Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1276: Khổng Dật chân nhân!


- Yên tâm đi! Khổng Dật ta cả đời quang minh, còn chưa đến mức lấy chính hậu bối của mình làm con tin…

Khổng Dật vừa nói, trong mắt cũng mang theo ý buồn bực, tựa hồ đối với vẻ phòng bị của Nhạc Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhạc Vũ cũng không dễ dàng tin tưởng, lại nhìn qua Sơ Tam, thấy nàng mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng mới ổn định lại.

Dù sao cũng từng là thái cổ đại năng đỉnh cấp trong hồng hoang, mặc dù ban đầu từng có ý lợi dụng Sơ Tam, nhưng hiện tại chịu nói ra lời kia tuyệt đối sẽ không tiếp tục đổi ý.

Nỗi kinh ngạc trong lòng hắn vẫn chưa thối lui.

Sơ Tam vốn được Côn Luân Kính bảo hộ, luôn nằm trong cảm ứng của chính hắn. Không ngờ lại bị Khổng Dật dễ dàng tìm được, hơn nữa còn là không chút âm thanh giấu diếm được cả hắn.

Một vị Thái Thượng Kim Tiên lại có bổn sự bực này, chẳng có gì lạ. Chính mình cũng phải nên cẩn thận lo lắng cho những thân nhân khác. Hắn phải nên chuẩn bị trước, Khổng Dật có thể làm như vậy thì những Thái Thượng Kim Tiên khác hơn phân nửa cũng có thể làm được.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, trên mặt Nhạc Vũ chợt nổi lên vẻ mỉm cười:

- Sớm nghe nói Khổng Dật chân nhân gần đây đang ở chung quanh tìm kiếm trẫm, thật không biết là vì chuyện gì?

Khổng Dật nhất thời không đáp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tam Diệu Như Ý Ngũ Hành Phiến trong tay Nhạc Vũ đang lóe sáng ngũ sắc quang hoa.

Ánh mắt híp lại, sau đó hắn chợt nhíu mày hỏi dò:

- Chỉ có được tầng mười chín viên mãn?

Nhạc Vũ hiểu được ý hắn, cũng không giấu diếm gật nhẹ đầu.

Mà vẻ mặt của Khổng Dật càng thêm phức tạp:

- Nói cách khác, Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười chín kia đã có thể so sánh với cảnh giới đại viên mãn của ta sao?

Nhạc Vũ cũng không biết nên làm sao trả lời, sự thật xác thực là như thế. Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười chín của hắn xác thực có thể so sánh với cảnh giới đại viên mãn của Khổng Dật.

Nếu không như thế, hắn cũng không thể lấy thân Thái Thanh Huyền Tiên chứng được hồn ấn Chuẩn Thánh tầng thứ tám. Càng không đủ khả năng đối kháng với những vị thái cổ đại năng.

Trong mắt Khổng Dật cũng không có chút ngoài ý muốn, xẹt qua một tia quả nhiên là thế, tiếp đó lại lộ ra vài phần hiếu kỳ:

- Đổi lại mà nói, Ngũ Sắc Thần Quang ngươi cũng đã diễn biến tới vô thượng cảnh giới?

Nhạc Vũ im lặng không đáp, cũng như đã có ý thừa nhận. Mà vẻ mặt Khổng Dật vừa khổ sáp vừa vui sướng hòa lẫn, sau một lúc lâu mới cười tự giễu:

- Ngũ Sắc Thần Quang vốn là bổn mạng thần thông của ta. Mười mấy vạn năm thời gian ta cũng từng hao phí hết tâm lực muốn đem môn thần thông này thay đổi càng thêm hoàn thiện. Thật không ngờ mười mấy vạn năm gian khổ vẫn không sánh kịp mấy trăm năm thời gian của ngươi, quả nhiên là anh tài ngút trời!

- Chân nhân quá khen! Nhạc Vũ có thể đem môn công pháp này đẩy lên cảnh giới vô thượng, cũng chỉ vì cơ duyên trùng hợp, còn vì ta có Hồng Mông Tử Khí trong người. Nhưng thật ra chân nhân càng đáng giá kính nể! Tuy chân nhân do Phượng Hoàng sinh ra, nhưng lại là một trong những Hỗn Độn sinh linh, thật sự bị chế ngự nhiều lắm…

Nhạc Vũ lắc lắc đầu, trong lời nói đầy vẻ kính ý, cũng là phát ra từ nội tâm không có nửa phần giả dối, bên trong chỉ che giấu năng lực phân tích của hắn.

Nếu không phải do tiên thiên mang đến, cơ hồ năng lực có thể so sánh với Thánh Nhân, môn Ngũ Sắc Thần Quang này hắn căn bản không thể luyện tập đến. Hiện giờ thần niệm của hắn đã sớm đạt tới cảnh giới nhập vi, cũng khiến năng lực phân tích càng thêm cường hãn.

Đã trực tiếp chạm tới trình tự vạn vận bổn nguyên, có thể giải thích được sự hình thành đại đạo. Dù là Hồng Mông Khí trong tay hắn cũng đã không còn bao nhiêu huyền bí đáng nói.


Muốn hoàn toàn nắm giữ chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

Về phần Khổng Tước, được xưng tiên thiên Hỗn Độn sinh linh, tuy gặp may mắn lúc sinh ra liền mang theo một thân thiên phú thần thông, thân thể đã là mạnh mẽ đến không sao tưởng tượng nổi. Nhưng bản thân cũng bị trói buộc, khi yêu đan thành thì thành tựu bản thân cũng gặp phải hạn định.

Thần thú nhất lưu từ thời thái cổ nhiều biết bao nhiêu? Nhưng duy nhất chỉ có người này đem bổn mạng thần thông của chính mình dần dần đẩy lên tới tiếp cận vô thượng cảnh giới. Ngạo tiếu trong hồng hoang, tung hoành bất bại, cùng Trấn Nguyên Tử nhất lưu kề vai đương thời.

Dù hiện tại trong tay Nhạc Vũ có Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm cùng Côn Luân cổ kính, còn có thêm Hà Đồ Lạc Thư hộ thân. Còn có Trấn Thế Chung và Lạc Bảo Kim Tiễn, tổng cộng là sáu đại chí bảo, nhưng cũng không dám nắm chắc vượt hơn được người này.

Chỉ là ỷ vào công pháp có thể vừa vặn khắc chế được uy năng của Ngũ Sắc Thần Quang mới lớn mật tính ra bản thân mình có thể ứng phó được sát kiếp ngày sau mà thôi.

Mà khi đó vẫn là kết quả bại trận.

Bên kia sắc mặt Khổng Dật chợt chìm xuống, hừ lạnh nói:

- Khổng Dật này xác thực không bằng ngươi, không cần ngươi dỗ dành!

Tiếp theo ánh mắt lại vô cùng chân thành nhìn qua:

- Môn vô thượng thần thông này có thể nguyện dạy cho ta?

Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, có chút không dám tin nhìn Khổng Dật, tiếp theo hắn cũng nghiêm túc nói:

- Môn thần thông này nguyên là huyết mạch lưu được từ chân nhân. Lẽ ra Nhạc Vũ tuyệt không có đạo lý từ chối. Nhưng dù sao cũng là vô thượng đại đạo, không phải chuyện nhỏ. Ngũ Sắc Thần Quang của ta hơn phân nửa là nghiên cứu được đến, không quan hệ nhiều tới chân nhân. Muốn truyền thụ sẽ phải kết nhân quả. Hiện tại hồng hoang đại thế chân nhân nên hiểu rõ mới phải, muốn luyện tập môn Ngũ Sắc Thần Quang của ta hay không, chân nhân phải nên tự mình suy nghĩ kỹ lại!

Vẻ mặt Khổng Dật chợt giật mình, nhưng tiếp theo một lát chợt hừ nhẹ:

- Làm gì có nhiều lời vô nghĩa như vậy? Không phải là Hồng Quân chư thánh sao, Khổng Dật ta từ bao giờ sợ hãi? Nếu bệ hạ chịu truyền pháp, giúp ta thành đạo. Muốn ta bái ngươi làm sư thì không khả năng, nhưng từ nay về sau ta có thể tôn bệ hạ là sư huynh! Vào lúc sát kiếp vô luận có hung hiểm gì, Khổng Dật ta toàn lực giúp ngươi là được. Rốt cục như thế nào bệ hạ chỉ nói một lời là có thể quyết!

Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, không chút dây dưa lấy ra hai mươi mấy trương kim trang, sau đó lại lấy ra một chút tử kim huyết dịch.

Kim trang xuất từ Côn Bằng, mà máu huyết cũng là của hắn.

Dùng máu huyết Thái Thượng Kim Tiên làm mực, lại dùng ý niệm bản thân làm bút, hắn khắc lục ra một nhóm đạo phù bên trên kim trang.

Chỉ thoáng sau trên kim trang đã hiện lên rậm rạp phù văn huyền ảo. Cuối cùng liền biến mất, huyễn hóa thành một ít thượng cổ chữ triện thâm ảo khó hiểu, lại tối nghĩa đến cực điểm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đứng thẳng bên trong hư không suốt bốn ngày mới toàn bộ hoàn thành, tổng cộng là hai mươi mốt trang, biên thành một quyển sách. Sau đó trực tiếp đưa về hướng Khổng Dật, không chút khách khí nói:

- Không biết sư đệ có cảm thấy vừa lòng rồi chứ?

Khổng Dật đã sớm chờ không chút kiên nhẫn, trực tiếp chộp tới đem quyển sách cầm vào trong tay.

Sau đó vẻ mặt hắn chợt động, lúc trước khi Nhạc Vũ còn đang khắc phù đã gợi lên thiên địa cảm ứng, dị tượng phát sinh.

Giờ phút này khi cầm quyển sách tới tay hắn mới chính thức cảm nhận được chỗ bất phàm bên trong.

Kim trang này đều là một bộ phận Hỗn Độn Thiên Kim lưu lại từ sau khi thượng cổ Hồng Mông sơ khai, lại hỗn hợp một ít vũ lân của siêu giai thần thú dệt thành, cường độ cứng rắn bền bỉ có thể xem là siêu phẩm tiên binh.

Nhưng chịu tải khắc lục phù văn lại bị sinh ra vết rạn, giống như tùy thời tùy khắc muốn hỏng mất.


- Đích xác là vô thượng đại đạo!

Một tiếng ngâm khẽ, hơi thở của Khổng Dật không khỏi cứng lại, cơ hồ thật khẩn cấp liền mở quyển sách ra.

Đứng sừng sững trên không trung thật lâu sau, ước chừng nửa ngày hắn mới thở ra một hơi, đem ý niệm dời khỏi bên trong kim sách, nói:

- Cảm tạ! Hôm nay được quyển sách này, lại chỉ thấy mấy vạn năm qua đều chỉ là hư không! Bệ hạ quả nhiên là ngút trời thiên tư!

Nhưng sau đó ánh mắt hắn chợt ngưng tụ, mang theo vẻ bất mãn:

- Nhưng tầng hai mươi cùng hai mươi mốt tựa hồ còn chưa hoàn toàn. Còn có đại đạo pháp tắc tựa hồ cũng không được tường tận…

Nhạc Vũ không chút nào lưu ý, chỉ bật cười nói:

- Ngũ Sắc Thần Quang này chính bản thân trẫm còn chưa bổ túc toàn bộ. Làm sao có thể suy diễn viên mãn đây? Về phần pháp tắc đại đạo, như thế nào chỉ dùng thượng cổ Hỗn Độn Thiên Kim là có khả năng viết được ra?

Khổng Dật nhíu mày, giống như cũng hiểu được lời nói vừa rồi của mình có chút quá mức, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Giây lát sau sắc mặt khôi phục như thường, hướng Nhạc Vũ thi lễ:

- Có câu nói tri thức không trước sau, người đạt trước là sư. Hôm nay Khổng Dật gặp qua sư huynh!

Hắn khom người thật sâu, Nhạc Vũ thấy thế vội đánh ra một đạo pháp lực đỡ lấy hắn, nhưng lại bị Khổng Dật mạnh mẽ gạt ra, sau ba bái mới chịu đứng dậy:

- Hôm nay được đại ân của sư huynh, Khổng Dật vô cùng cảm kích! Nếu có gì cần phân phó, sư huynh chỉ nói là được.

Ngữ khí thật chân thành khẳng khái, không chút nào chống đẩy quanh co, vẻ mặt thật bình tĩnh nhìn qua.

Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy xấu hổ, lời này xem như nói đúng trong tim của hắn, hắn xác thực có chuyện cần nhờ. Nhưng giờ khắc này hắn lại có loại cảm giác bị người nhìn thấu tâm sự.

Tính tình của Khổng Dật thật quang minh ngay thẳng, nhưng cũng không phải hạng người mặc cho ai cũng có thể nắm mũi dắt đi.



Tận sâu trong lòng đất, bên dưới cửu uyên. Ngay trung ương Huyết Hải có một đạo kim sắc thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên không.

Trong tay hắn cầm một kim bát, vô số kim quang sái quanh đè lên ba ức dặm Huyết Hải, khiến chung quanh vô cùng tĩnh lặng không chút sóng gió.

Ngày hôm nay bên trên không trung không ngờ lại có một điểm hồng quang thẳng xuyên thấu qua chín tầng u minh xuyên xuống dưới.

Kim sắc thân ảnh vốn luôn nhắm mắt tĩnh tọa đột nhiên mở bừng ra, tinh mang lóe sáng nhìn về hướng hồng quang.

Một thoáng sau, bỗng dưng một thanh tử kim cự đao ngang trời chém tới, ngay khi đao ảnh cùng hồng quang giao kích, trong hư không hiện ra một đạo tử điện lan tràn giã lên trên thân đao.

Không chút âm thanh, uy danh không hiện nhưng kim sắc thân ảnh trên không trung chẳng khác gì như lâm đại địch.

Kim quang tản ra, ngay lập tức thu liễm lại, rót vào bên trong tử kim đao ảnh.

Va chạm cùng lôi quang khiến tận sâu trong lòng đất không ngừng phát sinh từng đợt sóng gió.

Thân ảnh kia cũng bị bay ra ngoài ngàn vạn trượng, kim quang bao bọc quanh thân liền tản mất.

Chính là Cửu Hoa, giờ phút này vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn điểm hồng quang kia rơi vào bên trong Huyết Hải, sau đó mặt biển vốn tĩnh lặng lập tức sôi trào!

Huyết sát lực bên trong chỉ trong khoảnh khắc đã chuyển sang nồng đậm, không còn cảm giác suy yếu như lúc trước.

Phạm vi mặt biển theo xu thế không thể cản trở hướng ra ngoài điên cuồng khuếch trương.

Ngay sau đó trên Huyết Hải bỗng dưng có một thân ảnh huyết sắc đạo nhân từ trong trồi lên, chân đạp trên đóa thập nhị diệp huyết liên, sát lực cả người tăng lớn.

- Minh Hà lão tổ!

Cửu Hoa tán nhân không khỏi hít sâu một hơi lạnh, sắc mặt không sao tưởng tượng nổi.

Thật không biết hồng quang kia là vật gì, lại có thể làm Minh Hà lão tổ chỉ qua mấy trăm năm thời gian đã có thể khôi phục, chỉ vài khắc đã hồi phục lại như ban đầu.

Huyết sắc thân ảnh xa xa ánh mắt âm lãnh thản nhiên nhìn Cửu Hoa, tiếp theo không chút lưu ý nhìn chằm chằm xuống bên dưới!