Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1160: Côn Luân Tây Phong


Nhạc Vũ ngây ra một hồi mới ho nhẹ một tiếng nói:

- Hai người các ngươi có việc cần tới tìm ta?

Ngao Tuệ chần chừ liếc sang Chiến Tuyết bên cạnh rồi mới do dự mà nói:

- Ta được nửa miếng thủy Long Thiên đan, hôm nay đã sắp tới lúc độ kiếp, chỉ là căn cơ chưa vững chắc, ý định trước khi độ kiếp tự mình đi tới Nam Chiêm Bộ Châu một chút.

Nhạc Vũ giật mình, biết Ngao Tuệ không còn muốn dựa vào sự che chở của hắn, ý định độc lập tu hành, quay sang Chiến Tuyết hỏi:

- Tuyết Nhi chắc cũng vì chuyện này tới đây?

Chiến Tuyết nghe vậy cũng khẽ gật đầu:

- Ta cũng sắp tới lúc đột phá, dù sao thân phận Tuyết Nhi hôm nay chưa thể công khai, sư huynh lần này phản hồi đế đình, cũng là không dùng đến ta. Ta ở bên sư huynh tuy tu hành tuy cực nhanh nhưng vẫn có cảm giác không thể luôn như thế, ỷ lại trợ lực của sư huynh. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, biết Chiến Tuyết Ngao Tuệ nói phải nhưng không hiểu sao dâng lên cảm giác mất mát, sau một lúc bật cười, chỉ cần hai nàng tiến thêm một bước, ngưng thành hồn ấn Kim Tiên thì đã là nhân vật cùng tồn tại với Hồng Hoang, tuế nguyệt của ba người sau này sẽ là vô hạn, chia lìa mấy chục năm có là gì.

Hắn suy nghĩ một lát rồi lấy từ trong không gian tu di ra một viên Long Linh thiên đan do Kim Tiên long tộc sinh hóa tại Long mộ bắn cho Ngao Tuệ.

Chiến Tuyết có tụ sát bàn cùng thập nhị phẩm sát liên nên không cần vật này, chỉ đem Tam Giới chân thủy phân ra hơn trăm giọt cấp cho hai người rồi ngưng trọng:

- Như thế cũng tốt, theo ta ở tại đế đình quả thực bất lợi cho hai người ổn cố đạo tâm. Hơn nữa tình thế hôm nay bất đồng, dù ta có Côn Luân Kính nhưng cũng chưa chắc có thể hoàn toàn che lấp được thân phận hai người, hành sự cần chú ý vạn toàn, lúc tu hành cũng không thể liều lĩnh, đặc biệt là Tuyết Nhi.

Hắn hung hăng liếc Chiến Tuyết một cái khiến nàng đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng nói: - Còn có một chuyện khác, lúc trước phục dụng Tổ Long thiên đan, ta từng có Thiên Nhân cảm ứng, thôi diễn biết được sau 250 năm nữa sẽ là lúc sát kiếp Hồng Hoang chính thức nổi lên, nếu như hai người dù thế nào cũng cần quay về phương bắc hay xuống Địa phủ nhờ Hậu Thổ nương nương che chở.

Ngao Tuệ hơi chấn động rồi sảng khoái đáp ứng, Chiến Tuyết lại hừ lạnh, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, đến khi bị Nhạc Vũ nhìn chiếu vào mới miễn cưỡng đáp:

- Tối đa trong vòng 200 năm, ta nhất định quay lại tìm sư huynh là được, còn Địa phủ thì ta không muốn đi.

Nhạc Vũ bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, cũng không có lòng khuyên giải. Lúc này tuy hắn đáp ứng hai nàng rời đi nhưng trong lòng thực sự không muốn.

Sau 250 năm nữa, bản thân hắn cũng không biết sẽ mở ra được con đường Dĩ Lực Chứng Đạo hay vẫn lạc trong tai kiếp, vì thế càng quý trọng thời gian sống bên người mình yêu thương. Mấy người Nhạc Trương thị còn đang kinh lịch bên ngoài, Chiến Tuyết Ngao Tuệ hiện giờ cũng muốn rời đi, bên cạnh chỉ còn Đằng Huyền nhưng chắc cũng không ở lại quá lâu.


Nhạc Vũ thoáng chút buồn bã rồi lại nghĩ tới việc 250 năm sau.

- Sát kiếp sao?

-- Đó là lượng kiếp của thiên hạ sinh linh và tu sĩ tiên nhân.

Qua thời gian năm ngàn năm, tu sĩ Nhân tộc đã ra tay thái quá với thiên địa, vì vậy dẫn khởi thiên sát, sát kiếp nổi lên cũng như mấy lần tai kiếp của Hồng Hoang lúc trước, ngay cả Hồng Quân thân hợp thiên đạo cũng không thể khống chế.

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, ý chỉ Thiên Ý không có nhân ái, đối đãi mọi sự vạn vật tựa như đối đãi sô cẩu, chỉ là hiện giờ hắn cũng ở trong lượng kiếp.

Cười lạnh, Nhạc Vũ hoàn toàn không để ý đến thương thế, cũng không cách nào tu hành liền dứt khoát dứt bỏ, chỉ chuyên tâm chỉ điểm ba người Chiến Tuyết Ngao Tuệ cùng Đằng Huyền, diễn giải cảm ngộ đối với thiên đạo pháp tắc.

Liên tục như vậy qua mấy tháng, Chiến Tuyết Ngao Tuệ mới lưu luyến từng người rời đi.

Lúc đầu trên tiểu đảo thỉnh thoảng còn có thần niệm của tu sĩ chuẩn thánh thăm dò qua, Nhạc Vũ lờ mờ cảm ứng có người đồng dạng dùng Tiên Thiên phẩm Linh Bảo tìm kiếm khắp nơi trên Nam Hải nhưng cũng không biết cụ thể là ai, chỉ biết pháp lực người này còn hơn cả Thái Huyền tiên nữ.

Qua hai tháng thì tần suất tìm kiếm mới giảm xuống, đến tháng thứ ba mới triệt để kết thúc.

Chiến Tuyết Ngao Tuệ lúc này đã rời đi nên không ngại nhưng Nhạc Vũ lại lo lắng hao tổn cho hai hóa thân, thôi toán tương lai đến khi xác thực không có quá nhiều hung hiểm mới đem cả hai cất đi.

Hắn ở lại trong đảo chừng gần một năm, đến lúc bản thể đã hơi khôi phục mới có ý rời đi.

Ngày hôm đó, hắn đang ngồi xếp bằng dưỡng thương thì chợt thấy một tờ tín phù từ dưới đất bay ra hạ xuống trước mặt, chỉ hơi động niệm liền biết là của Hậu Thổ, không khỏi cười khổ, vị nương nương này quả nhiên luôn chú ý tới mình, cũng vì nhân quả giữa hai người quá sâu nên ngay cả Côn Luân kính cũng không thể ngăn cản cảm ứng.

Hắn tiếp lấy tờ tín phù, tin tức bên trong cực kỳ đơn giản nhưng vẫn khiến nhíu mày kinh ngạc.

- Phương Trượng sơn lại có chuyện trong đại như vậy? Rõ ràng một năm trước mới có sáu vị Hỗn Độn Kim Tiên, hoặc là trọng thương, hoặc là thân vẫn.

Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, im lặng kiểm tra một lát rồi thu hồi cửu liên tỏa tâm đại trận.

Hắn vẫn dùng một hóa thân bên ngoài nhưng chuyển trở thành hình dáng Uyên Minh, mặc cổ̀n phục mũ miện lại lấy huyễn pháp bao phủ hoán thành một vị Thái Ất Chân Tiên bình thường mặc thanh sam, tiến về Phương Trượng sơn. Trong hai hóa thân thì hóa thân này của hắn cũng ngưng tụ tinh huyết Tổ Long, pháp lực gần với bản thể nhưng độn quang lại có chút không đủ nên qua bốn ngày mới tới Phương Trượng sơn.

Từ xa nhìn lại thấy trong đảo vẫn phồn hoa như cũ, không như hắn tưởng tượng.


Nhạc Vũ kinh ngạc, đang muốn tiến vào thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tràng cười sảng khoái:

- Đạo hữu cũng vào Phương Trượng sơn để cầu mua thế giới Động Thiên?

Đỉnh Tây Côn Lôn quanh năm tuyết trắng, dù ở tầng mây thứ tám, ánh mặt trời chói chang cũng không thể khu trục hàn khí. Trên tầng băng tuyết là vô số lâu vũ cổ kính dựa vào sườn núi, kéo dài đến mấy ngàn dặm, vô số tiên nữ bay lượn khiến phong cảnh càng thêm xinh đẹp. Một cây cầu băng từ đây bắc thẳng qua Đông Côn Luân.

Lúc này trên cầu băng có một thân ảnh cao lớn đang đứng. Người này khí độ trầm hùng, mặc hoàng bào thêu nhật nguyệt tinh thần, sừng sững như vạn cổ huyền băng.

Sau một lát, một vị nữ tiên lam y bay đến cầu cúi người thi lễ thật sâu với người kia, nói chuyện với nhau một chốc lát rồi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ rời đi.

Cùng một thời gian, trên một tòa lầu chín tầng cao nhất đỉnh núi, một đôi mắt mỹ lệ đang nhìn qua mặt cầu, chủ nhân đôi mắt chỉ mặc váy dài bạch sắc, khí độ vô cùng cao quý, trên mặt vừa giận vừa vui, cười lạnh:

- Đã qua một năm mà hắn vẫn chưa chịu rời đi?

Một vị nữ tiên đồng dạng mặc lam bào đứng sau nàng nghe vậy vội vàng khẽ nói:

- Lần trước lúc tiểu tỳ hỏi thì vị Thiên Đế này cũng nói nhất định phải gặp được nương nương mới thôi, chỉ sợ làm ngơ cũng không phải là thượng sách.

Bạch y nữ tử nghe vậy đột nhiên nhướng mày, hừ nhẹ:

- Một kẻ cuồng ngạo nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con rối cho người ta điều khiển mà thôi, không gặp thì làm sao?

Dù nàng nói vậy nhưng vẫn lộ ra vẻ suy nghĩ, trong nháy mắt sau đó đã phiêu dật phi thân lên, vượt qua mấy ngàn dặm đáp xuống cầu băng.

Thân ảnh cao lớn kia khẽ chấn động, trong mắt thoáng vẻ lăng lệ rồi khom người nói:

- Hạo Thiên bái kiến sư tỷ, đợi ngươi một năm, hôm nay cuối cùng chịu tới gặp trẫm sao?

Bạch y nữ tử cười khẽ, phẩy tay:

- Ta biết ngươi tới đây đơn giản là muốn liên thủ thủ lợi trong sát kiếp, việc này ta thực không muốn dính nhân quả, kính xin sư đệ quay trở lại Thiên Đình, không quấy nhiễu ta thanh tu.

Hạo Thiên nghe vậy không giận lại mỉm cười:

- Lần này sư tỷ đoán sai. Không dối gạt sư tỷ, vừa rồi sư tỷ có tới Long mộ một chuyến, kết quả trọng thương bỏ chạy, phân thân tam thi suýt nữa bị một vị Kim Tiên hậu bối của Long tộc đánh tới thân hồn đều diệt, trong tay người này lại có Côn Luân Kính.

Tây Vương Mẫu thoáng giật mình, trong mắt lộ vẻ phức tạp lẫn vui mừng, sau đó lại kinh hãi, trầm mặt nói:

- Vậy sư đệ tới đây là để hỏi ta về chỗ hạ lạc của tàn phiến Côn Luân Kính? Sư tỷ chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, quả thực ta đã tặng mấy tàn phiến cho một người nhưng lại không thể nói ra thân phận.

Nói đến đây, Tây Vương Mẫu khẽ dừng lại, nhìn Hạo Thiên vẻ ý vị thâm trường:

- Sư đệ dám vào lúc này tiến nhập Long mộ, thực là quyết đoán.