đó không xa, mặc dù hình người và hồn niệm to lớn, nhưng thần hồn của hắn, giống như hóa thân của Hồng Quân, đã không có linh trí, ánh mắt mờ mịt.
Trái tim Nhạc Vũ nhảy lên kịch liệt, nếu như người này, cũng chỉ có tình hình giống như ác niệm của Hồng Quân hóa thân, vậy thì hắn tuyệt đối cũng sẽ không kinh hãi như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng lúc này Nhạc Vũ lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng bóng người khôi ngô trước mặt cũng chưa có chân hình thật sự.
Hắn chỉ có cửu khiếu, lục phủ ngũ tạng, nhưng lại chưa hoàn thiện, đại não cũng trống trơn. Có lẽ là một bộ phận hồn niệm, huyết nhục của vị nào đó có đại thần thông biến thành.
Thậm chí ngay cả thân thể cấu thành cơ bản nhất cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ ra một nhân hình mà thôi.
Nhưng một khối thân thể như vậy lại là đầu sỏ gây họa cho khối hóa thân ác niệm, không có linh trí của Hồng Quân.
Chỉ một lần thần niệm chấn động vô ý thức, cũng không có bất cứ tính nhắm vào, tựa hồ đã có thể khiến hắn bỏ mạng ngay tại chỗ.
Ác niệm hóa thân của Hồng Quân lúc này gần như bị tra tấn đến nổi điên!
Nhạc Vũ cẩn thận dò xét, chỉ thấy trong tay người này có một cây búa lớn do bốn đạo Hồng Mông tử khí ngưng tụ.
Nhưng thanh thần binh này lại không chính thức thành hình, chỉ là cự nhân khôi ngô cưỡng ép dùng pháp lực tập hợp vô số khí hỗn độn, miễn cưỡng tạo ra hình dạng một cây búa lớn.
Nó không được xem là linh bảo, nhưng lại khủng bố hơn bất cứ linh bảo nào.
- Quả nhiên là huyết nhục tàn hồn của Bàn Cổ!
Nhạc Vũ bỗng nhiên nắm chặt hai tay, tiếp theo hít vào một ngụm hơi lạnh.
Kỳ thật khi mới nhìn thấy, hắn đã mơ hồ có suy đoán. Dù sao trên thế giới này, người có thể áp chế Hồng Quân đến mức độ này, ngoại trừ vị Bàn Cổ Thánh Nhân khai thiên tích địa kia thì không còn ai.
Nhưng mọi việc trước mắt thật sự khiến người ta không thể không kinh hãi.
Một chút tàn hồn Bàn Cổ lưu lại trong khối thân thể lại nguyên vẹn, cường hành hơn so với Tam Thanh, so với Thiên Đạo lâu nay khuyết thiếu.
-Lẽ nào cây búa lớn này là cơ hội để Nhạc Vũ ta chứng đạo? Không đúng.
Ánh mắt Nhạc Vũ chăm chú nhìn cây búa lớn, một lát sau lại di chuyển đến chỗ khối thân thể.
Những Hồng Mông tử khí này rất tốt, đối với hắn mà nói cũng có chút ích lợi.
cũng chính là ngoại lực, là vật mấu chốt có thể khiến hắn thoát thân khỏi nơi này.
Chỉ thấy dưới chân khối thân hình khôi ngô kia có một vòng xoáy màu đen cực đại, hoàn toàn khác lạ với vầng sáng màu xám trắng.
Trong lúc mơ hồ, có thể thấy được ở chính giữa có một thứ giống như vết nứt không gian, chỉ là khe hở này, lại không phải thông đến hư không vô tận trong thế giới hồng hoang, mà là một nơi hoàn toàn lạ lẫm chưa biết. Ngay cả Nhạc Vũ cũng cảm thấy kinh hãi, rồi lại có một loại cảm giác quái dị, phảng phất mơ hồ như có chút quen thuộc với vết rách kia.
Hắn định thần nhìn qua, chỉ thấy một tia khí tức màu đen từ trong cái khe không ngừng lọt vào, lại bị khối thân thể của Bàn Cổ cưỡng ép trấn áp ở đây. Một bộ phận bị bài xích ra bên ngoài, một bộ phận hình thành một vòng xoáy màu đen cực đại dưới chân Bàn Cổ.
Nhạc Vũ thất thần nhìn chăm chú vào khe hở này. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, đều bắt nguồn từ trong chỗ sâu nhất của thần hồn, ngũ quang thập sắc, vô cùng huyền diệu.
Một hồi lâu, Nhạc Vũ bỗng nhiên nhắm mắt lại, cười khẽ:
- Thì ra là vậy.
Tiếng cười kia đến cuối cùng lại tràn đầy ý thoải mái. Một lát sau, Nhạc Vũ lại kính cẩn thi lễ với khối thân thể của Bàn Cổ.
Bất luận là vì hồn niệm kiếp trước của mình, có thể tiếp tục sinh ra ở kiếp này, hay vì thế giới này có thể nuôi dưỡng vạn linh, mình cũng cần phải lễ kính với vị Thánh Nhân thượng cổ này.
Cho dù cả hai thứ này đều không bắt nguồn từ ý định của Bàn Cổ.
Khi Nhạc Vũ xoay người khom người, đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nhìn thấy trong đôi mắt u ám của Bàn Cổ hiện lên vẻ lấp lánh.
Từ trong thân thể của hắn lại có một lớp hồn niệm cuồn cuộn, trùng kích mà ra. Trong nháy mắt đã lan tràn toàn bộ trong Hồng Mông Hải.
Nhạc Vũ đứng mũi chịu sào, sau khi cơ thể kêu lên, dưới sự tẩm bổ của khí tạo hóa, Côn Luân Kính vốn đã có xu thế khép lại, lúc này cũng lại bị một lần nữa cưỡng ép nát bấy, hóa thành vô số khối thấu kính tàn phá, bay ra khắp nơi.
Cũng may Nhạc Vũ kịp thời tung Hỗn Độn Chung, bao phủ tất cả mãnh vỡ vào trong không gian của chung.
Lúc này toàn thân Nhạc Vũ không chỉ ngũ tạng lệch vị trí, thất khiếu rướm máu, mà tất cả tứ chi ngực bụng, cơ bắp cốt cách, đều nhao nhao vỡ vụn dưới sự trùng kích này.
Nhưng trong lòng Nhạc Vũ càng trấn định thêm mấy phần, trùng kích ý niệm của Bàn Cổ tàn hồn sở dĩ vô lực như vậy, tuyệt đối không phải vì thực lực của Nhạc Vũ vượt xa hắn và Hồng Quân.
Cho dù Bàn Cổ là thánh nhân có thể khai mở đại thiên thế giới, nhưng một tia hồn niệm hoàn toàn không có linh trí lưu lại của hắn có thể có bao nhiêu năng lực?
Giống như trong Diễn Thiên Châu, Nhạc Vũ có thể tùy ý điều khiển thiên địa, khống chế nhân sinh, thì trong hồng hoang giới, ý niệm của Bàn Cổ đồng dạng cũng có quyền uy vô thượng!
Sau Côn Luân Kính, đến lượt Hà Đồ Lạc Thư cũng mơ hồ xuất hiện vết rách. Nhạc Vũ ngược lại lặng lẽ mỉm cười, thu hồi Hỗn Độn Chung và Trấn Thiên Tỳ.
Tùy ý để hồn niệm bàng bạc toàn thân bị áp bách từng khúc nát bấy, thậm chí ngay cả thần hồn bên trong cũng dần dần tan rã.
Khi Nhạc Vũ gần như mạch diệt, xu thế tán loạn của cơ thể bỗng nhiên dừng lại.
Tất cả huyết nhục cốt cách chỉ trong nháy mắt lại trở lại như cũ, ngay cả thần hồn của hắn cũng một lần nữa chắp vá tụ hợp, tình hình giống như trước khi bị thương, những vết thương trên người cũng hoàn toàn biến mất. Nhạc Vũ lại cười giễu cợt, nhìn quanh người mình.
- Cuối cùng là vì ta là người của thiên ngoại hay vì trẫm là Thiên Đế, hay là cả hai?
Nhạc Vũ lắc đầu, chỉ cảm thấy trăm mối vẫn không có cách giải, tất cả mới chỉ là phán định bản năng, khống chế tuyệt đối của Bàn Cổ đối với giới này chỉ sợ không có bao nhiêu tác dụng đối với Nhạc Vũ.
Một khi đến lúc thân thể diệt vong, thần hồn văng tung tóe, chỉ còn lại nguyên thần bổn nguyên nhất chính là cơ hội để Nhạc Vũ hắn phản kích.
Vì vậy hắn dứt khoát từ bỏ chống cự, đem tất cả lực lượng, bảo tồn trong nguyên thần của mình.
Nhưng tình hình lúc này, ngay cả bản thân Nhạc Vũ cũng không cách nào phán đoán, chỉ có thể xác định, lần này có thể thoát hiểm nhất định là vì mình có mệnh cách vô thượng.