Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1336: Hồng Mông chân ý


Hỗn Độn Chung mặc dù trốn thật nhanh, nhưng từ đầu tới cuối Nhạc Vũ vẫn duy trì được một tia tâm niệm cảm ứng với Hồng Mông chí bảo kia.

Ba trương Thái Thanh Khâm Chế Cửu Thiên Đô Lục Trấn Chung Phù cũng không chỉ đơn giản vây khốn chuông lớn kia, khi cự võng bị xé rách lại có ba đạo ý niệm linh lực đã thành công nhập vào bên trong Hỗn Độn Chung.

Khiến hiện tại hồn niệm của hắn đã không rời khỏi Hồng Mông chí bảo kia nữa.

Nhưng trước mắt vẫn còn chưa tới lúc đi thu chiếc chuông kia, đợi khi ba ý niệm linh lực lớn dần bên trong khí linh Hỗn Độn Chung, thậm chí không cần chút tốn sức là có thể trực tiếp thu vào trong tay.

Lạnh giọng cười, Nhạc Vũ thu hồi ánh mắt. Sau đó lại nhìn về phía Cô Kiếm lão nhân đang đứng trên đỉnh núi.

Chỉ trong thoáng chốc lại thêm một đạo tử sắc kiếm hoa ngưng tụ hình thành, khôi phục lại đầy đủ đại chu thiên. Cũng không hề có chút dấu vết có người thao túng, nhưng ba trăm sáu mươi lăm đạo kiếm quang lại có thể tự phát hình thành kiếm trận.

Thân ảnh Nhạc Vũ càng đi tới gần, thân hình hóa thân Bạch Hổ bên trong tay áo hắn càng thêm run rẩy dữ dội. Ý niệm lại vô cùng nôn nóng khẩn trương, mặc dù không nhiều sợ hãi nhưng lại lo lắng cực điểm đối với hành động của Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ lại làm như không hay biết, thân hình hóa độn quang không chút do dự nhảy vào bên trong kiếm trận.

Hồng Mông kiếm ý vẫn cuộn trào mãnh liệt như nước, nhưng giữa hai bên lại không hề có vẻ xung đột.

Phảng phất như đã được cho phép, kiếm ý của Cô Kiếm lão nhân bắt đầu chuyển sang bao dung cộng hưởng.

Mà sau khi Nhạc Vũ đi vào trong kiếm trận, cũng không gặp chút trở ngại dễ dàng xuyên qua.

Hắn cũng cảm thấy vô cùng bất an, nếu như ba trăm sáu mươi lăm đạo kiếm quang đồng thời công kích, đừng nói là hắn, dù là Hậu Thổ cũng khó thể toàn thân trở ra, cho dù có Hồng Mông chí bảo trong tay cũng chưa chắc có thể giữ tròn tính mạng.

Thẳng đến khi đi lên tới đỉnh núi Nhạc Vũ mới thoáng thả lỏng. Sau đó ánh mắt đầu tiên hắn nhìn về phía vị phương tây đại đế dù đã tử vong như vẫn đứng thẳng sừng sững suốt mười vạn năm qua.

Lấy Cô Kiếm làm tên, vị thượng cổ đại năng này chẳng khác gì là một thanh kiếm. Khuôn mặt phảng phất như được điêu khắc, vô cùng lạnh lùng, khí chất lại lẫm liệt vô hạn.

Trong cơ thể mặc dù đã mất sinh cơ nhưng cặp mắt vẫn sắc bén như ưng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Toàn bộ thân hình đều đã biến thành một loại kim chúc khác thường, ẩn chứa vô số canh kim linh bên trong Kim Tuyệt Địa.

Nhưng kinh mạch linh lạc vẫn hoàn toàn đầy đủ, hoàn hảo như lúc ban đầu. Mà máu huyết, khí tức vẫn còn tuần hoàn không nghỉ.

Chính vì như vậy, kiếm ý bàng bạc của vị phương tây đại đế này lại có thể vẫn dùng thân thể làm căn cơ cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều tăng lên đỉnh cực thịnh!

Khí tức mãnh liệt, cho dù đã vẫn vong hơn mười vạn năm nhưng vẫn mạnh mẽ như ngày trước.

Vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng, cúi người bái thật sâu, vô cùng trịnh trọng hướng Cô Kiếm lão nhân bái xuống.

Hắn đã tu luyện Hồng Mông kiếm điển của vị phương tây đại đế này, ở phương diện nào đó mà nói cũng xem như đã truyền thừa đạo thống, vì vậy đứng trước mặt lão nhân, tự nhiên phải hành lễ đệ tử.

Nếu hắn sở liệu không sai, vị Cô Kiếm lão nhân này hẳn còn có duyên phận liên lụy khác với hắn.

Sau ba quỳ chín lạy, lúc này Nhạc Vũ mới nhìn quanh người lão nhân. Ở xa xa ngoài trăm trượng có lập hai tấm bia đá hình thanh kiếm một trái một phải. Ở phía sau cũng có một tấm bia lớn, xuyên thẳng trời cao. Đều là chất liệu vàng đá hỗn hợp, cứng rắn không kém tiên thiên linh bảo tuyệt đỉnh, bên trên có khắc chữ triện Hồng Mông.

Nhạc Vũ cẩn thận đưa mắt nhìn, chân mày lập tức cau lại.

Chỉ thấy tấm bia bên trái có khắc một chiêu kiếm thức, không khắc vẽ đồ án, nhưng lại khắc từng đạo vết kiếm quỷ dị huyền ảo. Kiếm ý thao thiên ẩn chứa bên trong, chỉ vừa liếc mắt nhìn liền giống như có thể thấy được một thanh tiên thiên kiếm khí tuyệt đỉnh đang xoay quanh vũ động.

Dấu vết kiếm thế vẽ ra huyền ảo chính là đường đi của kiếm.

Chữ triện Hồng Mông bên cạnh cũng thuật lại toàn bộ huyền cơ cùng súc tích đại đạo bên trong chiêu kiếm.

Nhưng ở góc bên cạnh, lại có một tổ chữ triện thì ngoại lệ.

- Đây là Thông Thiên Tuyệt Kiếm mà ta tốn một vạn ba ngàn năm thời gian ngộ ra. Nắm thiên đạo trong tay, sinh tử tùy tâm. Chỉ thận thân này không phải Thiên Đế mệnh cách nên không đạt được sáu thành uy lực. Đáng tiếc, đáng tiếc! Kiếm này ảo diệu không kém vô thượng thần thông. Thật sự khó thể ghi chép vào đạo điển, lại không nguyện tuyệt học cả đời bị lục thánh đoạt được nên khắc ấn vào trong bia!


Mặt sau cũng không tiếp tục giải thích, chỉ ghi vài câu lại tiếp:

- Thân ta tồn tại nơi này nhiều năm, thế gian ngoại trừ Hồng Quân không ai có thể đi vào! Người không có Hồng Mông kiếm ý không thể nhập. Nếu bệ hạ có ý chí xé trời, lòng dạ của hồng hạo, hãy kế thừa đạo thống chân chính của ta!

Trong lòng Nhạc Vũ chấn kinh, cũng không biết chữ "bệ hạ" ghi chép trong bia đá có phải ám chỉ chính mình hay không?

Nếu thật sự là như thế, vị Cô Kiếm lão nhân này làm sao mà biết được hắn chính là biến số của thiên địa hồng hoang?

- Thông Thiên Tuyệt Kiếm sao? Quả nhiên…

Kiếm này cùng Thiên Mệnh kiếm của hắn, Quảng Lăng tam thức của Quảng Lăng tán nhân, tên mặc dù khác nhau, nhưng rõ ràng đều có chung nguồn gốc.

Nhưng so sánh với kiếm thức trên tấm bia vô luận là hắn hay Quảng Lăng tán nhân nghiên cứu ra kiếm thức đều trở nên vô cùng thô thiển.

Vị Cô Kiếm lão nhân này, phương tây đại đế mới chính thức xem như là người thao túng thiên ý! Đem ý chí của thiên đạo nắm chặt trong tay.

Tiếp đó hắn lại nhìn qua tấm bia bên phải, chỉ thấy trên tấm bia cũng là một chiêu kiếm thức.

Chiêu kiếm thức so sánh với chiêu trước rõ ràng lại thật thô kệch, có rất nhiều địa phương thậm chí còn có xóa lẫn sửa, chữ triện Hồng Mông cũng giải thích không được tỉ mỉ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chữ viết sâu cạn không đồng nhất, phảng phất như thật vội vàng viết ra, nhưng hình như không tìm thấy được phù tự thích hợp nên không cách trình bày rõ ràng.

Nhưng kiếm ý súc tích bên trong lại mạnh mẽ tuyệt đối, cứng cỏi bất khuất không hề buông bỏ, lại sắc bén kinh hãi!

Bên dưới cũng có thêm một hàng chữ:

- Chiêu này vô danh, kiếm nghịch thương thiên, vốn là chiêu kiếm ta còn chưa hoàn thành trước khi lâm chung! Phá thiên chưa thành, lại chưa được tiêu dao ngoài thiên đạo. Khi thần hồn mất đi, lại thiên nhân cảm ứng, thăng hoa chí đại đạo chí cảnh. Tìm hiểu Hồng Mông, lĩnh hội tạo hóa, cuối cùng chế ra chiêu Diệt Thế kiếm! Nếu lấy uy lực mà luận, chẳng khác Thông Thiên tuyệt kiếm. Trong cõi đời này chỉ còn kém Tiên Thiên Hỗn Độn Ngũ Sắc Thần Quang mười vạn năm sau. Nếu lấy chứng đạo mà nói, Nghịch Thế kiếm của ta thế gian thứ nhất! Thông Thiên vô thượng, kiếm này khai thiên!

Trong lòng Nhạc Vũ lại chấn động, chỉ cảm thấy trái tim co rút lại, cơ hồ thật khó thở.

Một cỗ cảm giác áp lực kinh hãi vô hạn bao phủ trong lòng hắn.

- Quả nhiên đây là Nghịch Thiên kiếm sao? Theo như lời nói trong đây, tuy chưa từng chân chính lấy lực chứng đạo, nhưng thần hồn lại có thể siêu thoát thiên đạo, đạt tới chí thánh nhân cảnh giới. Chẳng thể trách, chẳng thể trách…

Lấy lực chứng đạo đó là trình tự viễn siêu Hồng Quân tam thi. Khó trách kiếm trận nơi này lại mạnh mẽ tuyệt đối đến như thế, chỉ sợ dù Thánh Nhân đến tận đây cũng phải chật vật mà quay về.

Cũng nói không chừng có thể xuyên qua hỗn độn thiên cơ mà biết được biến số của hồng hoang như hắn!

- Chỉ kém Tiên Thiên Hỗn Độn Ngũ Sắc Thần Quang mười vạn năm sau, ngay cả việc này hắn cũng có thể xem thấu được, lại không phải ám chỉ Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Dật, mà là chỉ phần ta đi? Thông Thiên vô thượng, kiếm này khai thiên. Là chỉ Thông Thiên tuyệt kiếm chỉ có thể xem là vô thượng. Nghịch Thiên kiếm lại có thể khai thiên tích địa sao?

Trong miệng lẩm bẩm, Nhạc Vũ thu liễm ý niệm nhìn vào chữ triện phía sau, ánh mắt càng thêm ngưng trọng.

- Kiếm này vốn là sáng chế đắc ý nhất của ta, đáng tiếc thời gian vội vàng, chưa từng hoàn toàn. Mười vạn năm sau ngươi nên xem xét kỹ, người có thể đối địch với Hồng Quân, nhất định có thể hoàn thiện được chiêu kiếm này…

Nhạc Vũ cười khổ, thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Siêu thoát thiên đạo, cũng không biết đã tới trình độ nào, thực sự lại khủng bố như thế!

Hiện giờ thiên cơ mờ mịt đã lẫn lộn tới mức làm hắn đau đầu, đạt tới chí thánh chí minh cảnh giới, chỉ thoáng suy diễn hắn đã cảm thấy thật kiệt lực. Vị phương tây đại đế kia từ mười vạn năm trước đã xem thấu việc của hôm nay.

- Thần hồn tịch diệt, thiên nhân cảm ứng sao?

Hắn cũng biết đại khái về tình huống này, một người trước khi chết, có thể sẽ hồi quang phản chiếu. Trước khi tu sĩ vẫn lạc thân thể sẽ tràn trề sức sống, cũng có thể khiến hồn niệm cảnh giới của chính mình đạt tới cảnh giới không sao tưởng tượng nổi.

Chẳng hạn như Nhiên Đăng, lấy tính lực của hắn có thể ở thời khắc cuối cùng biết được nhân quả vẫn vong, vốn là như thế.


Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng kết quả thực sự quá mức khủng bố!

Thiên cơ diễn biến tới mười vạn năm sau, một chiêu Khai Thiên tuyệt kiếm đều làm người khác thật sự kinh hãi khủng hoảng. Nếu bên trong hồng hoang có người nào biết được chuyện này, còn không biết sẽ nhấc lên sóng gió ra sao.

Lắc lắc đầu, Nhạc Vũ nỗ lực đè nén nỗi kích động trong lòng, lại nhìn vào tấm bia đá lớn sau lưng Cô Kiếm lão nhân.

- Cuộc đời của ta luôn làm nghịch thiên ý. Mặc dù cuối cùng chưa chứng đạo, nhưng Hồng Quân cũng không làm gì được ta. Buồn cười cho Hồng Quân ở hai mươi vạn năm trước trấn áp thiên hạ, cơ hồ vô địch, khí phách vô song. Nhưng hiện giờ lại biến thành hạng người lòng dạ chật hẹp, ghen ghét hiền tài, thật là đáng buồn…

Bên trong lời nói tràn đầy vẻ khinh thường, còn ẩn hàm vài phần đắc ý. Đem Hồng Quân chê bai tới cực điểm, ngữ khí lại chợt chuyển đổi mang theo ý tiếc hận vô tận.

- Đáng tiếc cho tới cuối cùng ta còn một tia tàn niệm thoát ra, sinh cơ còn tồn tại nhưng căn cơ tổn hại, bị Hồng Mông lực gây thương tích. Cuộc đời này xem như không còn khả năng chứng đạo. Lặng lẽ thôi diễn thiên cơ, chỉ có chân chính khai thiên thánh nhân, Bàn Cổ cảnh giới mới có thể khôi phục lại tiên thiên căn cơ của ta. Vì vậy lưu lại Khai Thiên kiếm ý trợ ngươi thành đạo, mong mỏi ngươi chớ phụ nhờ vả! Ngươi vì tiên thiên canh kim vật mà đến, ta cũng thành toàn mong muốn cho ngươi. Nhưng ngươi cũng nên hiểu được, mượn dùng vật bên ngoài, chung quy không phải chính đồ đại đạo…

Những dòng chữ triện đều sắc bén rõ ràng, kiếm ý nghiêm túc, ngữ khí tuy chỉ đơn thuần như nhắc nhở, nhưng lại dẫn theo vẻ không cam tâm vô hạn.

Đọc tới dòng chữ cuối cùng, tấm bia đã bỗng dưng vỡ vụn, một tia kim quang lộ ra từ bên trong.

Trong mắt Nhạc Vũ giật mình, đưa tay khẽ vẫy, liền đem tia kim sắc quang hoa cầm vào trong tay.

Tiếp theo chỉ cảm thấy có một tia khí tức vô cùng mỏng manh làm người ta cảm giác giống như hồn niệm thật lớn, từ bên trong tia kim sắc quang hoa bắn ra thẳng xuyên vào chính thần hồn của hắn.

Giờ khắc này Nhạc Vũ chỉ cảm thấy thần hồn của mình gần như tán loạn, bị ý niệm ập vào không hề có chút lực phản kháng.

Cũng chỉ một chốc lát hắn đã rõ ràng hiểu được điểm ý niệm kia hẳn do Cô Kiếm lão nhân tụ tập ở phút cuối cùng, lấy kiếm ý cả đời làm cơ sở tìm hiểu tạo hóa mà hình thành. Bên trong súc tích Hồng Mông chân ý, Khai Thiên chân pháp!

- Chẳng thể trách quyển kiếm điển cuối cùng kia lại lấy tên Hồng Mông!

Ánh mắt Nhạc Vũ nhất thời không ngừng lóe ra, biết được chỉ cần mình có thể dung hợp được tia kiếm ý này, sẽ lập tức tương đương như đạo cơ mười vạn năm của vị phương tây đại đế tan vào trong thần hồn, thậm chí lĩnh ngộ trước khi vị kia tử vong hắn cũng có thể hiểu được rõ ràng.

Có đạo Hồng Mông kiếm ý chân chính không chỉ là thành công bước lên Hỗn Độn Thái Thượng, dù là phá thiên chứng đạo đăng thánh cũng có thêm ba thành cơ hội!

Nhưng ngay sau đó Nhạc Vũ bỗng dưng cắn chặt răng, toàn bộ hồn niệm đều kềm chế tụ tập thành châm bên trong Nê Hoàn Cung.

Cuối cùng không ngờ hắn lại phản công ngược lại, cùng tia ý niệm kia đối kháng, đem hết toàn lực kháng cự tia Hồng Mông kiếm ý.

Tiếp theo trong tích tắc ngực phải, kể cả cánh tay phải của Nhạc Vũ toàn bộ nổ thành dập nát, máu văng bốn phía.

Ngũ quan thất khiếu tràn ra một tia máu tươi.

Vẻ mặt Nhạc Vũ vô cùng đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn thật kiên quyết, không hề có nửa phần lui bước.

- Tín niệm của ta, há chịu dao động!

Thân thể nổ bạo, khí huyết nguyên lực quanh thân cũng nhanh chóng tiêu hao. Tinh thần dần dần suy yếu, đau đớn tận cùng, phảng phất như tùy thời muốn nứt vụn.

Nhưng hắn vẫn thúc giục tiềm lực toàn thân, không hề có nửa điểm lui nhường tia Hồng Mông kiếm ý, kháng cự ngăn cản bài xích ra khỏi thần hồn của chính mình.

Ước chừng nửa chén trà thời gian, ngay khi Nhạc Vũ cảm giác mình đã hoàn toàn kiệt lực, Cô Kiếm lão nhân bỗng dưng xoay người qua, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng vào hắn.

Mặc dù vẫn không có nửa phần sinh cơ, nhưng cặp mắt lại phảng phất như đang dò hỏi, lại phảng phất như vì cử chỉ kháng cự của Nhạc Vũ mà khó hiểu bốc lên lửa giận.

Nhạc Vũ trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ lắc đầu.

- Tuy trẫm có ý chí chứng thánh, nhưng muốn tự mình thực hiện, không muốn đi đường tắt. Trẫm, có chính đại đạo mà mình muốn đi tới…

Bên trong đồng tử của Cô Kiếm lão nhân lập tức lóe lên tinh mang, sau một lát lại biến mất.

Trong thoáng chốc Nhạc Vũ như đã nhìn thấy bên trong mắt của Cô Kiếm ẩn hàm vài tia tán thưởng.

Ngay sau đó tia kiếm ý đột nhiên thối lui, nhưng chưa rời khỏi thân hình của Nhạc Vũ mà đi vào trong đan điền của hắn trú ẩn.

Nhạc Vũ lấy vài giọt Tam Giới Chân Tuyền dung nhập vào thân thể, khiến khí huyết khôi phục lại, sau đó dùng thuật nội thị quan sát bên trong nội thể của chính mình.

Đạo ý niệm tuần hoàn trong cơ thể hắn, khí cơ lưu động cũng không chút cản trở. Nhạc Vũ không có khả năng đem nó trục xuất ra ngoài.

Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cười khổ, nhất thời cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai.

Tia Hồng Mông kiếm ý chưa từng tán đi, ngày sau tự nhiên còn có thể tìm hiểu hấp thu tinh hoa bên trong.

Nhưng vừa rồi nếu hắn chịu đồng ý dung hợp, sát kiếp sau trăm năm chỉ cần mượn lực là có thể thoải mái đối phó.

Rõ ràng có đường thênh thang không chịu đi, lại cứ liều mạng đi con đường nặng nề hung hiểm, tiến thẳng lên con đường đầy chông gai gập ghềnh, chính mình thật đúng là phát điên mất rồi…

Nhưng trong lòng hắn không có nửa phần hối hận, hắn quật khởi quá nhanh, không thể không mượn dùng ngoại vật của cổ nhân, nhưng nếu từ đầu tới cuối đều nhờ vào vật bên ngoài, bản thân hắn làm gì còn ý nghĩa?

Tựa như lời nói của Cô Kiếm lão nhân, mượn dùng lực lượng ngoại vật tăng lên uy lực Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang chung quy cũng không phải đại đạo…