Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1346: Hậu Thổ chứng thánh!


Thông Thiên vừa dứt lời thì thân hình đã biến mất, chính là đến dứt khoát mà đi cũng không dây dưa.

Sắc mặt Chuẩn Đề đồng dạng não nề, hơi thấu vẻ mất mát, trong lúc mơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

- Quả nhiên là chê cười! Từ hai năm trước đã bố trí chiếc bẫy lớn này để chờ ba người chúng ta nhảy vào hố. Giẫm lên đầu chúng ta để lập uy thiên hạ. Hắc. Hay cho Tử Vi Đại Đế! Hôm nay ta duy chỉ có kỳ quái là sao hắn có thể chắc chắnHậu Thổ sau hai năm sẽ thành tựu thánh nhân? Chỉ bằng Định Hải Thần Châu cùng một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp sao?

Nói đến đây, ý nghi hoặc càng thêm rõ ràng, sau một lát liền dứt khoát bỏ qua.

- Mà thôi, là ta suy tính có sai, sớm nên biết được Hậu Thổ nắm giữ Hồng Mông tử khí, cũng có thể coi như ngoài thiên đạo, nhiều năm như vậy sao có thể không có động tác.

Phảng phất tâm tàn ý lạnh, Chuẩn Đề lắc đầu nhìn hướng Nguyên Thủy:

- Không biết sư huynh có thể chịu đứng chung với Chuẩn Đề, tiêu hao chút khí vận công đức? Nếu vì kẻ này, Chuẩn Đề mặc dù ngã xuống thánh vị cũng là cam tâm...

Nguyên Thủy Thiên Tôn không lên tiếng, sắc mặt âm trầm đứng yên, ánh mắt tuy nhìn gắt gao vào Nhạc Vũ tron gDiệu Pháp Đại La Thiên, song quyền nắm chặt nhưng không hề có ý động thủ.

Chuẩn Đề tâm lĩnh, phất tay tự giễu, đang muốn cáo từ thì trong lòng chợt có cảm ứng nhìn về Tức Sơn, lại chỉ thấy thêm một đạo tử khí vọt lên, nhất thời đã dẫn động linh lực thiên địa mãnh liệt như nước thủy triều, khí tức tuy hơi kém người trước nhưng lại càng thêm đỉnh liệt. Trước mắt dù không lộ ra thanh thế nhưng dần chuyển từ yếu sang mạnh.

- Thế gian này không ngờ lại có thêm một kiện Hồng Mông chi bảo! Có chí bảo này đủ trấn áp Địa phủ..

Trong lời đã hơi hàm vẻ đố kỵ, sau một khắc từ Lượng Sơn vọt lên một đạo khí trụ tử kim cùng nhau hô ứng.

- Nữ Oa sao?..

Chuẩn Đề giật mình, cũng không chần chừ cất bước rời đi. Nguyên Thủy cũng chú mục thật sâu về phía Tức Sơn rồi biến mất vô tung, chỉ để lại tiếng than nhẹ hàm chứa vài phần bội phục lẫn oán hận vô tận.

Trong Diệu Pháp Đại La Thiên, hơn ngàn tiên tu lẫn những nữ tiên vừa hồi tỉnh đều phủ phục yên lặng chờ đợi.

Qua một khắc, hai khắc, ba khắc vẫn không hề thấy bóng dáng tam thánh, hơn thế ba đạo hồn niệm chí tôn cũng ào ạt rút lui như nước thủy triều, đến đột nhiên, đi cũng cực kỳ đột ngột.

Lúc đầu mọi người còn có thể tĩnh tâm nhưng dần không khỏi tâm thần bất định, từng ánh mắt có ý vô ý nhìn về Nhạc Vũ, cơ hồ đều nhớ lại lời hắn nói lúc nãy.


- Thánh Nhân giá lâm? Có thể tới đây sao?..

Lúc trước nghe xong còn cảm thấy cuồng vọng khinh thường tới cực điểm, lúc này nghĩ lại lạnh buốt tận đáy lòng! Hẳn là khi đó Tử Vi Đại Đế đã liệu đến ba vị thánh nhân không cách nào hàng lâm nơi đây?

Như vậy hôm nay người này nhục nhã Hạo Thiên Dao Trì, áp đảo tam giáo cũng không phải là lỗ mãng xúc động, mà là sớm có mưu đồ?

Sắc mặt đám người Quảng Thành tử cùng Kim Linh sớm đã chuyển thành xanh trắng, vẫn như cũ quỳ sát nhưng ánh mắt đã tràn ngập vẻ khó hiểu, thật sự không nghĩ ra ba vị thánh nhân sao không thể xuống đây.

Rõ ràng là chỉ cần hơi thôi triển pháp lực đã trấn áp Nhạc Vũ, khi đó bên mình có thể tùy ý, tình hình như vậy dù ba vị thánh nhân chưa rời đi thì chỉ sợ cũng không có ý hàng lâm!

Vẻ vui mừng trên mặt Hạo Thiên Dao Trì đã chết sững, hồn niệm chúng tiên cũng không còn chắc chắn như trước.

- Đã phát sinh chuyện gì? Hẳn là ngay cả mấy vị Thánh Nhân cũng không làm gì được Tử Vi Đại Đế?..

- Làm sao có thể? Dưới Thánh Nhân hết thảy đều là con sâu cái kiến. Dù Tử Vi Đại Đế cường thịnh đến mấy sao có thể thắng được Thánh Nhân?,

- Đang tốt đẹp sao lại muốn thối lui? Nếu không kiêng kị, làm sao như vậy?..

Mấy người Phục Hy cũng nhìn về Nhạc Vũ, tuy sớm đoán được hắn sẽ có an bài không để mấy người bọn họ lâm vào hiểm cảnh nhưng kết quả như vậy lại có chút ngoài dự đoán, bất quá cũng không lên tiếng hỏi mà từng người hoặc là tiềm tâm thôi toán hoặc cảm ứng thiên địa.

Sau một lát, vẫn là Phục Hy thôi toán sớm nhất, trên gương mặt nhất thời tràn ngập vẻ khó tin.

- Thì ra là thế, đúng là Hậu Thổ nương nương nguyên lực chứng đạo. Hôm nay đã thành Thánh Nhân vị!

Trấn Nguyên Tử cũng khẽ gật đầu, thần sắc thoải mái nhìn Nhạc Vũ tràn đầy vui vẻ: - Quả nhiên là Hậu Thổ nương nương đã chứng nhận Hỗn Nguyên. Không thuận theo công đức, không dựa vào khí vận, thuần túy dùng thiên địa nguyên lực chứng đạo, thật sự khó được

Trong một sát na, toàn bộ không gian dưới vạn thọ đào bùng lên, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc mở ra linh mục nhìn về hướng Tức Sơn, sau đó sắc mặt nhất thời vô cùng quái dị lộ vẻ khó tin, lại có vài phần quả nhiên.

- Quả nhiên là Hậu Thổ chứng thánh! Trách không được, trách không được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nguyên lực chứng thánh tuy chỉ cùng tầm với công đức chứng thánh nhưng lúc đấu phát lại không lo rơi xuống thánh vị, khó trách ba vị Thánh Nhân hoảng sợ chạy mất .


- Vị Đại Đế này quả nhiên là giỏi tính toán! Lần này dự tiệc là để lập uy sao?..

- Đem Hồng Hoang tam giáo làm đá đặt chân, càng hao tổn mặt mũi thánh nhân, quả nhiên là khí phách lớn!..

- Hắc! Nếu không có như thế, thế gian quần tiên há có thể biết được, cho dù là ba vị thánh nhân cũng đành nhượng bộ lui binh?,

- Hảo mưu tính! Hảo mưu tính! Chỉ qua một lần yến hội đã lập căn cơ thiên đình ngày sau. Có chuyện hôm nay ai còn nghe tam giáo xúi giục, làm trái lệnh Tử Vi Đại Đế?

- Người này tính toán Hồng Quân, ngay cả thánh nhân cũng không biết làm sao, thật sự là yêu nghiệt vạn thế! Chỉ cần người này vẫn còn, cả đời ta tuyệt không đối địch với hắn! .

Từng ánh mắt lại lần nữa nhìn sang Nhạc Vũ tràn ngập kính phục, vẻ kiêng kị càng đậm hơn mấy phần, vẻ khinh thường sớm đã biến mất, chỉ còn kinh hãi nồng đậm.

Mấy người Quảng Thành tử, Bảo Sinh, Kim Linh lúc này cũng xác định ba vị thánh nhân không tiếp tục hàng lâm nên lục tục đứng dậy, thất hồn lạc phách, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt đỏ bừng, nhất thời không biết thế nào mới tốt.

Bích Hà Nguyên Quân càng thêm run rẩy, đồng dạng ngồi thẳng lên, trên mặt không còn chút huyết sắc, không dám nhìn lại sau lưng, phảng phất có một ma vương đứng sát.

Nhạc Vũ vẫn hờ hững, đợi đến khi tâm tình mọi người dần bình phục mới lạnh lùng:

- Đã nói muốn mượn ba kiện chí bảo Linh Bảo dùng một lát, trẫm lại há có thể nuốt lời? .

Hắn đưa tay lên không trung liền dễ dàng cầm lấy Phiên Thiên Ấn vào tay, hồn niệm thoáng tìm tòi đã hiểu rõ cấm chế, ánh mắt sáng lên.

- Quả nhiên là dùng nửa tòa Bất Chu Sơn luyện thành, Hậu Thiên Linh Bảo lấy vật này cầm đầu, không kém hơn Tiên Thiên Chí Thánh đỉnh cấp, tiếc là chỉ có thể mượn. Nói đến Tung Sơn Ngũ Nhạc đang thiếu tài liệu.

Quảng Thành tử tím mặt nhưng lại có thể nỗ lực áp chế, biết lúc này dù phản kháng cũng vô dụng, kiếm áp của Nhạc Vũ sau khi hồn niệm ba vị thánh nhân rút đi đã lần nữa lăng áp Đào nguyên, thêm vào bảy vị Thái Thượng Kim Tiên trước mắt thì tam giáo liên thủ cũng không thể nào kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Vũ xóa đi cấm chế hồn thức trong Phiên Thiên Ấn, không chút khách khí thu vào trong tay áo.

Sau Phiên Thiên Ấn là độ thế kim linh của Bảo Sinh, Nhạc Vũ nắm lấy trong tay lộ vẻ khinh thường nhưng cũng không có ý trả lại, đến khi dùng pháp lực nhiếp lấy Long Hổ Ngọc Như Ý mới cười khẽ:

- Tiên Thiên long hổ giao hối, Âm Dương thống hợp, quả thật là kỳ trân, ngay cả trẫm cũng hơi động tâm! .

Không ngờ hơi phất tay, đem Linh Bảo này ném trả:

- Lúc trẫm thống hợp phương bắc, Tiệt Giáo ngươi dù chưa giúp ta nhưng thực sự từng áp đảo rất nhiều yêu tu, chưa từng cùng trẫm khó xử. Việc này trẫm thủy chung cảm động ghi nhớ trong lòng, hôm nay mặc dù là địch nhưng cũng không dám quên. Mới rồi đã cầm tụ bảo kim bồn nên không tiện lấy thêm. Chỉ là nếu có lần sau thì coi chừng trẫm sẽ không lưu tình!

Kim Linh thánh mẫu vốn cũng như mấy người Quảng Thành Bảo Sinh, đều tâm thần hàn triệt, bất đắc dĩ phẫn hận lại không có lực chống đỡ, lúc này nghe vậy hơi vui mừng tiếp lấy, chỉ là sau một khắc đã thấy mấy người kia đều nhíu mày,Tam Tiêu Tiên Tử ẩn sinh tức giận thì chợt tỉnh, trong lòng chớp lên một tia kinh ý, càng thêm oán hận.

Sau một lát lại khôi phục trấn định, biết dù tâm tư người trước mặt tàn độc thế nào cũng cần phải tiếp nhận thiện ý, vô luận là với bản thân nàng hay với Tiệt Giáo đều có lợi cực lớn, khẽ do dự rồi cúi đầu thi lễ:

- Kim Linh tạ ơn ân đức Bệ Hạ!..

Lời tuy vô cùng cung kính nhưng phảng phất có thể nghe rõ ràng tiếng nghiến răng!