Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1292: Mãnh chí thường tại!


Hình Thiên đánh ra một kích, thương thế của Ngọc Lăng Tiêu còn nặng hơn Chiến Tuyết vài phần.

Toàn thân nhuốm máu, vô số miệng vết thương bị nổ tung, nhưng hắn không chút nào để ý, chỉ hừ một tiếng lại lấy ra một thanh tiên thiên kiếm khí, tiếp tục vung lên quanh người, thao túng thiên ý.

Hai mắt Hình Thiên trừng lớn mãnh liệt, sau một búa lại đánh ra một búa, mạnh mẽ xuyên phá không gian hoành không chém tới!

Phủ ảnh vừa tới trước người Ngọc Lăng Tiêu, chỉ nghe Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt tràn ngập trong lòng Hình Thiên, hắn cảm thấy trái tim chợt nhảy lên dồn dập kinh hãi!

Ngay sau đó liền thấy một đạo ngũ sắc quang hoa cũng giống như đạo kiếm ảnh vừa rồi, không chút âm thanh lại bá tuyệt vô hạn, kiếm thức gần như tương đồng xuất từ một môn công pháp, nhưng lại có chút biến chuyển xa lạ, huyền ảo vô song! Chỉ chém ra một kiếm, cánh tay cầm đại phủ của Hình Thiên chém về hướng Ngọc Lăng Tiêu lập tức bị chặt đứt tận gốc!

Bản thân Nhạc Vũ lại không chút vết thương, chỉ có tử kim khí trụ quang hoa thoáng ảm đạm, thanh thế giảm xuống. Nhưng ngay sau đó lại có vô số tử sắc khí tức tụ tập đến, khiến tử khí bên trong khí trụ lại lần nữa sôi trào!

- Kiếm thức này lại là thao túng thiên ý! Ngươi lại là người phương nào?

Hình Thiên lại gào thét một tiếng, sau khi bị thương càng thêm điên cuồng. Chỉ một đại phủ liền chém ra trùng điệp phủ ảnh, so với vừa rồi thanh thế càng thêm rộng lớn!

Lúc này Khổng Dật hừ lạnh một tiếng:

- Bị thương nặng đến như vậy rồi nếu còn tùy ý cho ngươi hoành hành hậu thế, Khổng Dật ta cũng uổng danh vô địch mấy vạn năm về trước!

Hai đạo ngũ sắc quang hoa trực tiếp xuyên vào bên trong thuẫn ảnh, theo sát phía sau là hai điểm hắc quang thoáng hiện.

Ban đầu còn thật bé nhỏ không đáng kể, nhưng chỉ trong nháy mắt hắc sắc quang ảnh đã nổ tung ra mấy trăm vạn trượng, trực tiếp đem thân hình Hình Thiên cắn nuốt đi gần phân nửa!

Tử Vân đứng trên không trung, sắc mặt hờ hững, phía sau bỗng dưng xuất hiện hai mặt viên kính, là một băng một hỏa, vừa hợp nhất liền biến thành Âm Dương Ngư trận đồ.

Chỉ một tích tắc liền nhìn thấy một đạo Băng Diễm Tuyệt Quang còn mạnh mẽ hơn trước gấp mười lần xuyên qua thiên không giã lên trên thuẫn ảnh, trực tiếp đem một mặt cự thuẫn đánh bay, ngay sau đó đoàn băng hỏa quang mang chỉ trong khoảnh khắc đã đem phân nửa thân thể còn lại của Hình Thiên hóa thành băng bụi!

Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng lóe ra, trong tay cầm Tam Diệu Như Ý kiếm, không cho Hình Thiên cơ hội trọng tố thân thể, liền hóa thành ngũ sắc độn quang bay lên trời.

Kiếm thế bắn ra, chỉ một kiếm liền đem một mặt cự thuẫn mạnh mẽ đánh bay, sau đó tay phải chợt biến, hóa thành một tử kim long trảo khổng lồ, đầu móng vuốt sắc bén trực tiếp phá vỡ ngực bụng của Hình Thiên, chộp lấy viên huyết sắc thần tinh.

Ngũ Sắc Thần Quang đánh ra, khiến khí tức Hình Thiên chợt cứng lại, đồng thời hắn quát nhẹ một tiếng mạnh mẽ phát lực đem viên thần tinh thần cách tầng mười chín từ trong cứng rắn xé rách lôi ra ngoài.

Máu tươi vừa phun trào, thân ảnh của Nhạc Vũ cũng đã thối lui ra ngoài trăm trượng, trong đồng tử chỉ còn lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

Hình Thiên đứng thẳng ngay tại chỗ, có chút không dám tin nhìn vào ngực mình.

Mấy người chung quanh sắc mặt nghiêm túc, không hẹn mà cùng ngừng tay.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía thân thể không đầu, vừa có kính phục lại ẩn chứa vài phần tiếc hận.


Sau tích tắc, Hình Thiên đột nhiên cười ha hả, hào khí tràn đầy. Trong tiếng cười không một tia tuyệt vọng, không chút sợ hãi, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thê lương đến cực điểm.

- Tám vạn năm trước ta đã biết Đạo gia các ngươi cùng Vu tộc chúng ta không thể cùng tồn tại trên đời. Vì vậy cùng Xi Vưu đồng mưu cố gắng nghiên cứu phương pháp hợp nhất Đạo Vu, tìm cho mình con đường lui sinh tồn. Cuối cùng mặc dù không có kết quả, chỉ đạt được phương pháp Vu Sát đồng tu mà thôi. Thật không nghĩ tới lại kinh động Hồng Quân lão nhân, cuối cùng xảy ra cuộc chiến Trục Lộc Nguyên. Vốn tưởng rằng lấy pháp lực của Vu Sát hợp nhất cùng Viêm Đế một trận chiến, cho dù không thể thắng cũng không bị thua. Thật không ngờ chỉ một kiếm liền bị hắn chém đầu! Ngay cả cơ hội dùng máu tái sinh, khôi phục thân thể cũng không được. Chỉ có thể dùng ngực làm mắt, dùng rốn làm miệng…Miễn cưỡng thoát được tính mạng, suốt mấy vạn năm ẩn nhẫn mới vất vả thu thập được bao nhiêu đây Hỗn Độn Khí! Ta cũng không có lòng chứng đạo, chỉ muốn quấy trộn thiên địa này khiến những người kia sống không được an bình! Thật không nghĩ tới tâm nguyện chưa xong lại thua trong tay các ngươi. Hắc hắc! Hình Thiên ta đúng là vẫn luôn thất bại…

Cặp mắt lớn của hắn bỗng dưng trợn lên, nhìn về phía Chiến Tuyết:

- Nơi này chỉ có ngươi cũng là Vu Sát song tu. Người cắn nuốt thần tinh của ta nhất định cũng sẽ là ngươi có đúng không? Ngươi so với ta cùng Xi Vưu đều mạnh hơn nhiều! Có được Cửu Chuyển Huyền Công làm cơ sở, lại kiêm tu vô thượng lôi pháp. Ngày sau tiền đồ của ngươi sẽ rộng lớn hơn ta cùng Xi Vưu mấy lần! Nhất định có thể thừa kế hung danh của hai người chúng ta! Rất tốt…

Nhạc Vũ nghe vậy, tinh mang trong mắt chớp lên, khuôn mặt có chút dao động:

- Nếu ngươi nguyện thay đổi thần vị, tôn Tuyết nhi là chủ tử, ta lưu ngươi một mạng!

Hình Thiên nghe vậy lại lớn tiếng cười to:

- Thân ta làm Chiến Thần, sao lại tiếc tính mạng này tham sống sợ chết? Thế gian này chỉ có Hình Thiên chết trận!

Nói đến cuối cùng, cũng đã mang theo vài phần ý tứ đoạn tuyệt. Sáu cánh tay cũng đã thu hồi, chỉ còn lại cánh tay trái cùng thân thể phá nát, ngay cả đứng thẳng cũng có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn thật gian nan nắm chặt cây đại phủ, khí cơ suy yếu, khí thế càng thêm thê lương cuồng tuyệt.

- Kiền…thích…chi....vũ!

Một tiếng gầm nhẹ, vô số phủ quang bỗng dưng xé rách thiên địa, như cuồng phong cuốn tới, phủ ảnh tràn ngập mấy ngàn vạn trượng, giống như thiên địa đang sụp đổ hướng Nhạc Vũ nghiền áp tới.

Nhóm người Tử Vân, Ngọc Lăng Tiêu đứng chung quanh cũng không hề có ý giúp đỡ, Nhạc Vũ cũng đứng thẳng tại chỗ, chống kiếm phía trước, thân hình đồ sộ bất động trầm ổn như núi.

Thẳng đến khi phủ ảnh đầy trời bao phủ trùm đến, ngũ sắc kiếm trong tay bỗng dưng đâm ra.

Vô cùng bình thường, không chút âm thanh! Nhìn qua nhìn bình bình đạm đạm, một kiếm không hiện thanh thế lại đánh thẳng tới chỗ Hình Thiên.

Trên vạn đạo phủ quang lập tức toàn bộ biến mất, mà khí tức hồn niệm của Hình Thiên cũng cấp tốc trôi đi.

- Đại đạo chí giản! Lại là đại đạo chí giản! Hắc hắc! Một Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế tài hoa! Hình Thiên này có thể chết trong tay ngươi, cũng xem như không phụ…

Lời còn chưa dứt, Hình Thiên đã không còn chút tiếng động, ngoại trừ lưu lại thân hình đồ sộ không ngã, hồn niệm đã hoàn toàn biến mất, biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc này Phục Hy đã bước xuống, đi tới bên cạnh Nhạc Vũ thở dài nói:

- Hình Thiên thực sự có tính tình! Tuy không phải sinh ra từ thời hỗn độn, nhưng một thân chiến lực dù là thái cổ Kim Tiên cũng không thể so sánh!

Vẻ mặt Nhạc Vũ tĩnh lặng, hiện lên một tia tiếc hận mơ hồ, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Kỳ thật vị thượng cổ Chiến Thần này không phải không thể trở thành bằng hữu, ân oán trước kia vốn có thể hóa giải.


Nhưng thần chức của người này lại là chấp chưởng chiến tranh sát phạt, xung đột cùng với Chiến Tuyết.

Giữa hai người đã được chú định phải có một cuộc quyết chiến.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ đem khung xương cùng thi thể của Hình Thiên còn lưu lại phong ấn vào trong tu di không gian.

Thần thể của Hình Thiên hắn vẫn còn hữu dụng, mọi người còn lại cũng không có ý kiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Tiếp theo ánh mắt hắn thật tò mò nhìn qua Ngọc Lăng Tiêu. Từ ban đầu hắn vốn đã có chút kỳ quái, nhân vật giống như Hình Thiên chỉ cần dùng máu là có thể sống lại, chỉ cần hồn ấn thần tinh vẫn còn, liền bất tử bất diệt.

Vì sao sau khi bị chém rơi đầu, còn phải dùng rốn làm miệng, dùng ngực làm mắt?

Trừ phi cũng giống như Thiên Ý kiếm, hủy diệt pháp tắc tồn tại. Thậm chí còn hơn một tầng, trực tiếp làm căn bản tan vỡ, khiến cho đầu vĩnh viễn không thể khôi phục!

Mà giờ phút này không chỉ là Nhạc Vũ, ngay cả Khổng Dật cùng Tử Vân đều mang vẻ dị sắc.

Ngọc Lăng Tiêu ngoại trừ cánh tay phải, thương thế trên người đều đã khôi phục lại. Giờ phút này hắn bị mấy ánh mắt nhìn chăm chú, cũng nhíu mày:

- Năm xưa ta cũng từng có suy đoán, không biết mình có phải là thái cổ tiên tu chuyển thế hay không. Dù sao Quảng Lăng thập tam kiếm của ta xác thực không phải tu sĩ bình thường có khả năng tự nghĩ ra. Nhưng ta lại có thể khẳng định bản thân mình cũng không phải tam thi nguyên thần của Viêm Đế chuyển thế…

Trong mắt mọi người đều nửa tin nửa ngờ, mà đôi mắt đẹp của Khổng Kỳ lại nhìn chằm chằm Ngọc Lăng Tiêu, trong con ngươi không ngừng lóe sáng.

Vốn nàng cho rằng hôm nay nhất định phải khổ chiến thật lâu, thật không nghĩ tới người này chỉ đánh ra một chiêu kiếm liền lập tức định ra thắng bại!

Kiếm thức thao túng thiên ý quả nhiên tột cùng, có thể nói là trấn áp thiên hạ!

Vô luận là tự nghĩ ra hay do một vị thái cổ tiên tu chuyển thế lưu lại, đều làm lòng người rung động thật lớn.

Phục Hy lại không có chút ngoài ý muốn, chỉ cười nhẹ một tiếng:

- Việc này ta cũng biết được một phần! Ước chừng bảy vạn năm trước, Thần Nông còn chưa lên ngôi Nhân Hoàng vị, còn trong thời đại của Hiên Viên, bởi vì Hình Thiên cùng Xi Vưu thúc đẩy nam phương tác loạn, không thể không xin sự giúp đỡ Hiên Viên. Mà trong cuộc chiến Trục Lộc Nguyên, Thần Nông tự biết mình không địch lại Hình Thiên, vì vậy trăm phương ngàn kế cầu một kiếm phù của một vị thái cổ Kim Tiên, nhờ vậy mới chém được đầu của Hình Thiên rơi xuống…

Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, cảm thấy thoải mái hơn. Thần Nông Viêm Đế vị nghiệp mặc dù thật lớn lao, công đức mặc dù thịnh vượng, nhưng cũng không chủ thiện việc sát phạt. Ngược lại bổn sự luyện đan luyện dược có thể kề vai với Thánh Nhân.

Nếu nói Thần Nông Viêm Đế sáng chế ra Thiên Ý kiếm, ngay cả hắn cũng có chút không tin.

Nhưng rốt cục lại là người phương nào chỉ dùng một trương kiếm phù liền có thể đem đầu Hình Thiên chém xuống?

Nhạc Vũ lắc lắc đầu, thầm nghĩ ngày sau có cơ hội cũng phải hỏi thăm Viêm Đế rốt cục kiếm phù kia là của người nào.

Vô số ý niệm chợt lóe rồi biến mất, thần hồn Nhạc Vũ cũng đã khôi phục lại, hắn giương mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bên trong thần quốc rộng lớn đã dần dần có xu thế hỏng mất sau khi Hình Thiên vẫn lạc.

Hắn cũng không chút nào để ý, nhìn tới mấy kiện linh bảo đỉnh cấp trước mắt.

Tử Vân đạo nhân mỉm cười nói:

- Lấy cách nhìn của ta, hôm nay tuy chúng ta có sáu người, nhưng vật nơi này lại không thể chia đều! Lấy điều kiện ra sức ít nhiều để phân phối mới là thỏa đáng nhất. Không biết các vị có ý nào khác hay không?

Phục Hi mỉm cười, cũng không lưu ý, mấy người còn lại cũng không nói một lời, yên lặng gật đầu.

Tử Vân đạo nhân chờ một thoáng, thấy mọi người không có ý bất mãn, tiếp đó lại cười nói:

- Lần này Huyền Thánh đại đế đứng giữa liên lạc, thôi diễn pháp tắc của thần quốc này, áp chế Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, còn áp chế Hình Thiên, cướp lấy thần tinh. Ra sức có thể xem là nhiều nhất, có thể lấy ba vật…

Nhạc Vũ cau mày, cũng không lập tức đi lấy đồ mà quét mắt nhìn quanh.