Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1384: Sát phạt chi sơ


Cực Tây kim tuyệt chi địa là một sườn dốc vắng vẻ nằm trên một ngọn núi nhỏ, ở đây bỗng nhiên có tiếng kiếm quang rít gào. Tử Vân chân nhân đứng cách đó không xa. Lúc này thần sắc cũng khẽ lay động, nhìn về phía sau lưng. Chỉ thấy linh quang bạo liệt, 365 kiếm mang lăng lệ ác liệt lơ lửng trên không, không ngừng bùng lên rồi co rút. Sau đó toàn bộ khép lại, hợp vào trong một người trên sườn núi.

Một lát sau, một nhân ảnh bạch y bỗng nhiên từ trên đỉnh núi bước xuống, thần sắc vẫn bình thản, ý thái tự nhiên, chỉ là toàn thân hiện ra một luồng khí lăng lệ ác liệt.

Tử Vân thấy thế, bất giác nhướng mày:

- Chúc mừng đạo hữu có được chân truyền kiếp trước!

Sau khi mỉm cười, thần sắc của Tử Vân lại đầy cảm khái:

- Không ngờ Lăng Tiêu đạo hữu còn có thân phận kinh người như vậy, là chuyển thế của Cô Kiếm lão nhân, Tây Phương Đại Đế. Tử Vân thật sự không ngờ, chỉ sợ đạo hữu chê cười.

Ngọc Lăng Tiêu vốn điềm đạm, lúc này nghe vậy, cũng không nhịn được bật cười, thần sắc chán nản:

- Kỳ thật khi ta leo lên Thái Sơ hồn ấn đã có chút cảm ứng.Nhưng thực sự không ngờ, kiếp trước của ta lại là hắn, làm sao có thể nghĩ rằng ta đã từng một lần trùng kích đại đạo.

Thấy Tử Vân muốn nói gì lại thôi, tựa hồ muốn mở miệng khuyên bảo. Ngọc Lăng Tiêu lắc đầu, sau đó ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Tử Vân nói:

- Xin đạo huynh cứ yên tâm, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp nầy. Bất luận trùng kích Thiên Đạo trước kia thất bại hay thành công, Lăng Tiêu cũng không quá để ý. Nhưng Tử Vân đạo huynh đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi Ngọc Lăng Tiêu cẩn thận dò xét khắp người Tử Vân, chỉ thấy ngoại trừ đạo lực thanh khí, còn có một thân thần lực, lại nhìn khí vận của hắn cũng mơ hồ hiện ra hình rồng. Tử Vân sớm biết sẽ như vậy, trong lòng bàn tay phải liền hiện ra một vật là một ấn tỉ rộng chín tấc, toàn thân dùng tử khí kết thành, bên trong có tám tử kim cự long. Phía dưới ấn tỉ được khắc tám chữ triện cổ "Nguyên Hoàng Sắc Mệnh, Trung Thiên Tử Vi".

Trên mặt Ngọc Lăng Tiêu cũng hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực Đại Đế? Như vậy là Nhạc Vũ đã được chứng nhận vị Thiên Đế?

Hắn giơ tay tính toán, một lát sau trong mắt đã hiện ra vẻ minh bạch:

- Nhanh thật, khi ta nhập Kim tuyệt chi địa, nghiên cứu tập luyện di pháp kiếp trước, đến giờ mới chỉ 70 năm ngắn ngủi! Nguyên Hoàng sắc mệnh, hắn hiện giờ đã là Nguyên Hoàng Thượng Đế rồi sao? Nhưng thần lực này cuối cùng vẫn xâm lấn tiêm nhiễm thần hồn.

Tử Vân nghe vậy, bất giác cười ha ha, giải thích:

- Không chỉ chứng nhận vị trí Thiên Đế ! Hiện giờ hắn đã là Thánh Nhân tôn sư! Lúc này sát kiếp nhiều lần giữa thiên địa, tam giáo khí vận đều đã suy sụp. Chỉ có Thiên Đình số mệnh cường thịnh, có Hỗn Độn Chung và Trấn Thiên Tỳ trấn áp. Muốn né tránh sát kiếp này, phải nhập thiên đình, được khí vận che chở mới tránh được nguy hiểm. Hiện nay không chỉ có Xiển giáo, ngay cả Tiệt Giáo và Tây Phương Giáo cũng có rất nhiều đệ tử đầu thân thiên đình! Về phần thần lực, người khác còn e ngại, nhưng chúng ta cần gì kiêng kị?

Ngọc Lăng Tiêu hừ lạnh, liếc nhìn Tử Vân. Những lời này của Tử Vân cũng chỉ là lừa gạt hắn mà thôi. Về phần tu sĩ tam giáo dấn thân vào Thiên Đình, quả nhiên để được thiên đình che chở, chuyện này thực sự có vẻ bất ngờ. Lúc này khi thanh thế của Nhạc Vũ đang cường thịnh hoặc là còn có thể thành thật xuất lực dưới trướng Nhạc Vũ. Một khi sau này có gì bất trắc, hoặc là số mệnh suy giảm, chỉ sợ sẽ lập tức muốn phát động, chia cắt vận thế Thiên Đình, chỉ có câu sau, mới là lời nói thật.


Tử Vân vốn chỉ vui đùa nói như vậy, thấy Ngọc Lăng Tiêu không tin, cũng không để ý, thần sắc nghiêm túc, chân thành nói:

- Mặc dù ta không quá quan tâm đến lực khí vận. Nhưng Nguyên Hoàng bệ hạ cũng là có hảo ý. Có trợ lực của Thiên Thư, có thể giảm nguyện lực xâm nhập đến thấp nhất. Mượn nhờ số mệnh thần lực, sau này bất luận là cảm ngộ đại đạo hay là trùng kích Thánh Nhân đều rất có có ích. Hơn nữa lần này, lại không thể không giúp đỡ hắn một tay. Hiện giờ năm vị tế chấp của thiên đình, ngoại trừ Lý Trường Canh và Vân Trung Tử có thể thoáng làm lòng người yên tâm, còn lại mấy vị, thật sự không có một ai làm cho người ta yên tâm. Cũng không biết hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Trong lời nói của Tử Vân tựa hồ ẩn chứa ý khinh thường, trong mắt thoáng hiện lôi quang.

Ngọc Lăng Tiêu nghe vậy, lại càng kinh ngạc. Sau đó liền vận khởi pháp lực, suy diễn thiên cơ, sau đó trong ánh mắt cũng hiện ra vài phần dị sắc.

- Lại là Từ Hàng, Vi Diệu Thanh Đại Sĩ và Kim Linh? Hai người trước thì cũng thôi đi, nhưng vị thứ hai của Tiệt Giáo tại sao cũng quăng vào thiên đình.

Người được gọi là Vi Diệu Thanh Đại Sĩ này chính là chỉ Tây Phương Giáo, bắc phương liên hoa thế giới Vô thành phật.

Ngọc Lăng Tiêu thần sắc kinh ngạc, sau khi sửng sốt một lát, mới khẽ gật đầu nói.

- Tam giáo đại năng, mỗi nơi có một vị tế chấp. Với trí tuệ của bệ hạ, xem ra còn có dụng ý khác. Nhưng có ba người này, thật sự cũng cần có người thay thế hắn, tọa trấn Diệu Pháp Đại La Thiên chủ trì đại cục.

Ngọc Lăng Tiêu còn chưa dứt lời, bỗng nhiên khẽ lật đại thủ. Trong tay hiện ra một khối ngọc tỷ dùng số mệnh chi lực kết thành.

Ở phía dưới lại có 16 chữ triện to: Nguyên Hoàng sắc mệnh, Trung Thiên sùng thánh; lục hợp bát hoang, Thiên Đế chi tự.

Tử Vân khẽ cười nói:

- Trên Thiên thư, ngươi cũng có phần. trước khi Lăng Tiêu ngươi nhập định tham tu, không màng ngoại sự, chức vụ Trung Thiên Sùng Thánh đại đế này, ta sẽ thay ngươi tiếp nhận.

- Thiên Đế chi tự? Thiên Đế hậu tuyển?

Trên mặt Ngọc Lăng Tiêu càng lộ ra vẻ kinh ngạc. Lẽ ra Tung Sơn Trung Thiên Sùng Thánh đại đế là chực vụ có thực quyền nhỏ nhất trong Ngũ Phương Đại Đế.

Nhưng sau khi tăng thêm chữ bát đằng sau, ngược lại lại lấn át Ngũ Phương Đại Đế, phía trên tứ ngự, có thể chấp chưởng Thiên Đình khi thiên đế không có mặt. Một lát sau, thần sắc Ngọc Lăng Tiêu lại khôi phục bình tĩnh, bắt ngọc tỷ trong tay. Tiện tay lệnh cho thân thể kiếp trước, hoàn toàn hiệu hóa thành dung dịch kim loại, dung nhập ngọc tỷ này. Số mệnh chi lực, có thực thể, càng lộ ra thanh thế bàng bạc, khí tượng như long.

Ngọc Lăng Tiêu bình thản nói:

- Bệ Hạ có lòng rồi, kiếp trước ta chứng đạo chưa thành, thần hồn bị hao tổn. Vốn cả đời này, không có hi vọng chứng đạo. Cũng chỉ có lực săn sóc của Thiên Đế với giới này mới có thể chữa trị.

Tử Vân chân nhân, cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa.


Vận khởi Linh Mục, liếc nhìn, có thể thấy được vô số khí mang màu trắng, vọt lên phía chân trời. Trong không trung có mười con Cự Long xoay quanh, dốc hết toàn lực, áp chế các nơi.

Có thể đoán được, mấy chục năm qua, chắc chắn là sát phạt không ngớt, tử thương vô số!

※※※※

Phía trên Hoàng Sơn lúc này cũng đang có hai người đang đứng. Một người trong đó, tuấn mỹ tuyệt luân, chính là Từ Hàng, trên người mặc triều phục màu đỏ tím, trước ngực có thêu chín đầu kỳ lân, sắc mặt nghiêm chỉnh âm trầm , nhìn xuống phía dưới.

Có thể thấy được trong không trung có vô số chiếc vân xa đang không ngừng chạy như bay qua lại. Từng chiếc xếp hàng ngay ngắn trật tự, mang đến các loại linh tài, sau đó là các tiên tu tiến vào trong sơn thể, bày bố linh trận. Trên đỉnh núi, một tòa cự tháp màu đen cao tới trăm vạn trượng, đứng sừng sững giữa thiên không! Lúc này toàn bộ thân tháp tựa hồ đã gần hoàn thành.

Người đứng cạnh chính là Văn Thù, lúc này cũng đồng dạng mặc triều phục thiên đình. Nhưng trên người lại mặc chiến giáp võ quan. Bên hông đeo ấn Hữu Quân nguyên soái, lại ở dưới ngũ phương thần soái thiên đình, thống lãnh 500 vạn binh tướng, lúc này phía sau tay hắn có 50 vạn chiến xa tụ tập, đông nghịt như mây đen, bao phủ cả vùng trời nhưng lúc này hắn đồng dạng cũng nhíu mày, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.

- Bên ngoài Ngũ Nhạc, lại lập tam sơn! Hoàng Sơn, Lư Sơn, Nhạn Đãng, lập thành tam tháp trấn thế, áp đảo quần tiên vạn yêu và chư ma. Vị Bệ Hạ này, quả nhiên là cực kỳ tự phụ! Thiên hạ này có hàng tỉ tiên tu, ba tòa tháp như vậy làm sao có thể trấn áp?

Văn Thù khẽ lắc đầu, trong lời nói ngược lại cũng không có quá nhiều ý mỉa mai. Ngay sau đó cũng thở dài nói.

- Đến lúc này vẫn không biết, mấy người chúng ta gia nhập dưới trướng người này, rốt cuộc là đúng hay sai. Mặc dù cho chức quan hào phóng, nhưng trong năm năm, muốn hoàn thành Hoàng Sơn Trấn Tiên tháp, gia cố núi này, tăng thêm linh mạch. Chuyện hoang đường như vậy mà vị Nguyên Hoàng kia cũng có thể nghĩ ra. Lẽ nào hắn cho rằng, người của thế gian này cũng giống như hắn, có thể thông thiên triệt địa ? Cũng may hôm nay cuối cùng đã kiến thành hơn phân nửa, cách kỳ hạn chỉ còn nửa tháng, có lẽ có thể hoàn thành.Nhưng không biết này bên chỗ Vi Diệu Thanh Đại Sĩ và Kim Linh, tình hình như thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn vừa nói đến đây, mới cảm giác tình hình có chút không đúng, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy thần sắc lo lắng trong mắt Từ Hàng càng thêm nồng đậm.

Văn Thù nhíu mày, khó hiểu nói:

- Sư đệ, ta nói có chỗ nào không đúng sao?

Từ Hàng có chút chần chờ, lúc này mới thở dài:

- Ngươi nghĩ vị bệ hạ kia thật sự rộng lượng như vậy sao? Hắn cho chúng ta chức vụ tế chấp là còn có dụng ý khác. Nếu ta đoán không sai, sau khi tháp Trấn Yêu hoàn thành cũng là lúc vị Nguyên Hoàng Bệ Hạ kia sử xuất hành động tiếp theo.

Lúc này trái tim Văn Thù nhảy dựng, ánh mắt đầy vẻ mờ mịt. Từ Hàng lại nhìn về phương xa.

Chỉ thấy một đạo hoa quang, bay vút xuống, loáng thoáng có thể thấy được chính là một tấm Tử Kim phù chiếu, không khỏi thở dài nói:

- Quả nhiên!

Tiện tay bắt lấy, một lát sau, Từ Hàng bình thản nhét nó vào trong tay áo nói:

- Bệ Hạ có lệnh, kêu ta toàn quyền chủ trì chuyện chư phái Không Động, Ngũ Đài, Ngọc Tuyền, Nguyên Dương dời khỏi thiên giới. Từ nay về sau, không dâng tặng đế chiếu, nếu thiên đình không cho phép, không được tự tiện hạ giới!

Ánh mắt Văn Thù bất giác co giật mãnh liệt, cuối cùng cũng hiểu ra. Từ Hàng nói những môn phái này, đều là môn hạ của Xiển giáo! Nhạc Vũ lệnh cho Từ Hàng chủ trì sự tình, đương nhiên không cần nói cũng biết! Mặc dù mấy người bọn họ đã được thiên đình che chở thành công. Nhưng vị Bệ Hạ kia lại dùng bọn họ làm dao chém về phía Xiển Giáo!

Từ Hàng cũng im lặng, một lúc lâu mới thở dài nói:

- Được rồi! Xem ra phía bên Kim Linh và Vi Diệu Thanh cũng đồng dạng như vậy.

Sau khi nói xong, trực tiếp xuyên không mà đi, không tiếp tục hào hứng lưu lại nữa.