Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1360: Đại đạo mê tỏa!


- Thiên Đế thay đổi triều đại sao? Thật sự là đau đầu.

Trong Cực lạc thiên, Nhạc Vũ lộ vẻ mệt mỏi, cũng không vui vẻ quá nhiều.

- Đây là ý định bức ta sao? Thiên mệnh đã hạ, nếu không thụ thiên mệnh ngược lại là tội trạng! Hắc.......

Cười nhạt một tiếng, trong mắt Nhạc Vũ lộ vẻ ngưng trọng, vốn cho là có thể tĩnh tâm tu hành mấy chục năm nhưng Hồng Quân ngay cả một chút rảnh rỗi cũng không muốn cho hắn.

Nhạc Vũ dứt khoát nhắm mắt yên lặng thôi diễn. Chỗ tốt lớn nhất của việc hồn niệm đạt tới Chí Thánh Chí Minh là lực tính toán của hắn đã có thể sánh vai với thánh nhân, tuy chưa hẳn có thể chính thức chiếu triệt vị lai nhưng có thể ngược dòng quá khứ.

Cho dù chỉ một hạt cát trước mắt nhưng chỉ cần đủ thời gian có thể tìm hiểu tận đến lúc khai thiên tích địa, diễn hóa thế giới, có thể còn kém xa Hồn Quân nhưng tuyệt không thua mấy vị thánh nhân.

Đến cuối cùng hắn than nhẹ một tiếng:

- Lần này nếu không sớm bố trí mấy quân cờ chỉ sợ thật đúng là có chút hung hiểm...

Hắn phất tay xuất ra mười tờ phù chỉ ẩn hàm linh quang thất thải, dùng tinh huyết bản thân làm mực liên tục viết ra một đám triện văn, lúc hoàn thành hóa thành một đạo quang hoa bay về phía nam, gần tới Triều Ca mới hạ xuống, chính là chỗ Quảng Lăng, cơ hồ vô thanh vô tức tiến vào thân thể một thiếu niên.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại lâm vào trầm ngâm rồi tiếp tục đánh ra mấy đạo phù vào hư không, hai đạo trong đó đồng dạng rơi vào trong Cực lạc thiên, phần còn lại tản ra bốn phương tám hướng, có một đạo thậm chí còn thẳng tới chỗ Đông hải.

Vẫn nói chuẩn bị tốt thì thành, nếu muốn leo lên đế vị thì hiện giờ không thể không làm chút ít chuẩn bị.

Đến lúc tự thấy bố trí thỏa đáng, Nhạc Vũ chuyển thân, phản hồi đến Diễn Thiên Châu.

Tuy nói đã thụ thiên mệnh, bất quá hiện tại hắn lại không thể sốt ruột. Sau vài thập niên mới tiến hành động thủ cũng không khác, chỉ cần không quá kỳ hạn, không cần hao tổn số mệnh là được.

Vô luận như thế nào, hắn cũng cần tiếp tục tham ngộ này Hỗn Độn đạo điển. Còn có một số chỗ không thông trong Hà Đồ Lạc Thư cũng cần đồng dạng tĩnh tham.

Quay trở lại đến Thiên Ý Phủ, ngồi dưới gốc ngân hạnh, Nhạc Vũ tiến hành nội thị lại thân thể.

Pháp tướng thiên địa hôm nay của hắn phảng phất như hóa thân của ma thần thượng cổ, mỗi một tế bào, một khối huyết nhục đều ẩn hàm pháp tắc mênh mông, tự thành thế giới.

Huyền công cửu chuyển đã tới cảnh giới đại viên mãn khiến hắn không cần sử dụng pháp lực thì chỉ riêng thân thể cũng đã có lực lượng vô địch, cùng cấp với linh bảo tiên thiên siêu phẩm, phá gần vạn pháp, thần thông khó làm thương tổn.

Ngược lại mỗi một kích của hắn đều ẩn chứa đại đạo vô cùng, trong thế gian cũng chỉ chừng mười người tiếp nổi.

Không ngừng triển khai lại thu hồi pháp tướng, sau mấy lần, Nhạc Vũ lại lâm vào suy nghĩ sâu xa, rõ ràng cảm giác cửu chuyển huyền công còn chưa đến cực hạn, vẫn còn dư địa rất lớn để cải tiến, bản thân cũng chưa đạt đến cảnh giới hoàn mỹ.

Từ thiên mục chỗ mi tâm chớp lên một đạo tinh mang, Nhạc Vũ đình chỉ luyện thể, bắt đầu diễn toán.

Biết được là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác, tới lúc này Nhạc Vũ mới khắc sâu vô cùng cảm giác tích lũy đạo pháp xưa nay của hắn vẫn còn xa mới đủ.

Thái Thượng chi cảnh chỉ sợ cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, con đường của hắn còn xa mới tới chỗ tận cùng.


Lại nội thị đan điền, Ngũ Hành phù trận trong ngoài cũng không có biến hóa quá mức, chẳng qua khi ngưng tụ hồn ấn thì cảm giác vận dụng linh lực liền lạc như cánh tay, lúc thôi sử chân khí thì cảm giác vì mượn ngoại lực mà thành tựu thần thông khai thiên cũng đã hầu như biến mất.

Thân có nhiều loại thần thông cũng càng phát hòa hợp, điều phối tự nhiên không chút ngưng ngại.

Lặng lẽ cười cười, hồn niệm Nhạc Vũ ngưng tụ thành vô số phù văn, tiếp đó phác thảo một trận đồ trong đầu, sau một lát trực tiếp rút ra nguyên lực thiên địa tụ nhập vào đan điền, hoàn thiện phù trận huyễn pháp trong hồn niệm, đến khi An Thiên Sang Thế Quyết lên đến tầng mười chín mới ngừng.

Không giống với Cửu Chuyển Huyền Công có hai môn thần thông tiếp cận vô thượng là tứ cửu nguyên công và bát cửu nguyên công có thể tham khảo nên có thể thấy trước một ngày sẽ hoàn thành.

Huyễn pháp vô thượng thần thông này tuy chỉ thiếu hai tầng nhưng với lực tính toán của Nhạc Vũ thì qua một ngàn năm nữa chưa chắc đã có thể hoàn thành một tầng.

Bất quá kể từ sau tầng mười chín, uy năng của An thiên Sáng Thế đã khó lường, có thể gia trì uy năng của bất kỳ thần thông đại pháp nào, cũng có thể mê hoặc tâm trí, phá hết huyễn thuật thế gian, thậm chí nếu đủ pháp lực có thể hư không tạo hóa.

Phù trận bên trong Ngũ Hành chỉ kém một bước cuối cùng sẽ thành tựu viên mãn, uy năng cũng tăng gấp đôi, chỉ là Nhạc Vũ lúc này vô lực hoàn thành, đành tạm thời bỏ qua lấy ra Hà Đồ Lạc Thư cùng với Hỗn Độn đạo điển đặt trước người.

Một vốn đạo điển Hậu Thiên thứ nhất mà hắn chế tạo, một lại là Tiên Thiên Chí Bảo, còn là Dịch Kinh chi nguyên, chỉ cần sau lần đại kiếp nạn lần này sẽ tụ vô lượng công đức.

Nhạc Vũ không chút do dự, đặt tay lên Hỗn Độn đạo điển, hồn niệm tiến vào thăm dò Khai Thiên Tạo Hóa.

Vừa nhập định không ngờ đã suốt hai mươi năm, trong Thiên Ý Phủ là 2160 năm.

Khi Nhạc Vũ lần nữa thức tỉnh thì trong đồng tử lại tái hiện quang hoa, thần uy mênh mông, bất quá lần này khí sát phạt cũng đã hơi liễm, ẩn lộ trí tuệ nhưng trên mặt hắn lại lộ ra một vài phần bất đắc dĩ.

Tuy hiện giờ hắn đã có thể mờ ảo thấy tương lai bản thân, có vô số con đường, phép tu hành cũng đạt ngàn vạn nhưng lại khó biết con đường chứng đạo tột cùng ở đâu.

- Chẳng lẽ sau Thái Thượng mới chính thức là mê tỏa đại đạo?...

Kỳ thật từ lúc Thái Sơ hắn cũng đã nhận thức sơ qua, chỉ là lúc đó không thấy phức tạp như hiện giờ. Con đường tu hành thủy chung cũng đã rõ, nhìn như có ngàn vạn nhưng chỉ cần hơi bước sai một bước sẽ khiến căn cơ gãy đoạn, dù không hủy nhưng nếu muốn khôi phục lại cần phải một phen công phu, chẳng khác nhất thời không thể chứng thánh.

Lúc trước còn mỉa mai Thiên Tề Nhân Thánh và Kim Thiên Nguyện Thánh Đại Đế không thấy được mê tỏa thiên đạo nên lạc lối, mấy vạn năm không tiến thêm, bản thân hiện giờ chẳng phải như vậy?

- Không trách Thái Thượng Kim Tiên ẩn tàng trong thế gian có tới vài chục nhưng ngoài Tây Phương Đại Đế mười vạn năm trước thì không ai có thể trùng kích thánh nhân! Cũng không chỉ Hồng Quân ám toán ngăn trở mà con đường chứng đạo thật sự quá mức gian nan. Muốn đánh vỡ tầng bích chướng này khó như lên trời...

Đạo pháp tích lũy càng thâm hậu, cảm ngộ với thiên đạo càng sáng tỏ thì Nhạc Vũ càng thêm kính sợ với một tầng cuối cùng, rõ ràng chỉ cần một bước sẽ siêu thoát thiên đạo nhưng lại cảm giác xa tựa thiên nhai, phảng phất lạc lối trong trùng điệp sương mù khó thấy chân diện mạo.

Khẽ thở dài một hơi, Nhạc Vũ lại nhìn Hà Đồ Lạc Thư, khẽ vỗ lên hai bản Tiên Thiên đạo điển. Lúc này sớm đã sử dụng hết sáu trăm quả Bồ Đề, bất quá với lực tính toán của hắn hiện giờ đủ sánh vai với thánh nhân, vật trước mắt tuy là chí thánh nhưng trong mắt hắn lại không hề có áo nghĩa.

Trong một sát na chạm vào thì tất cả những nghi nan trước đó đều được cởi bỏ. Trước đó vốn đã đem tiên thiên hậu thiên bát quái trong hai đạo điển tìm hiểu hơn nửa, lúc này nhờ vào Hỗn Độn đạo điển nên ngay cả phần kinh văn không thể nào lĩnh hội cũng đã quán thông.

Nhạc Vũ cơ hồ có thể cảm giác rõ ràng thần hồn bản thân đang thăng hoa, nhiều loại thần thông bản thân tuy trong hai mươi năm không tấn giai nhưng lúc này vận dụng lại càng tự nhiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vô luận là Ngũ Sắc Thần Quang hay Khai Thiên chi thuật, An Thiên Sáng Thế, Vô Tướng Cửu Kiếp thần lôi pháp đều tăng ba thành uy năng.

Cửu Chuyển Huyền Công cũng càng đem thêm nhiều pháp tắc đại đạo dung hội vào thân thể.

Chỉ là trên mặt Nhạc Vũ âm tình bất định, chợt mừng chợt lo.


Mừng là chỉ qua hai mươi năm đã khiến chiến lực hắn tăng thêm ba thành. Lo là vì vẫn chưa thấy con đường chứng đạo, tìm hiểu hai mươi năm trong Hỗn Độn đạo điển vẫn không có sở đắc. Trong hơn ngàn vạn con đường đã bỏ qua hơn một nửa, phần còn lại vẫn là con số khổng lồ khiến người sụp đổ.

Trong lòng hắn bất giác nhớ tới một tia kiếm ý Hồng Mông mà Cô Kiếm lão nhân lưu lại.

Có thể dưới sự ngăn trở của Hồng Quân nhưng vị lão nhân này vẫn có thể nhập vào cảnh giới tạo hóa, chắc chắn đã nhìn qua mê tỏa, chính thức nắm giữ con đường chứng đạo.

Chỉ cần nhìn thấy sẽ có thể hoàn toàn dung hợp, chẳng những bỏ qua được rất nhiều đoạn quanh co mà còn là trực chỉ, không còn bị mê tỏa kiềm chế.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ dù không có nửa phần hối hận nhưng cũng không khỏi một hồi thổn thức, sau một khắc, ý niệm liền trở lại đan điền.

Lúc ở Thái Sơ cảnh thì hắn chỉ có thể bỏ qua Hồng Mông kiếm ý nhưng hiện giờ đã đăng lâm Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên thì cũng đã có tư cách tìm hiểu dung hợp đạo kiếm ý này.

Hồn niệm nhập triều, đem đạo kiếm ý này bao phủ, sau đó từng chút thể ngộ chân ý khai thiên.

Lần tĩnh tọa này qua hơn mười năm, ở trong Diễn Thiên châu là 1080 năm, Nhạc Vũ đột nhiên lắc đầu đứng dậy đi ra khỏi Thiên Ý phủ.

Vô luận là Hỗn Độn đạo điển hay Hồng Mông kiếm ý, tìm hiểu của hắn hiện giờ đã đến bình cảnh, kế tiếp phải là một phen ma luyện mới có tiến cảnh.

Huống chi hôm nay cũng không phải là lúc có thể an tâm tìm hiểu, cuối cùng đã đến kỳ hạn thiên mệnh thay đổi, nếu không ra tay sẽ tổn hại khí vận.

Ra tới bên ngoài, Nhạc Vũ nhìn đầu tiên là khoảng không trung trên cung điện. Lúc này đang là ban trưa nhưng ánh sáng tinh thần vô lượng áp chế quang hoa thái dương sớm đã tán đi, chỉ còn Nhị Nhật Thiên Triệu, Cửu Long Bàn Toàn vẫn còn như trước, hai luồng liệt dương nhô cao khiến toàn bộ hồng hoang nóng lên không ít.

Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu như bản thân không có động tác sẽ dẫn phát đại hạn, tất cả nghiệt lực sẽ do hắn và Hạo Thiên gánh chịu.

- Tình hình như vậy rõ ràng Hạo Thiên chưa từng thoái vị...

Cười khẽ một tiếng, Nhạc Vũ chỉ thoáng diễn toán liền biết Hồng Quân không thu hồi phù chiếu, vị thiên đế kia dù không cam lòng thế nào nhưng lúc này cũng không tự chủ được, trở thành quân cờ cho người khác sử dụng.

Thoáng nhìn thiên tượng, Nhạc Vũ sau đó nhìn qua mấy tờ đạo phù trong không trung, đều do Tây Vương Mẫu phát ra nhưng lại bị Diễn Thiên Châu bài xích chỉ có thể lơ lửng bên ngoài.

Nhạc Vũ ước chừng có thể đoán biết nội dung trong đó nhưng vẫn lấy xem qua.

- Vân Trung Tử, Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền, Cụ Lưu Tôn...

Trong mắt không hề kinh ngạc, chỉ thầm sợ hãi thán phục quyết đoán của Nguyên Thủy.

Thế nhân đều biết Thông Thiên bảo vệ đệ tử nhưng theo như Nhạc Vũ xem ra thì Nguyên Thủy Thiên Tôn còn hơn cả Thông Thiên.

Cử động lần này tuy là vì khí vận của hắn nhưng tâm bảo vệ đệ tử của Nguyên Thủy cũng không nửa phần hư giả.

Trừ Vân Trung Tử chính là phúc đức Kim Tiên, thân có vô lượng công đức, không dính nhân quả bên ngoài thì bốn người còn lại đều xâm nhiễm sát kiếp, sớm muộn một ngày sẽ phải chết trong tay hắn.

Lúc này phản giáo quy về môn hạ của hắn chính là tránh đi tử kiếp, càng có thể nhờ vào hồng vận của hắn bảo vệ bản thân, tính toán quả nhiên vạn toàn.

- Đây là nhìn thấu kiếm trận của mình khó có thể trấn áp khí vận? Hưng cũng đột nhiên mà bại cũng bất chợt.

Cười lạnh một tiếng, Nhạc Vũ liền không chút nào để ý biến hóa bất thường của khí vận, nếu hắn không thể nhất thời chứng đạo thì duy trì khí vận lâu hơn cũng vô dụng.

Nếu trèo lên được Thánh Nhân vị, siêu thoát thế giới này thì khí vận có mạnh đến mấy cũng không mấy liên quan tới hắn.

Hết thảy mấu chốt đều nằm trong vòng mấy trăm năm này.

Trong năm người, hắn cũng không chú ý tới ba người Phổ Hiền cùng Văn Thù, Cụ Lưu Tôn, duy chỉ có Vân Trung Tử cùng Từ Hàng đạo nhân là thoáng lưu tâm. Nếu có thời gian bản thân cần gặp mặt một hồi.

Hắn đánh ra một tờ phù chiếu về hướng trung cung Thiên Đình, đang muốn triệu mấy người Lục Áp vào thì chợt ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng liền nhìn xuống bên dưới.

Chỉ thấy trên Thương Mộc sơn phía bắc Các Linh sơn đang có hai đóa liên hoa vừa nở, hương thơm lạ lùng tràn ngập, Nhạc Vũ không khỏi nhíu mày, Song Liên đạo nhân rốt cuộc có thể sinh sản sao?