Vừa dừng lời, Nhạc Vũ lại híp mắt, nhìn mọi người đang lộ vẻ kinh ngạc.
---Tất cả tử kì đều cần trên Chân Tiên chấp chưởng! Ngoài ra có thể chiêu bộ hạ, dùng số lượng chu thiêntheo kì bày trận. Bất quá bọn ngươi cần nhớ là người chưởng kì cũng không phải tu vi càng cao càng tốt mà cần tâm niệm! Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đạo tâm càng vững thì trận này càng có uy năng vô tận! Có hóa thân của ta cùng Hậu Thổ chủ trì, dù là Hồng Quân cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nếu nói hơn hai mươi người trên Quan Tinh Đài lúc trước tuy kinh hãi sự cường hoành của trận kì này nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi, đến lúc này thì đã thực sự có vài phần tin tưởng.
Dùng Hồng Mông kiếm trận làm hạch tâm, Ngũ Nhạc chủ kì cùng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát kì làm trụ cột, hơn ba trăm phó kì làm phụ, ngoại trừ ra còn có một vạn một ngàn một trăm ba mươi sáu tử kì làm căn cơ, tiên tu trên Thái Ất Chân Tiên tụ ở đây đã hơn vạn người.
Hơn nữa một cây tử kì này còn có thể tiên tu số lượng chu thiên trợ lực, sự khổng lồ quả thực khó có thể tưởng tượn, chỉ sợ Vạn Tiên Đại Trận củaTiệt Giáo nổi tiếng hậu thế cũng kém xa.
Hậu Thổ khẽ nhắm mắt, hơi ngoắc tay liền triệu trận kỳ của Hoàng Tuyền trong tay, chỉ thấy bên trên không chỉ có một phù trận mà thôi, trên cột cờ còn khắc lục bảy mươi hai phép luyện chế tử kì và tài liệu cần thiết, yên lặng thôi toán qua mười nhịp thở mới thở dài:
- Hay cho một tòa sát trận! Dù là trận tử kì này chỉ có thể hoàn thành một nửa, cũng là không phải chuyện đùa!
1136 cây tử kỳ cần số lượng linh trân thiên địa khổng lồ, số lượng tiên tu trên chân tiêm tương ứng cũng càng khó tìm. Thế gian có được thực lực như vậy ngoại trừ Xiển Tiệt hai giáo cũng chỉ có thiên đình dưới sự quản hạt của Nhạc Vũ mà thôi, dùng những trận kì này để nghênh chiến, một khi hoàn thành thì ngay cả Hồng Quân cũng không thể làm gì.
Nếu có hắn chủ trì, muốn phá trận này, trừ phi là năm vị thánh nhân đã ngoài công đức liên thủ xông trận để chống đỡ Ngũ Nhạc kì cùng Ngũ Hành Kiếm.
Ngoài ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát kì càng cần Thái Thượng Kim Tiên đỉnh phong số lượng ngang nhau phối hợp khăng khít mới có khả năng kiềm chế.
- Đáng tiếc, trận này cũng chỉ có thể dùng thủ ngự tại Diệu Pháp Đại La Thiên cùng Tam Thập Tam Thiên mà thôi, không cách nào tấn công, nếu không ta và ngươi có thể dựng thế bất bại.
Sau khi tán thưởng, Hậu Thổ lại hiếu kỳ nhìn về phía Nhạc Vũ:
- Không biết trận này đặt tên là gì? Bệ Hạ muốn đi nơi nào mà cần trả giá lớn như thế?
- Trận này chính là chu thiên chư tượng thần sát đại trận! Về phần ta muốn đi nơi nào…
Nhạc Vũ mỉm cười, trong mắt tràn ngập chờ mong:
- Trong hồng hoang có một nơi trẫm muốn đi đã lâu! Chuyện nơi đây liền phó thác chư vị. Nhân gian nếu có yêu thú làm loạn, không cần lưu tình!
Nói dứt lời thì một đạo quang hoa từ trong ống tay áo hắn xuyên ra bay về phía Hậu Thổ, mọi người nơi đây đều không có cảm giác, chỉ có ánh mắt Chiến Tuyết và Liễu Nguyệt Như hơi sáng lên.
Hậu Thổ cũng nhíu mày, tiếp lấy vào tay, khi quang hoa tán đi thì thấy là một quyển sách, bên trên có ghi "Hỗn Độn đạo điển", ngẩng đầu nhìn Nhạc Vũ thì thấy chỗ trung ương Quan Tinh Đài đã trống không, thân ảnh Nhạc Vũ dưới cái nhìn chăm chú của hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên vô thanh vô tức biến mất.
※※※※
Gần kề thời gian đốt cháy một nén nhang, trên hư không vô tận của Hỗn Độn hải vẫn tràn ngập linh lực vô tận, vô số thế giới tiểu thiên từ sâu trong hải dương sinh ra rồi lần lượt nổ tung.
Lúc này đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh xuất hiện tại biên giới của vòng xoáy thời không cực đại. Người này chính là Nhạc Vũ, thân mặc nhật nguyệt tinh thần bào, đứng thẳng trong hư không nhìn vào hạch tâm của khối khí hắc sắc. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Hồng Mông Hải, không biết trong này có gì mê hoặc?
Yên lặng nhìn chăm chú một lát, Nhạc Vũ bỗng nhiên cười cười, đạp ra một bước tiến vào Hỗn Độn hải.
Khác với lúc vây giết Hình Thiên mấy chục thập niên trước, lúc này mỗi bước của Nhạc Vũ đều có thể khiến thời không chung quanh đông lại.
Từ Hỗn Độn Hải rõ ràng lại kéo ra một con "đường" nối thẳng sâu vào bên trong, chín vòng xoáy đầu tiên dễ dàng vượt qua nhưng vòng xoáy bên trong mới cảm giác hơi gian nan, chỗ này là nơi sinh ra thế giới Tiểu Thiên, ngay cả Nhạc Vũ cũng không thể nào hoàn toàn ngăn cản, lúc này phảng phất như đang phòng vệ nên càng thêm điên cuồng không ngừng bạo tạc nổ tung, linh lực thời không tung tóe bốn phía. Với cảnh giới thánh nhân của Nhạc Vũ cũng chỉ có thể náu thân nơi đây bình yên mà thôi.
- Quả nhiên là càng ngày càng hiếu kỳ.
Đoàn khí hắc sắc này vẫn là thứ hắn không thể lý giải, cũng không cách nào diễn toán, bất quá ngoài nghi hoặc càng thêm kinh hãi, vừa vào nơi đây quả nhiên hung hiểm khó dò, không biết sinh tử.
Thở sâu một hơi, Nhạc Vũ đưa tay định chạm vào thì trái tim bất giác nhảy lên, trong lúc mơ hồ có một cảm giác xúc động mãnh liệt
Sau một khắc, Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, cảm giác chắc chắn bên trong có một đồ vật gì đó đang tự thân thành đạo, lại đang ẩn ước triệu hoán, có thể là tuyệt đại kỳ ngộ nhưng cũng là vô cùng hung hiểm.
Chỉ do dự chốc lát, ánh mắt Nhạc Vũ hiện ra vài phần kiên quyết, đang muốn đặt chân đi vào lại nghe một tiếng thở dài:
- Nguyên Hoàng Bệ Hạ, nơi đây hung hiểm! Ta khuyên ngươi đừng đi vào mới phải!
Thanh âm này khởi lên đột ngột, bất quá Nhạc Vũ lại không chút nào cảm giác ngoài ý muốn, xoay người lại quả nhiên trông thấy một xích bào đạo nhân đứng ở tầng thứ hai Hỗn Độn hải nhìn vào bên trong.
- Người thu Hỗn Độn chân thủy cùng Hỗn Độn tinh diễm quả nhiên là Bệ Hạ!
Nhạc Vũ hơi gật đầu:
- Trẫm cũng ngờ tới, thiên địa kỳ trân bậc này tuyệt không nên để người biết được!
Hơi dừng lời, hắn chuyển giọng:
- Không biết Linh Bảo mà Thiên Tôn mới nói chính là ý gì? Hồng Mông Hải hung hiểm, hẳn là Thiên Tôn trước đây đã từng đi vào xem qua hay sao?
- Đi vào tìm tòi? Sao dám đơn giản vậy?
Thấy Nhạc Vũ khẽ giật mình, trên mặt đều là vẻ tự giễu, Thông Thiên giáo chủ lắc đầu cười nói:
- Nói ra thật xấu hổ, vô luận là ta hay Nguyên Thủy sư huynh thì tuy hiếu kỳ trong này nhưng cũng không dám khinh xuất đi vào. . Về phần tình hình Tây Phương hai thánh, dù ta không biết được nhưng chắc cũng sẽ không ngoại lệ! Ngoại trừ Lão Tử sư huynh thì mấy sư huynh muội chúng ta đều không dám vào đây! Thế gian này cũng chưa ai biết được bí mật trong Hồng Mông Hải.
Nhạc Vũ nhíu máy, ngữ khí Thông Thiên cũng chợt chuyển:
- Ngoại trừ một người!