Hôi quang ở giữa long trảo từ nhỏ biến lớn, chỉ trong khoảnh khắc từ hạt gạo biến lớn thành nắm tay.
Cả vật thể tràn ra màu xám quang mang, một tia khí tức tịch diệt hỗn hợp khí tức Tổ Long tản ra từng vòng gợn sóng.
Lập tức khiến cho long hồn Tổ Long trên không trung xoay quanh bay xuống, giống như muốn cùng Nhạc Vũ dung nhập thành một khối.
Ngao Tuệ đầu tiên bị ảnh hưởng, cơ hồ lập tức bật lui ra sau mấy bước, dưới long uy áp bách sụp quỳ xuống đất.
Lúc này Nhạc Vũ mới bừng tỉnh lại, vội vàng tán đi vật thể màu xám trong tay, trong mắt hắn lóe sáng kỳ quang, còn lóe lên nỗi sợ hãi cùng vui mừng ngoài ý muốn.
Giờ phút này hắn đã biết được, pháp môn này so với Ngũ Sắc Thần Quang càng tiếp cận ảo diệu vô thượng thần thông cảnh giới.
Pháp môn Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp căn bản cũng không phải là một môn pháp quyết thần thông có thể tu tập, mà là một môn công pháp phụ trợ đứng đầu.
Có thể đem toàn bộ thần thông trên thế gian tan nhập cùng nhau, cùng nhau thúc giục vận chuyển.
Tu tập đại thần thông càng nhiều, pháp quyết này sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Vì vậy sau khi Tổ Long thân vẫn, thần thông đệ nhất lại phân tách thành hơn mười loại, truyền thừa bên trong Long tộc đời sau. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mười vạn năm sau đó, pháp môn Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp đã không còn hiện thế.
Thẳng đến hơn trăm năm trước, hắn phỏng chế Thanh Đế Vạn Vân Sâm La Quyết, lúc này mới cơ duyên xảo hợp tái hiện được một bộ phận thần thông cái thế thời thượng cổ.
Mà môn công pháp phụ trợ tối cao của Long tộc cũng luôn luôn được ẩn chứa bên trong các hệ thần thông của Long tộc.
Vừa rồi khi hắn thi triển, liền thống hợp dung hội lên toàn bộ thần thông ngũ hành bên trong cơ thể hắn, thậm chí kể cả Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm cũng dung hợp bên trong.
Nhạc Vũ cũng không biết đoàn hôi quang vừa rồi rốt cục sẽ sinh ra uy lực thế nào, chỉ biết mặc dù là Ngũ Sắc Thần Quang tầng hai mươi mốt cũng chưa chắc có uy lực sánh bằng.
Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp đã như thế, không biết môn Tạo Hóa Quyết thần thông của Thủy Long lại như thế nào?
Nhìn vào Long Linh Thiên Đan còn lại, Nhạc Vũ bật cười lắc lắc đầu.
Hắn thoáng suy ngẫm, liền triệu Chiến Tuyết ra khỏi Diễn Thiên Châu, sau đó xé đôi Long Linh Thiên Đan nói:
- Thiên Đan quá mãnh liệt, còn chưa đạt tới Đại La thân thì không thừa nhận nổi. Hai nàng còn kém rất nhiều, mỗi người dùng một nửa có lẽ còn có thể miễn cưỡng chịu đựng…
Hắn cầm một nửa đưa cho Ngao Tuệ, một nửa trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Chiến Tuyết.
Ngao Tuệ như lâm đại địch, đem trạng huống trong cơ thể điều chỉnh tới tốt nhất, lúc này mới nuốt vào nửa quả Thiên Đan. Ngay sau đó quả nhiên toàn thân trên dưới đều đau đớn như bị lửa thiêu, thật lâu vẫn chưa giảm bớt.
Nàng cùng Nhạc Vũ đồng dạng là Thái Ất Chân Tiên thân, hồn ấn cũng chỉ kém một cảnh giới. Nhưng chỉ bao nhiêu chênh lệch kết quả dùng Long Linh Thiên Đan cũng hoàn toàn khác xa, Nhạc Vũ có thể thoải mái thừa nhận, mà Ngao Tuệ liền cảm thấy giống như chết đi sống lại.
Nhạc Vũ ở bên cạnh hộ pháp, thấy hai nàng cũng không bị việc gì, đều có thể thừa nhận dược lực Thiên Đan, liền phi thân lên nhìn quanh bốn phía.
Động thiên thế giới không nhỏ hơn Long Thai động thiên, nhưng ngoại trừ thi thể thủy tổ nhị long, khắp bốn phía đều là một mảnh trống trải.
Khi Nhạc Vũ ngự không bay lên, lên tới độ cao hơn trăm vạn trượng liền có thể quan sát được toàn bộ động thiên thế giới.
Ngay nơi trung ương là một tòa viên trận khổng lồ, thân thể thủy tổ nhị long xoay quanh hai bên, phảng phất giống như xu thế nhị long tranh châu, cũng là trung tâm của cả Vạn Long đại trận.
Ngoại trừ nơi đó, bên ngoài còn có hơn mười thân thể của cự long tiếp cận thủy tổ nhị long.
Bên cạnh đều có Long Linh Thiên Đan sinh trưởng, nhưng cũng giống như trước đó, đều khô quắt lại, hình dáng cực kỳ khó xem, còn kém tới mười mấy vạn năm mới có thể hoàn toàn thành thục.
Nhạc Vũ chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua xung quanh, không tiếp tục để ý tới. Những Thiên Đan kia tương lai có lẽ còn xứng với bốn chữ "vật báu vô giá" nhưng ở hiện tại không hề có nửa điểm giá trị.
Về phần những long thi kia, đặc biệt là long đan long huyết của thủy tổ nhị long cùng thi thể tùy ý luyện chế đều có thể thành tựu hậu thiên chí thánh linh bảo.
Tuy Nhạc Vũ động tâm nhưng cũng biết đúng mực, hắn đã đạt được đầy đủ ưu đãi bên trong Long mộ, còn muốn lấy cả long thi thật sự là lòng tham không đáy, huống chi cả mười long hồn chưa chắc sẽ đồng ý hành động của hắn.
Đặc biệt khi ở hiện tại hắn còn có việc cần nhờ họ giúp đỡ…
- Thật không biết ở thời thái cổ, rốt cục gặp phải cuộc đại chiến thế nào, lại làm cho những vị tiếp cận Hỗn Độn Nguyên Thai thánh nhân, cùng hồng hoang tinh linh phải vẫn lạc như vậy. Lại là người phương nào có được đầy đủ thực lực giết được thủy tổ nhị long? Là Hồng Quân hay La Hầu?
Nhạc Vũ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu.
Thủy tổ nhị long ở thời thái cổ còn chưa có Nhân tộc, cũng chưa có Vu Thần. Cả thế giới hồng hoang đều là yêu thú hoành hành, tự nhiên cũng không có người nào ghi chép lại việc bí mật xảy ra trước khi Nhân tộc xuất hiện!
Những Hồng Mông Kim Tiên biết được nội tình cũng đều giữ im lặng, mà hết thảy những gì xảy ra thời thái cổ đều bị thánh nhân dùng pháp lực giấu kín.
Vì vậy tuy Nhạc Vũ biết được chuyện thủy tổ nhị long vẫn lạc nhưng lại không thể biết được nguyên do.
Long đồng hiện ra, đem toàn bộ động thiên đặc biệt là những phù văn đều ghi nhập vào trong mắt, sau đó cẩn thận nhận xét.
Hiện giờ Nhạc Vũ đã có được trí nhớ truyền thừa của Long tộc nhất mạch, không cần Ngao Tuệ nhắc nhở cũng suy đoán được phương vị của vài món Long tộc di bảo.
Hắn lại không để ý tới, ngược lại hướng lối ra động thiên bước tới.
Nơi ra vào của động thiên thế giới chính là một cửa đá cổ xưa trang nghiêm, Nhạc Vũ vừa bước ra, vẻ mặt liền biến thành ngưng trọng.
Chỉ thấy trước mắt là một thế giới phủ đầy tuyết trắng, mà ở bên trong tuyết có ba thân ảnh ngồi hoặc nằm đều bị vạn cổ huyền băng đông lạnh bên trong.
Cũng không biết họ ở nơi này bị đông lạnh đã bao nhiêu năm tháng, diện mạo đều rất sống động, tựa như còn sống, miệng vết thương trên người họ đều có thể rõ ràng nhìn thấy.
- Quả thế…
Nhạc Vũ hít sâu một hơi lạnh, ánh mắt nhìn vào một người bên trong. Người kia ước chừng bốn mươi tuổi, trên mặt hiện rõ vài vết thương thật lớn, cơ hồ không nhận rõ dung mạo. Trước người là một ấn tỳ màu xanh ngọc, vốn đang trôi nổi trên không trung, thế nhưng lúc này lại bị phong tỏa bên trong hàn băng.
Long Hoàng An Thiên Tỳ trong tay áo Nhạc Vũ cơ hồ lập tức phát sinh cảm ứng, một tia tử mang liền lộ ra trong tay áo.
Mà ngọc sắc ấn tỳ kia cũng phát ra một đạo tử sắc khí mang thẳng hướng không trung, phảng phất như đã cảm giác được Nhạc Vũ đang đến, đang chờ đợi chủ nhân mới xuất hiện. Khiến cho băng tầng vạn cổ không tan cũng sinh ra một tia vết rạn.
Nhưng chỉ một thoáng sau lại khôi phục như lúc ban đầu.
Ánh mắt Nhạc Vũ ngưng đọng, có chút kiêng kỵ nhìn sau lưng ba thi thể, mỗi người đều có một âm hồn đang đứng thẳng bên cạnh.
Trong lòng hắn vừa sinh ra tia khát vọng, ngọn lửa vừa bốc cháy liền giống như bị nước lạnh xối vào, nháy mắt biến mất vô tung.
Trước mặt hắn đều là những người đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh, tu vi Hỗn Độn Kim Tiên. Vì vậy âm hồn sau khi chết cho dù chỉ còn lại phân nửa thực lực lúc còn sống, cũng vượt xa thực lực của Nhạc Vũ.
Rõ ràng chí bảo đang nằm trước mặt, nhưng hắn chỉ có thể nhìn vào, không thể đụng chạm, loại cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.
Ngay sau đó ánh mắt Nhạc Vũ lại dời qua một vật khác bên cạnh mấy người kia, vẻ mặt lại khiếp sợ.
Hồi lâu sau hắn chợt hoàn hồn, sau đó nhìn mặt tuyết phủ kín, cùng ba thi thể xa xa, không khỏi cười khổ một tiếng:
- Chẳng lẽ lần này cũng phải dùng trận đạo thủ thắng?
Nơi này khác với chỗ địa phủ, đã có Vạn Long đại trận thủ hộ, không gian bày trận thật nhỏ.
Cho dù có thể bố trí được, cũng ảnh hưởng không được đại cục, mà giờ này khắc này, hắn cũng không có được quá nhiều thời gian.
Nguyên Nhạc Vũ đứng sừng sững tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngẩn, lâm vào suy ngẫm, không hề biết được thời gian đang trôi qua.
Hắn liên tục suy diễn lặp đi lặp lại, cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy trong đầu có lúc rõ ràng có lúc lại phức tạp rối loạn khó thể xác minh.
Mà lúc này sau lưng hắn lại có thêm khí tức của một nữ tử, chính là Ngao Tuệ, phía trước bởi vì có Âm Dương Giao Hợp Khí, giữa hai người luôn có tâm linh tương thông, mà giờ khắc này càng có thêm loại cảm giác như huyết nhục giao hòa.
- Thiên Đế di trân rốt cục lại là vật gì?
Đi ra khỏi cánh cửa lớn, vẻ mặt Ngao Tuệ tò mò nhìn vào ba bộ thi hài phía trước.
Sau đó nàng bỗng dưng dùng tay che miệng, thần tình tràn ngập vẻ không dám tin:
- Trấn Thiên Tỳ! Vì sao lại ở nơi đây?
Nhạc Vũ cũng tỉnh lại từ trong nhập định, nghe vậy bất đắc dĩ cười.
Trấn Thiên Tỳ, hắn vốn đã biết từ khi thu thập Côn Luân tàn kính. Có thể làm cho Hạo Thiên không e ngại nguy hiểm bị mấy vị Đạo tổ phát hiện mưu đồ, liều mạng muốn lấy được đồ vật, cũng chỉ có thể chính là Trấn Thiên Tỳ.
Đế Tuấn mở Thiên Đình, thanh tẩy trật tự tam giới, cũng là người có công đức lớn, nhưng vì sau đó bị tiêu hao nên mới rơi vào nguy cơ vẫn lạc.
Mà Trấn Thiên Tỳ cũng chính do Đế Tuấn dùng tam giới kỳ trân, thỉnh cao nhân chế luyện để trấn áp vận khí.
Nhưng vật này ở thời thượng cổ sở dĩ có thể uy chấn tam giới, tất cả nhờ vào một thân đế khí mà Đế Tuấn tu luyện.
Đợi đến khi khí vận của Đế Tuấn chuyển mỏng, thậm chí vẫn lạc, uy lực cũng bị hạ xuống trên diện rộng.
Cũng may vật này chính là thế giới đệ nhất tỳ ấn, ngày sau nếu có thể tụ tập được nhiều công đức, cũng có thể thành tựu linh bảo.
Nhưng giá trị trước mắt kỳ thật cũng chỉ so sánh được với hậu thiên chí thánh, còn kém một chút.
Nhưng ở trong mắt Nhạc Vũ cùng Hạo Thiên lại có giá trị khác hẳn, bên trong vẫn còn giữ lại khí vận Thiên Đế đệ nhất sau khi mở ra Thiên Đình, chính là toàn bộ cơ sở của Thiên Đình.
Nếu Hạo Thiên lấy được, có thể chân chính khiến cho Thiên Đế vị trở nên danh chính ngôn thuận. Đổi lại là Nhạc Vũ lấy được, có thể làm cho An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc ổn như Thái Sơn, hơn nữa còn có thể có khả năng dòm ngó ngôi báu Thiên Đế Thiên Đình.
Ngao Tuệ sau thoáng kinh dị, lại khó hiểu nói:
- Vật này có thể dẫn dắt mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên vẫn lạc tại nơi này sao?
Trong mắt nàng tràn đầy ý nghi hoặc, tuy Trấn Thiên Tỳ có quý giá, nhưng còn chưa tới mức khiến cho mấy vị thượng cổ đại năng phải liều mạng cướp đoạt đến mức thân vẫn.
Vô luận nghĩ thế nào nàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
- Đâu chỉ như thế?
Nhạc Vũ lắc nhẹ đầu, sau đó nhìn sang một bên nói:
- Nàng nhìn lại vật bên cạnh kia, vốn là vật gì?
Ngao Tuệ nhíu mày, theo tay Nhạc Vũ nhìn qua, trước tiên cảm nhận được cũng không là hình ảnh, mà là một cỗ cảm giác khí tức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ngay sau đó Ngao Tuệ trợn trừng hai mắt:
- Lại là Hồng Mông Tử Khí!