Vừa dứt lời, quanh người Quân Minh lại bạo lên một đợt pháp lực giống như dời non lấp bể, hướng mấy người trước Huyền Thánh Điện tuôn tràn tới.
Khiến phạm vi mặt đất mấy trăm vạn trượng toàn bộ cự thạch cẩm thạch đều dập nát, Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh dưới cự áp cũng không cách nào tiếp tục đứng thẳng, nhưng không chịu hướng chỗ Quân Minh mà nghiêng đi thân hình quỳ xuống một gối sang hướng khác, trên mặt tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Quân Minh thấy thế lập tức cau mày, giây lát sau ý cười hiện lên mặt, khôi phục vẻ hòa ái nói:
- Hôm nay không phải muốn các ngươi phản bội chủ quân mà đi theo địch nhân, Uyên Minh đã sắp vẫn lạc, hiện giờ các ngươi là thân tự do. Có cần gì do dự như thế? Hay các ngươi thật nghĩ đến Quân Minh ta muốn khống ngự đế đình phương bắc này cũng không thể thiếu được hai người các ngươi?
- Không dám!
Vi Minh Tử tuôn đầy mồ hôi lạnh, khung xương toàn thân đều vang lên tiếng vỡ răng rắc khe khẽ, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên nói:
- Xin tinh quân hãy tạm quay về! Hiện giờ bệ hạ của chúng ta còn chưa có tin tức, thật không khả năng chỉ nghe một câu nói của tinh quân liền nhận định bệ hạ đã vong. Vả lại Thiên Đình đã sớm có quy chế, cho dù tinh quân phụng mệnh Thiên Đế, cũng tuyệt không có đạo lý sau khi bệ hạ vẫn lạc lại lập tức tiếp nhận chức vụ. Tinh quân nghĩ Vi Minh Tử này nói có đúng không?
Trước Huyền Thánh Điện nhất thời lại biến thành yên lặng, chỉ là không khí càng thêm rét buốt.
Ba người đứng ngoài điện sắc mặt đều âm trầm như muốn chảy thành nước, thật lâu sau mới nghe được một tiếng cười khẽ.
- Uyên Minh đúng là thiên tư tuyệt đại, không ngờ bổn sự nhìn người cũng đứng đầu thiên hạ. Đáng tiếc chính là tính mạng của hắn đã tuyệt, sớm phải vẫn lạc…
Trong lời nói tuy lộ ra vài phần tán thưởng, nhưng hai mắt Quân Minh cũng vô cùng nguy hiểm, lộ ra lãnh mang vô tận, sắc bén như lưỡi đao quét tới hai người trước mắt.
Pháp lực cuộn trào như nước không còn lưu tình, vết rạn dưới mặt đất giống như mạng nhện lan tràn khắp mọi nơi, tựa như núi lớn đè áp, khiến trong phạm vi trăm vạn trượng không còn một người nào có thể đứng thẳng.
Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh đứng mũi chịu sào, không chỉ khung xương vỡ vụn, huyết nhục toàn thân đều vỡ ra, máu tươi phun tung tóe.
Thanh âm của Quân Minh chuyển sang đông lạnh như sương:
- Hỏi lại hai ngươi một câu, có chịu dốc sức cho trẫm hay không? Đây là cơ hội cuối cùng, các ngươi cẩn thận suy nghĩ rồi tiếp tục đáp. Quân Minh này cũng không phải hạng người khoan dung, nếu như không hợp ý ta thì hậu quả khó lường…
Một đạo nhân râu tóc bạc trắng bên cạnh Quân Minh bỗng nhiên ngưng tụ một đoàn thủy sắc lôi cầu trong tay, thỉnh thoảng nổ lên từng tiếng bạo vang, Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh nghe được lời kia trên mặt hiện lên vẻ cười thảm, đều hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này Nhạc Vũ cũng không muốn tiếp tục kéo dài thời gian, những gì muốn chứng kiến đều đã chứng kiến, cũng không còn tâm tư đứng xem ba người kia hoành hành sinh sự bên trong đế đình, lăng nhục thuộc hạ của hắn.
Cũng không đợi Quân Minh nói xong, hắn trực tiếp bước tới, từ bên trong huyễn pháp đi ra:
- Nếu như không hợp ý ngươi, thì hậu quả như thế nào?
Ba người Quân Minh giật mình kinh hãi, bỗng dưng quay đầu liền nhìn thấy Nhạc Vũ hóa thân trong bộ dáng Uyên Minh mặc tử kim cổn phục đang lạnh lùng đứng sau lưng ba người ước chừng ngàn trượng.
Đôi mắt phượng lạnh như đao kiếm, thậm chí ngay khi Nhạc Vũ đến nơi này từ lúc nào cũng không ai hay biết.
Quân Minh nhận biết Nhạc Vũ, cũng biết rõ khí tức dao động, ngay trong thoáng chốc quay đầu, trên mặt liền chuyển thành xanh mét tái nhợt.
Gương mặt hắn tràn đầy vẻ khó tin, khiếp sợ lẫn kinh hãi hòa lẫn bên trong.
Hai người bên cạnh hắn lúc này sắc mặt cũng vô cùng khó xem. Tuy chưa bao giờ gặp mặt nhưng cũng đại khái đoán ra thân phận thanh niên tuấn mỹ trước mặt, thật sự không cách nào tin tưởng rốt cục vị An Thiên Huyền Thánh đại đế này làm sao thoát thân được từ trong sát cục phải chết kia!
Chỉ trong thoáng chốc mọi người trước Huyền Thánh Điện cơ hồ đều nghe được nhịp tim của ba người Quân Minh giống như ngừng đập.
Hai người Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh sắc mặt đều buông lỏng, thầm nghĩ quả nhiên là thế, trong ánh mắt lại lộ ra ý mừng như điên.
Ở trong mắt hai người, mặc dù bầu trời này có sập xuống chỉ sợ Nhạc Vũ cũng có biện pháp ngăn cản, huống hồ gì chỉ là ba Đại La Kim Tiên.
Khí vận của vị chủ quân này thật sâu dày, chính là thế thiên hành đạo, địa vị so với Thiên Đế Hạo Thiên còn muốn chính thống.
Mặc dù là Hồng Quân thân lâm cũng không thể khiến Nhạc Vũ thoái vị, huống chi chỉ là một đạo ý chỉ của Thiên Đế Hạo Thiên?
Theo sát sau lưng Nhạc Vũ từ trong huyễn thuật bước ra là Huyền Vũ. Hiện tại hắn đã rút lại thành một tấc, mở đôi thủy cánh trong suốt vẫy vẫy, bay tới đứng trên vai Nhạc Vũ. Lại đưa mắt quan sát ba người trước mặt, phảng phất như nhìn thấy mỹ vị, liếm liếm khóe môi, vẻ mặt lẫn ánh mắt vô cùng chờ mong!
- Là Hỗn Độn Kim Tiên!
Ngay cả Quân Minh bên trong, ba Đại La Kim Tiên chỉ cảm thấy cổ họng của mình đều bị người gắt gao bóp chặt.
Huyền Vũ cố ý khoe khoang, hồn niệm khí tức cảnh giới Chuẩn Thánh tràn ra khiến toàn bộ tu sĩ trong hành cung đều hoảng hốt.
Đó đều là những người không nhận ra tu vi cao thấp của Huyền Vũ, những tiên tu tu vi trên Thái Ất Chân Tiên thân hình đã sớm co rút lại, trên mặt lẫn thân thể đã tuôn đầy mồ hôi.
Huyền Vũ dù chưa cố ý áp bách nhưng những tiên tu kia đã không thể tự chủ, dâng lên nỗi xúc động muốn quỳ xuống bái lạy, chính là muốn thần phục thiên địa đại đạo của Huyền Vũ!
Mà trong mắt ba người Quân Minh chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.
Nếu chỉ có một An Thiên Huyền Thánh đại đế Thủy Kiếm Tiên Uyên Minh, bọn hắn tự tin còn có thể ứng phó, cho dù tình hình không ổn cũng có biện pháp chạy trốn khỏi hành cung đế đình.
Nhưng nếu có thêm Huyền Vũ đã đăng lên cảnh giới Chuẩn Thánh, ba người cũng không dám tưởng tượng chính mình sẽ có kết cục như thế nào.
Ngay sau đó hồn niệm của Quân Minh liền chao đảo run rẩy, cơ hồ dẫn tới đạo tâm thất thủ.
Cuối cùng hiện ra thân hình chính là Nhai Tí cùng Hiên Viên Thu, Nhai Tí tuy là mãnh thú lại không có thói quen cắn nuốt huyết nhục tinh hồn, càng không cần dùng phương pháp huyết tế để trọng tố nguyên thần phân thân như Huyền Vũ.
Tuy không thị huyết như Huyền Vũ, nhưng hắn cũng có chút khó chịu vì sự thân mật giữa Huyền Vũ cùng Nhạc Vũ.
Vì vậy hắn cũng không chút yếu thế, rút lại thành một tấc, bên sườn cũng hiện ra kim sắc cánh, vừa vỗ cánh đã bay tới bên vai phải Nhạc Vũ.
Sau đó nhe răng trợn mắt trừng ba người trước mặt, hắn cũng không biết phân biệt địch ta, vì vậy đối xử như nhau. Hồn niệm bạo ngược muốn dâng ra, thẳng đến khi hồn niệm của Nhạc Vũ an ủi vỗ yên hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Sắc mặt Hiên Viên Thu vẫn còn tái nhợt đi theo sau lưng Nhạc Vũ.
Một người một thú, Hiên Viên Thu thì không nói gì, nhiều lắm chỉ mới chứng được Đại La Kim Tiên vị. Tuy thực lực không tệ nhưng còn chưa đến mức làm cho người khác dè chừng cùng sợ hãi.
Nhưng đầu thần thú có long giác, thân hình như lang như cẩu, toàn thân bao bọc kim giáp lại làm Quân Minh không thể không sợ hãi.
- Đây là mãnh thú Nhai Tí?
Vừa do dự thốt lên lời này, nhưng ngay sau đó Quân Minh liền có thể xác định suy đoán của mình không lầm, chỉ cảm thấy da đầu như run lên, toàn thân không ngừng run bần bật. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trong lòng hắn càng thêm mờ mịt khó hiểu, đầu thượng cổ mãnh thú kia rốt cục vì sao lại bị Uyên Minh thu phục.
Lấy thực lực Chuẩn Thánh tôn sư lại chịu dốc sức cho một Kim Tiên? Xem thần thái kia phảng phất giống như sủng thú đang nịnh nọt làm nũng với chủ nhân!
Côn Bằng yêu sư bố trí sát cục cho Uyên Minh chẳng lẽ bởi vì hai đầu thần thú này mà rơi vào hoàn cảnh sắp thành công lại thua bại?
Nhạc Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía, trực tiếp bước vào Huyền Thánh Điện. Đối với ba người kia không hề nhìn tới, thẳng đến khi thân hình hắn đi ngang qua bên cạnh Quân Minh, Hồng Mông kiếm ý bỗng dưng bùng nổ!
Hồn niệm sắc bén không gì không phá được thẳng hướng thiên không, vô tình lạnh lẽo nghiền áp xuống!
Khiến cho hồn niệm ba vị Kim Tiên bên cạnh đều bị đánh tan!
Cũng giống như hoàn cảnh của Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh trước đó, bị cỗ kiếm ý mạnh mẽ tới mức không sao tưởng tượng nổi trấn áp, trong miệng tràn đầy máu tươi, hai đầu gối không cách nào tự chủ đều quỳ rạp xuống đất!
Nhạc Vũ đi ngang qua bên cạnh ba người, tiếp đó lại hừ lạnh một tiếng, ba người sau lưng bỗng dưng huyết nhục nứt toác, khung xương toàn thân vang lên từng đợt răng rắc vỡ vụn.
Trong lồng ngực Quân Minh trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng phẫn hận biệt khuất! Lại âm thầm kinh hãi pháp lực mạnh mẽ khiến cho cả ba người bọn hắn đều bị thương kia tuy còn mượn lực lực của Huyền Vũ cùng Nhai Tí một chút nhưng hồn niệm kiếm áp có thể so sánh với Hỗn Độn Kim Tiên cũng vô cùng chân thật, chân chân chính chính thuộc về Uyên Minh hoàn toàn.
Trong lòng càng thêm thất kinh, vô luận là hắn hay yêu sư Côn Bằng thậm chí cả Thiên Đế Hạo Thiên trước đó chỉ sợ đã quá khinh thường vị Thủy Kiếm Tiên trước mắt.
Nhạc Vũ đi thẳng vào trong Huyền Thánh Điện, khi tiến vào cửa điện, lại liếc mắt nhìn Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh, khóe môi hơi nhếch lên, hiện ra vẻ mỉm cười:
- Hai người các ngươi rất không tệ!
Hắn nhậm chức phương bắc đại đế vị chỉ mới hơn trăm năm thời gian, nguyên bản cũng không hề trông cậy người dưới trướng của mình có bao nhiêu lòng trung thành đối với hắn.
Hôm nay chứng kiến tình hình lại vượt xa ý nghĩ của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, hai giọt thanh sắc thủy quang liền xuyên vào trong ấn đường của hai người.
Chỉ thoáng chốc thương thế của Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh đều khôi phục lại hơn phân nửa.
Nhạc Vũ lại tiếp tục đi tới, cho đến khi lên tận kim ỷ bên trên chín mươi chín bậc thang ngồi xuống, ánh mắt băng sương liếc mắt nhìn nhìn ra bên ngoài điện.
Đang định nói chuyện, lại nghe từ xa xa bỗng dưng vang lên một thanh âm hùng hồn:
- Bắc Địch Quý Nguyên, hôm nay xin sẵn sàng góp sức cho An Thiên Huyền Thánh bệ hạ! Xin bệ hạ vui lòng thu lưu.
Thanh âm lúc ban đầu từ ngoài ngàn vạn dặm truyền tới, đến mấy chữ cuối cùng đã dừng bên ngoài cửa điện.
Một đạo độn quang lắng xuống, hiện ra một thân ảnh bên trong, trên người mặc tử kim bào phục, râu tóc bạc trắng, uy thế thiên thành. Khí thế rộng lớn còn mạnh mẽ hơn Quân Minh gấp mấy lần!
Nhìn thấy lão giả kia, mọi người chung quanh Huyền Thánh Điện kể cả mấy trăm vạn binh tướng bên trong đều hít sâu một hơi lạnh.
- Quý Nguyên, đây là Bắc Địch quốc sư sao?
Nhân vật này không phải Kim Tiên bình thường có thể so sánh. Tuy còn chưa thể so sánh với thái cổ đại năng, thời gian thành đạo lại thật lâu, cũng thuộc ba ngàn đại đạo.
Nghe đồn từ mấy vạn năm trước đã đạt tới Kim Tiên đỉnh phong cảnh giới.
Ba người đứng trước điện, ngoại trừ Quân Minh còn có chút so sánh, hai Kim Tiên còn lại kém cỏi hơn không biết bao nhiêu lần.