Dùng phép súc địa xuyên qua tầng mây, qua một ngày thì Nhạc Vũ đã xuất hiện tại phía nam.
Phía nam Nam Chiêm Bộ Châu kỳ thật có chút tương tự với địa hình đại quốc kiếp trước, ngoại trừ phía Tây Nam cùng Đông Nam có đồi núi còn lại là gò núi cùng bình nguyên làm chủ.
Nhạc Vũ mười mấy năm trước đã qua đây một lần nhưng khi đó là đi Đan Hà Sơn tìm Lạc Bảo Kim Tiễn nên không có ý định bạo lộ hành tung, mục đích lần này hoàn toàn bất đồng nên để mặc sát khí xông tận trời cao.
Những nơi hắn đi qua, tất cả tiên tu đều ngạc nhiên sợ hãi, nhao nhao lui tránh, thậm chí không dám đối mặt, kiếm ý mênh mông cơ hồ lăng áp toàn bộ Nam Cương.
Thẳng đến một chỗ cao tại một sơn mạch kéo dài mấy ngàn vạn dặm hướng Đông Nam, Nhạc Vũ mới tạm thời dừng chân, đứng trên chín tầng mây nhìn ra xa.
Nơi này tên là Đoạn Long sơn, nằm ở phía bắc, dù cũng là vùng đất phía nam nhưng thuộc vào quản hạt của hoàng triều Trung Nguyên, tuy có mấy trăm tiểu quốc độc lập nhưng lại thần phục Triều Ca.
Địa vực rộng lớn của Đoạn Long sơn lại thuộc Cửu Lê, qua mấy vạn năm cũng có trăm tỷ nhân khẩu, bất quá chỉ là gọi chung, trong đó có tới trăm bộ lạc.
Chỗ ở phần lớn là nơi có nhiều chướng khí, cũng không ít Yêu tộc ở trong rừng nguyên sinh, tuy hạt địa rộng lớn nhưng chính thức khai phát sử dụng chưa tới một phần mười, chỉ có thể nói là một chỗ hẻo lánh khắc nghiệt.
Qua đến mười mấy năm trước, Cửu Lê toàn tộc bắc phạm chiếm cứ địa vực hai tỷ dặm ở bắc Triều Ca.
Nhạc Vũ khai mở long nhãn quan chiếu kỹ lưỡng thế giới trong vòng mười tỷ dặm, tìm kiếm những chỗ hội tụ hương khói tín nguyện, thần niệm thăm dò những quốc gia Vu thần ẩn sâu bên trong.
Long nhãn vốn có năng lực xuyên thấu Cửu U, cộng với Côn Luân Kính cơ hồ tiếp cận lúc toàn thịnh nên có thể chiếu xuyên qua hơn phân nửa thế giới hư không trong hồng hoang, qua một lát thì một loạt tọa độ thời không lần lượt xuất hiện trong đầu Nhạc Vũ, sát ý cũng dần sôi trào trong mắt.
- Phong Bá, Vũ Sư,
Hai mắt khẽ nheo lại, coi như đã tìm được mục đích của chuyến tới Nam Cương lần này, Nhạc Vũ lại không lập tức động thủ mà bắt đầu tìm chỗ ở của chư thần thuộc Cửu Lê.
Bỗng dưng hung mang trong mắt hắn chớp lên, nhìn về phía tây đầy vẻ lạnh lùng.
- Muốn chết! Một Vu Thần mới đến cửu thập giai cũng dám đến thăm dò ta! .
Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt Kiếm trong tay lập tức hóa thành trăm vạn trượng, dấy lên khí mang thủy hỏa như cự long xoay quanh thân kiếm, trực tiếp xuyên vào hư không chém về chỗ tiếp giáp thời không.
Khanh!
Một tiếng va chạm chấn động cả không gian, chỉ thấy phía chân trời cách ngàn dặm về phía tây như suy sụp, vô số khe hở được tạo ra lan tràn đến mười tỷ dặm.
Sau một khắc liền thấy một nhân ảnh lảo đảo từ trong chỗ tiếp giáp thời không bước ra, nhìn lại là một lão giả chừng năm mươi tuổi, hình dung tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm một thanh cự phủ đã nát bấy, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Nhạc Vũ vống không để ý nhưng sau một lát lại hiện ra vài phần kinh ngạc, cũng không phải vì người trước mặt có thực lực cường hoành mà thần vị Vu Thần của hắn lại là Sáng Thế thần không gì làm không được còn bản thể cũng chỉ là một thần thú kim hệ Hỗn Độn Kim Tiên!
- Sáng Thế chi thần? Thú vị.
Trong mắt Nhạc Vũ lập tức lộ ra ý tò mò, vừa sải bước đã xuất hiện sau lưng lão giả kia, cự thủ ngũ sắc chộp xuống, thanh thế mênh mông như muốn sụp đổ thiên địa.
Lão nhân kia cũng giống như biết được tình hình không ổn, rống to một tiếng, cự phủ trong tay lập tức khôi phục như ban đầu, thôi động thần lực vô biên chém lên thiên không.
Chỉ thấy trong hư không lại một hồi chấn động, nhận quang lóng lánh khiến cự thủ ngũ sắc tiêu tán, bất quá cự phủ trong tay lão giả cũng bay ngược trở về còn thân ảnh Nhạc Vũ đã tới trước mặt lão.
Đúng tại lúc này, trên bầu trời có một đạo vân quang thủy lam hàng không, một thân ảnh đứng ngoài ngàn dặm nói:
- Kính xin Huyền Thánh Bệ Hạ dừng tay lưu Bàn Hồ một mạng!
Thanh âm trong trẻo như chuông gió cực kỳ dễ nghe, thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, thanh tú mà không mị, thần sắc đầy vẻ lo lắng.
Nhạc Vũ ngưng tụ ánh mắt, lão nhân trước mặt tên gọi là Bàn Hồ! Còn có nữ tử này thân có thập tam đạo vĩnh hằng pháp tắc. Thủy hệ thần cách cơ hồ đã không thua Minh Hà năm xa. Hắn không hề do dự một kiếm chém đứt thân hình lão giả làm hai đoạn, sâu đó thọc tay vào trong não Bàn Hồ lấy ra một viên kết tinh tử sắc.
Sau đó hắn phất tay tán đi thân thể của lão giả, thu lấy yêu đan vào tay, người này tu tập bốn đạo thủy hằng pháp tắc, miễn cưỡng đã có thể chống lại Hỗn Độn Kim Tiên vừa đăng nhập thái sơ nhưng trước mặt hắn trừ khi là tử thủ tại thần quốc, còn không nếu đã rời khỏi thì có thể một kiếm trảm sát.
Đem yêu đan cùng thần tinh khẽ vuốt ve một lượt, sau một lát, trên mặt Nhạc Vũ không khỏi ẩn lộ ra vài phần vẻ thất vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Quả nhiên yêu đan kim hệ Hỗn Độn Kim Tiên dù tích súc đã lâu nhưng không thể nào tinh khiết như Hỗn Độn tinh diễm, nguyên thần huyền thổ, nếu dùng để cân đối Ngũ Hành càng có vô số ẩn họa.
Ngược lại hắn cảm thấy hứng thú với tử sắc thần tinh, chỉ tiếc đây cũng không phải chân thân của Bàn Hồ mà chỉ là một hóa thân thần lực mà thôi, thần tinh cũng chỉ đến thập thất giai.
- Quả nhiên thú vị! , Sáng Thế pháp tắc, không tại Ngũ Hành lại có thể sáng tạo thế gian, có đủ loại thần diệu.
Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ cong ngón búng ra đánh nát bấy thần tinh Bàn Hồ, sau một khắc có một kết tinh tử sắc nhỏ hơn mấy phần ngưng tụ trước người.
Kết tinh này chỉ để lại hư nghĩ pháp tắc, Nhạc Vũ thu hồi rồi mới ngẩng đầu, giống như cười mà không phải cười nhìn về nữ tử kia, thần sắc âm tình bất định, ẩn hiện kiêng kị.
Thực lực nữ tử này cũng có thể coi cường hoành, khí tức lại có chút ôn hòa, cũng không lộ ra địch ý khiến sắc mặt Nhạc Vũ cũng dần hòa hoãn:
- Ngươi là người phương nào?..
Nữ tử kia đang thất thần, sau khi nghe vậy mới khẽ hồi tỉnh, hướng Nhạc Vũ thi lễ:
- Nam Cương Thông Linh Thần Phi bái kiến Bệ Hạ .
- Thông Linh Thần Phi?
Nhạc Vũ nhíu mày, trên mặt hiện ra vài phần khó hiểu, danh tự này có chút lạ lẫm, cũng chưa từng nghe nói qua, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm tin tức về Thông Linh Thần Phi.
- Thông Linh Thần Phi, chính là người đã giảng hòa với thiên đình mười mấy năm trước, sở phong do Hạo Thiên Bệ Hạ nên thanh danh không lộ ra. Cũng khó trách bệ hạ không biết..
Nàng kia nhàn nhạt giải thích nói:
- Bất quá Cửu Lê nhất tộc ta dựa vào biển sinh sống, lại gọi ta là mẫu tổ, ở nhân gian có tên là Lâm Mặc, Bệ Hạ có thể gọi ta là Mặc Nương! .
Nhạc Vũ lúc đầu còn không để ý, nghe được từ mẫu tổ thì đồng tử hơi co lại, sau đó cười nhẹ:
- Nguyên lai là ngươi! Không hổ là nhân tài Vu tộc mới xuất hiện, một thân thần lực, thẳng vượt qua Huyền Minh năm xưa!..
- Không dám nhận lời khen của Bệ Hạ! Thế giới này nói đến nhân tài mới xuất hiện ai có thể vượt Bệ Hạ?..
Nàng kia khẽ lắc đầu, sau đó mục thấu dị sắc:
- Bệ Hạ lần này sát ý thăng khởi, nam hạ Lê cương, không biết bị chọc giận vì chuyện gì mà nhất định muốn làm khó Cửu Lê nhất mạch? Ta nghe nói Huyền Thánh Đại Đế xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ đã quên mất ước định mấy chục năm trước?
Nhạc Vũ nghe vậy cũng không thèm quan tâm ý mỉa mai, vẫn dùng long nhãn quan chiếu hư không.
Chỉ là lần này, trừ Phong Bá Vũ Sư thì tăng thêm một Bàn Hồn, thản nhiên nói:
- Sao có thể có thể không nhớ rõ! Bất quá lúc trước Nhạc Vũ ta thực sự có nói, thuận ta thì sinh nghịch ta thì chết! Bàn Hồ có từng tham dự chuyện bắc phạt?..
Khí tức Mặc Nương lập tức cứng lại, ngữ khí vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Vài thập niên trước, chúng ta dốc sức cho bệ hạ kiềm chế Thiên Đình, hoặc nhiều hoặc ít coi như là một cái nhân tình. Bệ Hạ lần này không chịu cho chúng ta một chút mặt mũi? .
- Nhân tình? Chẳng lẽ bọn ngươi không có chỗ tốt trong đó hay sao? Bắc tiến hai tỷ dặm, thụ phong với thiên đình, hôm nay đều là thân thụ Thiên Đạo.
Nói đến chỗ này, hai mắt Nhạc Vũ bỗng dưng chuyển sang lạnh lẽo:
- Chẳng lẽ là đã quyết định chủ ý vào khi ta cùng với Hạo Thiên tranh chấp thì Cửu Lê nhất mạch muốn khoanh tay đứng nhìn?
Nghe được lời ấy, sắc mặt Mặc Nương lại chuyển thành tái nhợt, trong mắt lần đầu lộ ra ý bất an.
Nhạc Vũ phất tay thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng trước mặt:
- Trẫm lần này nam hạ vốn vì chuyện Phong Bá Vũ Sư. Hôm nay vừa vặn, dứt khoát liền xử trí trước chuyện Cửu Lê nhất mạch các ngươi. Trẫm chính là Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế, chưởng thiên địa vạn thần, đứng đây hỏi các ngươi một câulà thuận là nghịch, là hàng là chết?
Vào lúc nói xong một chữ chết, từ mi tâm của Nhạc Vũ đột nhiên thoáng hiện một điểm Tử Kim Long Lân. Long uy Tổ Long và Hồng Mông kiếm ý tương dung, trực tiếp áp về Lâm Mặc, sát ý lạnh thấu xương.
Trong hư không đột nhiên vang lên từng hồi chấn động, trong mắt Mặc Nương lại hiện ra kinh ý, hồn niệm giao phong, lại rõ ràng là đang ở hạ phong.
Người trước mắt này thực chỉ là một vị Thái Sơ Kim Tiên? Cho dù là Dĩ Lực Chứng Đạo không khỏi có chút khoa trương thì trong lòng cũng cực kỳ sợ hãi, biết Nhạc Vũ không hề có ý đe dọa.
Một khi nói một chữ không, chỉ sợ hôm nay lập tức một hồi tử chiến. Thậm chí toàn bộ Nam Cương cũng sẽ máu chảy thành sông.