Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1164: Duệ Vân tao ách


Xích Chân nghe vậy lại kinh ngạc rồi tiếp đó cười nói:

- Quên là đạo hữu cũng tính là người trong cuộc. Bất quá việc này không sao, tình hình Duệ Vân đạo hữu hôm nay tuy đáng lo nhưng sư trưởng hắn lại khó lường, chính là hậu nhân của Hồng Vân. Từ sau khi tổ sư hắn vẫn lạc thì đạo môn một nhà này tuy yên lặng mấy vạn năm nhưng gần đây đã có mấy nhân vật tuyệt đỉnh xuất thế ngang trời, chấn động Hồng Hoang!

- Một vị là Tử Vân đạo nhân, nghe nói chỉ cần nửa bước nữa sẽ đăng nhập chuẩn thánh, một vị là Huyết Lục Thiên quân Nhạc Vũ đã từng tàn sát mấy trăm vạn đệ tử Xiển Giáo nhưng đại giáo này cũng không thể làm được gì. Một vị khác càng thêm cao minh, chính là An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, Thủy Kiếm tiên Uyên Minh được xưng là tổ sư kiếm tiên trên thế gian, dùng lực lượng một người đóng đô phương bắc, xua đuổi Yêu tộc tại Bắc Câu Lô Châu. Mấy năm trước từng một lần hành động trợ giúp Hậu Thổ đăng thánh, thanh thế vô song.

Khẽ tán thưởng, Xích Chân nói tiếp:

- Lần này Duệ Vân lão ca gây ra phiền toái thật sự không nhỏ. Đạo hữu tuy thân phận bất phàm, nhưng vẫn chớ để cuốn vào, thứ cho Xích Chân không cách nào bẩm báo, chắc lão ca cũng không muốn liên lụy tới ngươi. Kỳ thật đạo hữu cũng không cần lo lắng, chỉ cần lão ca mời Huyền thánh Đại Đế ra mặt thì phiền toái nào cũng có thể hóa giải!

Nhạc Vũ thầm thẹn thùng, xưa nay hắn đều tự quét trước cửa tuyết, mặc kệ mái ngói người khác phủ sương, nếu thấy thuận mắt mà không gây phiền toái gì mới có thể giúp đỡ nhưng còn xa mới nhiệt tình như Xích Chân nghĩ, cũng chỉ nghe tới thân phận của Duệ Vân mới bắt đầu chú ý.

- Đồ đệ Hồng Vân sao?

Nhạc Vũ nheo mắt hỏi lại:

- Vì sao vị lão ca này không đi xin giúp đỡ? Ở đây có gì khó nói?

Xích Chân chần chờ một chút rồi mới lên tiếng:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói trước lúc hắn đến Nam Hải đã có tranh giành với sư huynh Thủy Vân chân nhân, trong cơn tức giận mới bỏ đến Nam Hải kinh doanh. Đoán chừng là không chịu mất mặt đi cầu đồ tôn sư huynh.

Nhạc Vũ như có điều suy nghĩ sau đó thi lễ rời đi, vẫn theo lối cũ cửa sau Thiên Vật Các ra tới đường phố rồi dùng hai tờ phù phá không bay đi.

Trong lòng hắn có cảm ứng liền tới một chỗ yên lặng đứng chờ, qua một lát liền có hai người trước sau đi tới. Người đi đầu là một đạo nhân mặt vuông, tay áo phất phơ đạp không mà đi, khí tức thu liễm, nhìn qua như chỉ có tu vi Thái Thanh Huyền Tiên nhưng với tuệ nhãn của Nhạc Vũ có thể thấy bên trong pháp lực chân nguyên cực lớn.

Người đi sau thì Nhạc Vũ cực kỳ quen thuộc, chính là Giáp Thiên Không, vẫn mặc bộ hoàng sam, ẩn lộ ra vẻ tâm thần bất định.

Nhạc Vũ tạm thời không để ý, trịnh trọng thi lễ với vị đạo nhân đi đầu:

- Trước mặt là Cửu Hoa tiền bối? Uyên Minh xin thi lễ!

Đạo nhân mặt vuông cười nhẹ đáp lễ:

- Cần gì như thế? Đại Đế chính là người nương nương coi thân nhất, nghe Đế Thính nói còn xưng tỷ đệ. Cửu Hoa hôm nay đã hiệu lực dưới trướng nương nương, sao có thể nhận danh xưng tiền bối? Tương giao ngang hàng là được, đừng để ta phải xấu hổ.


Nhạc Vũ không khỏi rủa thầm Đế Thính lanh mồm lanh miệng, sau này trở về phải nhổ răng làm gương, tuy nhiên trên mặt vẫn không giảm đi vui vẻ:

- Đã như thế, Uyên Minh cung kính không bằng tuân mệnh. Đúng rồi, còn chưa tạ ơn chân nhân đã vất vả lo lắng cho ta!

- Việc nhỏ mà thôi, không coi là gì, bệ hạ cứ yên tâm. Lần này ta phụng mệnh nương nương tìm được hai kiện kỳ trân. Chừng bảy thành nắm chắc mua được vật kia.

Cửu Hoa chân nhân lắc đầu, tiếp đó kỳ quái nói:

- Lúc trước Hậu Thổ nương nương đã có lệnh cho ta coi chừng làm việc, tốt nhất đừng nên gặp mặt Bệ Hạ, để tránh làm cho người ta chú ý. Vì sao Bệ Hạ đột nhiên dùng phù chiếu cho gọi?

- Tình hình có biến, chuyện ta tới Phương Trượng sơn sợ là không giấu được!

Nhạc Vũ lắc đầu, cười khổ một tiếng:

- Bất quá việc này cũng là cớ tốt để ta tới Nam Hải.

Chuyển giọng, Nhạc Vũ nhìn sang Giáp Thiên Không:

- Ta vừa nghe nói ngươi thay ta thu mua được bao nhiêu siêu phẩm Mộc Linh tiên thạch?

Giáp Thiên Không lập tức khom người làm đại lễ rồi lộ vẻ bất đắc dĩ nói:

- Bẩm Bệ Hạ! Mấy người bọn thần mang theo sáu trăm triệu tiên thạch cùng với vô số linh trân xuôi nam nhưng chỉ mua được mười ba viên ở Đông Thắng Thần Châu, thực là hổ thẹn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chỉ thấy linh quang chớp lên rồi trước mặt Giáp Thiên Không đột nhiên xuất hiện mười ba quang hoa thanh sắc nồng đậm. Thấy Nhạc Vũ không nói gì thu hồi, cũng không lộ vẻ tức giận thì hắn mới thở phào, tiếp đó cẩn thận nói:

- Về phần chuyện của Duệ Vân chân nhân, vì thời gian có hạn nên thần chỉ thăm dò được một ít tin tức. Nghe nói cũng là nhất mạch của Hồng Vân tán nhân, ở Nam Hải hơi có chút cơ nghiệp, có bảy mươi lăm vạn đệ tử ở Khuynh Vân đảo, đệ tử thân truyền có sáu vị đạt đến Chân Tiên. Tại Phương Trượng tiên sơn cũng mở một luyện khí lâu, dù chưa khai tông lập phái nhưng thực lực lại không kém hơn một ít tông môn nhị lưu!

Nhạc Vũ nhíu mày, thực lực này so với Thủy Vân tông mạnh hơn quá nhiều.

Tiếp đó lại nghe Giáp Thiên Không nói:

- Bất quá gần đây hình như chọc phải Nam Hải Linh Ma tông, chết lẫn bị thương không ít đệ tử. Bởi vì rất có giao tình với mấy đệ tử của mấy vị đại năng thái cổ tại Phương Trượng sơn nên mới miễn đi tai kiếp. Bất quá gần đây, mấy vị Thái Huyền Quang Huyền, thậm chí Vô Sinh Thái Hoàng đều thân vẫn hoặc mất tích. Phương Trượng sơn đổi qua Lục Áp đạo nhân làm chủ, Linh Ma tông hình như có ý muốn giải quyết cừu hận.

- Giải quyết cừu oán?

Nhạc Vũ lạnh giọng cười cười, nghĩ tới tin tức về Linh Ma tông, cũng có thể xem là một đại tông Hồng Hoang, tu sĩ trong môn đều tu hành công pháp đặc dị, nghe nói là dùng bí truyền, đem tiên thạch linh mạch cắm vào nhục thân mô phỏng huyệt vị, sau khi thành tựu thì huyệt mạch phức tạp hơn thường nhân gấp trăm lần. Nếu có thể thành trận trong nhục thân thì chiến lực càng thêm vô cùng cường hoành.


Đây cũng là một trong 800 bàng môn, vốn tự xưng Thiên Linh tông, chỉ là đệ tử có bảy thành nhập mà mà chết, còn lại đều điên cuồng vì thế bị người ngoài chế giễu là một trong Ma tông, bất quá thực lực kỳ thật cũng hùng hậu, nghe nói Đại La Kim Tiên có tới ba vị, chính là đại tông đỉnh cấp Hồng Hoang.

- Lại còn có việc này?

Cửu Hoa chân nhân cũng cảm thấy ngoài ý muốn, trầm ngâm một lát liền đột nhiên cười nói:

- Mặc dù ta không biết Bệ Hạ vì sao không muốn để người khác biết ngươi đã tới Phương Trượng sơn. Bất quá việc này quả thực khiến người khác nghi ngờ, tới tìm phân chi tông môn là việc quang minh chính đại, ai cũng không thể nói. Về phần Linh Ma tông, bản chân nhân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Giọng nói của hắn lộ ra vài phần thương cảm, Linh Ma tông này đang êm đẹp lại chọc phải Hồng Vân nhất mạch đang lúc phục hưng, thật đúng là là không biết chữ chết viết ra sao.

Nhạc Vũ ngay lập tức phục hồi tinh thần, cười nói với Cửu Hoa:

- Tông môn có việc, trẫm phải đi trước, kính xin chân nhân thay ta chuẩn bị.

Cửu Hoa chân nhân tất nhiên cúi đầu đáp ứng, trong nội tâm cũng không có gì lo lắng.

Bốn vị Đại La Kim Tiên trong mắt người khác là thế lực khó lường nhưng trong mắt Cửu Hoa hắn không tính là gì, nếu là Hậu Thổ cầm Minh Thư thì chỉ cần động niệm sẽ có thể tru sát, thậm chí còn xa mới có thể so với An Thiên Huyền Thánh Đại Đế. Giáp Thiên Không cũng hiểu ý, đi trước dẫn đường.

Lúc trước hắn đã thăm dò được chỗ Duệ Vân mở luyện khí lâu nên cứ thế xe nhẹ đường quen đi tới, chỗ này cũng thuộc về một khu phồn hoa.

Lúc tới nơi thì trước tiền sảnh đang tấp nập người ra vào, Nhạc Vũ cũng không cho là lạ, dù là tiên nhân cũng thích tụ tập náo nhiệt, lúc xem người đấu pháp cũng thuận tiện có thể tìm hiểu.

Giáp Thiên Không có ý lấy lòng trước mặt Nhạc Vũ, hừ lạnh một tiếng huy xuất một đạo pháp lực, vẹt đám đông khai mở một lối đi khiến mọi người đều hai mắt nhìn nhau không dám lên tiếng.

Nhạc Vũ thấy vậy phì cười, há miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại lắc đầu tiến vào.

Tập tính Yêu Hoàng trước kia của Giáp Thiên Không vẫn chưa mất đi. Rõ ràng là dùng pháp lực xuyên không tới đây nhưng lại chọn cách dễ dàng đắc tội với người khác.

Đi theo Giáp Thiên Không lên tới tầng ba thì thấy bên trong một mảnh hỗn độn, vô số pháp bảo pháp khí tán loạn trên sàn, thêm vào mấy thi hài.

Thần sắc Duệ Vân tái nhợt đứng một góc, bên cạnh có hơn trăm tên đệ tử đều lộ vẻ phẫn nộ, đang dốc sức phòng ngự, vòng ngoài có hơn ba trăm tên đều cực kỳ tráng kiện, mặt mày dữ tợn.

Nhạc Vũ biết tướng mạo những tên này vốn không phải như thế mà sau khi dung nhập tiên thạch phát sinh dị tướng.

Chỉ nghe một gã huyền bào nam tử trong đó nói:

- Duệ Vân, ngươi thật sự muốn nhìn xem hơn trăm đệ tử của ngươi đều chết ở đây mới bằng lòng bỏ qua? Vật kia mặc dù tốt nhưng cũng không phải Khuynh Vân đảo lấy được. Vì một kiện Linh Bảo dẫn đến tai ương diệt môn, cần gì phải thế?

Duệ Vân bình thản:

- Trọng khí sư môn sao có thể đơn giản đưa cho kẻ khác? Các ngươi sát nhân lúc này không sợ Lục Áp đạo quân giáng tội?

Huyền bào nam tử bật cười khanh khách:

- Vậy cũng cần đạo nhân biết được việc này mới có thể! Sau này chúng ta sẽ nói là vì Khuynh Vân của ngươi đến kỳ không giao hàng làm trễ đại sự tông ta, hai bên tranh chấp khó tránh khỏi sát nhân.

Cười lạnh một tiếng, huyền bào nam tử búng ra một chỉ nhắm vào một đệ tử Thiên Tiên bên cạnh Duệ Vân. Một luồng duệ quang kim sắc trực tiếp xuyên qua một tầng lam quang bên ngoài tên đệ tử, thấu thẳng vào thân thể.