Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1147: Thiên Đế dã vọng


- Đây chính là Hỗn Độn Kim Tiên sao? Thật mạnh mẽ…

Ngao Tuệ vừa cảm thán, trong lòng Nhạc Vũ cũng chợt trầm xuống. Nếu không có Hồng Mông chí bảo Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm trong tay cùng Côn Luân Kính, hắn cơ hồ hoàn toàn không khả năng đối kháng cùng âm hồn của Hỗn Độn Kim Tiên kia.

Cũng may đang ở bên trong Long mộ, nếu đang ở ngoài mộ địa, thắng bại giữa hai bên thật sự không biết được.

Dưới địa phủ hắn cũng từng xem qua cuộc đại chiến giữa mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên, thậm chí còn mượn dùng lực lượng linh trận phạm vi trăm ức dặm cùng lực lượng Địa Thư ngay mặt chống lại Minh Hà.

Cảm giác khi đó cũng chưa thấy bao nhiêu khủng bố, nhưng thật sự không giống như hôm nay làm cho hắn khắc sâu ấn tượng.

Nhưng giao phong vừa rồi cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, hiện giờ Nhạc Vũ lý giải về pháp tắc nhân quả thật sự càng sâu hơn một tầng.

Ngày sau nếu tìm hiểu đại đạo bổn nguyên tầng thứ sáu sẽ càng thêm có lợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Hắn sử dụng Thiên Ý kiếm, dùng tổn thương đổi tổn thương, muốn bất ngờ đánh tan âm hồn bổn nguyên, tuy bị âm hồn giãy thoát chỉ bị thương nhẹ, nhưng thương thế của Nhạc Vũ cũng nhỏ hơn dự tính trước đó.

Bên trong thần hồn chỉ bị thương một chút, phỏng chừng chỉ cần nửa tháng thời gian là có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Nhưng âm hồn kia mặc dù không có thân thể, nhưng dù sao cũng đạt tới Chuẩn Thánh cảnh giới!

Tình hình đồng dạng cũng từng xuất hiện ở mấy tháng trước. Một trận chiến cùng Hỗn Độn Ám Ma cùng lúc đánh chết Hắc Mộc đạo nhân, hai người kia cũng đã tiếp cận Hồng Mông Thánh Ma, đã tới cảnh giới Chuẩn Thánh.

Nhưng Nhạc Vũ thi triển Thiên Ý kiếm bị thương thế cắn trả cũng nhẹ hơn hai người kia, lần đó muốn khôi phục cũng phải dùng thời gian mấy tháng.

Một lần hai lần còn có thể giải thích là do mình cải tiến Thiên Ý kiếm mà ra, mấy năm nay lý giải của hắn về thiên đạo pháp tắc càng tiến sâu hơn một tầng.

Nhưng tình hình lại lặp lại lần thứ ba, Nhạc Vũ không thể nào không xem trọng.

Đặc biệt từ sau khi hắn ngưng tụ ra thần cách mười tám cấp, đại giới khi thi triển Thiên Ý kiếm cũng đã giảm bớt thật nhiều.

- Hay là tổ sư sáng chế ra Quảng Lăng Tuyệt Kiếm kỳ thật càng thích hợp cho Vu Thần sử dụng?

Trong đầu Nhạc Vũ theo bản năng hiện lên ý nghĩ này. Sau đó khẽ lắc đầu, việc giảm nhẹ vết thương khi sử dụng Thiên Ý kiếm tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.

Quảng Lăng kiếm thức Chiến Tuyết cũng đã tu tập từ lâu, nàng là Vu Thần thân thể, nhưng bị tổn thương cũng rất nặng.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, đem Long Hoàng An Thiên Tỳ cầm trong tay, nhìn vào ấn tỳ hiện lên mấy chữ "An Thiên Huyền Thánh thế thiên hành đạo", ánh mắt Nhạc Vũ đột nhiên sáng ngời.

- Thế thiên hành đạo? Chẳng lẽ nói là bởi vì chức vị của ta trong thiên địa này? Đế khí cùng thần cách kết hợp cùng một thể, mới sinh ra kỳ hiệu như vậy?

Nhạc Vũ thôi diễn một lúc, càng suy đoán càng cảm thấy hợp lý, lồng ngực không ngừng phập phồng, ánh mắt không khỏi lóe ra kỳ quang.

- Rốt cục sự thực là như thế nào cũng cần thử lại thêm một lần! Nhưng nếu như thật sự do danh vị giữa thiên địa, vậy Thiên Đế vị hiện giờ ta cũng đã cảm thấy có vài phần hứng thú. Nói không chừng cũng phải đi tranh thủ một phen xem sao…

Trong nội tâm hắn lần đầu tiên nảy sinh tham vọng tranh đoạt vị trí Thiên Đế.


Ngay sau đó tâm cảnh Nhạc Vũ lại khôi phục bình tĩnh.

Muốn cùng tranh đấu với mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên sắp đi vào nơi này, Nhạc Vũ than nhẹ một tiếng, chợt lóe đi tới bên cạnh huyền sam đạo nhân, sau đó bàn tay khẽ vẫy liền đem cổ kính thu vào trong tay.

Vừa nhìn qua liền đem Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm chém ra, không có nửa phần tiếc hận, hắn đem hậu thiên siêu phẩm linh bảo kia một kích dập nát!

Cổ kính lập tức vỡ vụn, bên trong có ba đạo lam quang bị Côn Luân Kính hấp thu đầu nhập vào bên trong Thai Tàng Hư Không thế giới.

Ngay khi toàn bộ những góc còn thiếu được chắp vá hoàn toàn, Hư Không thế giới của Nhạc Vũ liền chớp mạnh.

Vài lần gần như muốn hỏng mất đều bị Nhạc Vũ mạnh mẽ trấn áp xuống.

Thẳng đến thật lâu sau linh lực chấn bạo mới bình phục lại, thủy linh lực triều tịch mênh mông cũng dần dần chuyển yếu.

Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ đem Côn Luân Kính cầm vào trong tay, khí tức linh bảo đã hoàn toàn khác hẳn so với trước khi được bổ túc đầy đủ. Thủy linh lực phun tràn khổng lồ khôn cùng, mà hình dạng càng thêm mỹ lệ tôn nghiêm.

Chỉ là có đạo vết nứt ở góc phá hủy mỹ cảm chỉnh thể.

- Tiên thiên siêu phẩm trung đẳng!

Trong nháy mắt đã đoán ra Côn Luân Kính được ba mảnh nhỏ liên kết liền tăng lên nửa phẩm cấp.

Ngay sau đó Nhạc Vũ nhìn vào trong tay áo của huyền sam đạo nhân, chỉ ra một ngón tay, hắn liền đem toàn bộ linh vật bên trong tu di không gian cùng hấp nhiếp ra ngoài.

Chỉ thoáng lướt mắt nhìn qua, ánh mắt Nhạc Vũ chợt sáng, hướng hai tử kim sắc ngọc bình hút nhiếp qua.

Ngay sau đó khi một bình được mở nắp, bên trong lại là một đoàn tiên thiên Hỗn Độn Khí. Mà bên trong bình ngọc còn lại không phải Huyền Hoàng Khí như hắn tưởng tượng, mà là Âm Dương Ly Hợp Khí. Đồng dạng cũng là một loại tiên thiên vạn vật khí, phẩm cấp so với Huyền Hoàng Khí kém hơn một chút.

Trong lòng Nhạc Vũ mừng rỡ, vạn vật mẫu khí bên trong hai bình ngọc tuy không nhiều lắm, nhưng muốn chữa trị vết nứt trong kính cũng thật dư dả!

- Quả nhiên những Hỗn Độn Kim Tiên đều trăm phương ngàn kế thu thập vạn vật mẫu khí đều thành tựu tiên thiên linh bảo…

Không chút do dự hắn liền đem ngũ sắc khí tức cùng hắc bạch khí cùng nhau dung nhập vào bên trong Côn Luân Kính.

Quả nhiên mấy vết nứt liền khép lại, mà đại bộ phận Hỗn Độn Khí còn lại đều rót vào bên trong bổn nguyên linh bảo, khiến linh lực bị hao hụt lập tức tăng cường.

Ngay khi toàn bộ vết nứt đều khép lại, Côn Luân Kính trong tay Nhạc Vũ bỗng dưng phát ra một tiếng rung khẽ.

Tuy vẫn chưa tới mức tạo ra linh lực ba triều như trước kia, nhưng lại đại phóng quang hoa, khắp phạm vi ức dặm đều rực rỡ hào quang.

Nhạc Vũ bật cười vang, mạnh mẽ áp chế thiên địa dị tượng, nội tâm lại vô cùng vui sướng.

Sau khi Côn Luân Kính phục hồi, đã lập tức nhảy vào tiên thiên siêu phẩm đỉnh phong!

Đây là vì mặt kính bị trọng thương còn chưa hoàn toàn lành hẳn, nếu muốn đạt tới tiên thiên chí thánh đỉnh phong như thời còn cực thịnh, trừ phi có thêm nhiều Hỗn Độn Khí hoặc có thêm mười vạn năm thời gian bồi dưỡng mới có thể tự mình chữa trị.


Nhạc Vũ đã sớm biết việc này nên cũng không cảm thấy thất vọng. Căn cơ của kính chỉ kém hơn vài món Hồng Mông chí bảo, muốn tăng lên chí thánh cảnh giới cần tới Hỗn Độn Khí cũng ít hơn vài linh bảo cùng cấp khác.

Nhưng vẫn còn hi vọng tiến hành chữa trị trong thời gian ngắn.

Đợi đến khi dị biến cuối cùng trong kính chầm chậm ổn định, tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ có chút khẩn cấp đem Côn Luân Kính trong tay đánh vào bên trong ấn đường của Chiến Tuyết, xuyên vào bên trong bổn nguyên thần hồn của nàng.

Mặt kính chỉ thoáng chiếu qua, chỉ một thoáng liền đem hồn niệm của Nhạc Vũ dẫn vào bên trong thế giới hồn niệm của Chiến Tuyết đang cùng Hình Thiên giao phong.

Chỉ thấy trong một mảnh không gian tối đen Chiến Tuyết đang giẫm trên mười hai phiến huyết sắc sát liên, sau lưng mở ra một đôi huyết dực trăm vạn trượng, quanh người bao phủ một tầng thất thải lưu ly quang bích.

Bạch Đế kiếm đang bay múa quanh người nàng, thỉnh thoảng phát ra từng đợt âm thanh kim chúc giao kích.

Đối diện Chiến Tuyết là một người khôi vĩ cao tới chín thước không đầu tay cầm một thanh búa lớn hai lưỡi.

Ngay trước ngực lại hiện ra một đôi mắt lớn như chuông đồng, mỗi một lần vung búa đều có thể đem Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích xé vỡ, mỗi một lần trảm kích đều có thể khiến cho mười hai phiến huyết sắc liên hoa gần như hỏng mất.

Mặc dù đang ở trong hồn niệm thế giới, vẫn có thể khôi phục trong nháy mắt, nhưng vết thương lại chồng chất, bị Hình Thiên hoàn toàn đánh tan chỉ là trong thời gian sớm muộn.

Nhưng ngay khi thân ảnh Nhạc Vũ xuất hiện bên trong hồn niệm thế giới, động tác của Hình Thiên bỗng dưng ngừng lại.

Hai mắt băng sương quét nhìn qua Nhạc Vũ, sát ý trong con ngươi chớp lên, thẳng khi nhìn thấy viên kính trong tay Nhạc Vũ đồng tử liền co rụt lại, lộ ra vài phần kiêng kỵ.

- Côn Luân Kính? Chính là linh bảo hình chiếu, quan tưởng thật đầy đủ. Trong hiện thực ngươi cũng có được vật kia? Không thể tưởng được trong số những Vu Thần, còn có hậu bối kiệt xuất như hai người các ngươi. Dám nuốt đầu của ta, thật tốt!

Hừ lạnh một tiếng, thân ảnh Hình Thiên liền quay đầu rời đi, khi hắn muốn rời khỏi hồn niệm thế giới, phá không rời đi, Nhạc Vũ lại bật ra tiếng cười lạnh:

- Nuốt thì đã sao? Ta biết thời thượng cổ ngươi từng tung hoành bất bại, nhưng hôm nay không quản ngươi là ai, tra tấn sư muội ta đã lâu, ngươi cũng nên lưu lại một chút gì đó đã!

Hắn cầm Côn Luân Kính trong tay, đem mặt kính chiếu thẳng tới hư không xa xa, liền làm hồn niệm của Hình Thiên bị cố định giữa không trung không thể động đậy.

Đôi mắt Hình Thiên lại không hề có ý sợ hãi, chỉ lộ ra vẻ mỉa mai nồng đậm, cười nhạo nói:

- Không hổ là tiên thiên chí thánh linh bảo! Đáng tiếc ngươi chưa học được Côn Luân Tâm Kính Thuật, nhiều nhất cố định được ta ba hơi thở, có năng lực làm khó dễ được ta sao? Sau ngày hôm nay, bản thể của ta nhất định sẽ đích thân tới tìm ngươi lấy đi mặt kính này!

Nhạc Vũ không nói một lời, ý niệm vừa động, trong tay lại hiện ra một vật. Ngay lập tức liền nở rộ ngũ sắc quang mang, Hồng Mông khí tức tràn ngập khắp nơi, cơ hồ đem hồn niệm thế giới của Chiến Tuyết mạnh mẽ nứt vỡ.

Mà cuối cùng Hình Thiên cũng lộ ra vài phần khiếp sợ:

- Hồng Mông chí bảo, trong tay ngươi làm sao có được Hồng Mông chí bảo?

Hắn mạnh mẽ giãy dụa kịch liệt, cố gắng tránh thoát trói buộc của Côn Luân Kính, nếu nói linh khí siêu phẩm kia chỉ làm hắn cảm thấy thoáng kiêng kỵ, Hồng Mông chí bảo thật sự làm cho hắn cảm thấy uy hiếp tử vong.

Gương mặt Nhạc Vũ không chút diễn cảm, bên trong hồn niệm thế giới hết thảy đều là hư ảo, linh bảo có thể nhìn thấy đều là quan tưởng theo vật trong thực tế mà hình thành. Bởi vì thân mình có được linh bảo, vì thế có thể hình chiếu vào trong hồn niệm, uy lực cùng thực tế không kém hơn bao nhiêu.

Nhưng vì ở trong hồn niệm thế giới nên hồn lực tiêu hao cũng vô cùng mạnh mẽ.

Thúc giục mặt kính, áp chế Hình Thiên giãy dụa, Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm vô tình chém thẳng ra ngoài.

- Ta có một kiếm, có thể trảm vạn hồn!

Ngũ sắc kiếm quang bỗng dưng tràn ra vỡ bờ, cơ hồ đem hồn niệm thế giới mạnh mẽ đánh nát xỏ xuyên qua thân hình của Hình Thiên.

Thiên địa lập tức tĩnh mịch, sau đó thân thể Hình Thiên nổ mạnh thành hàng ngàn quang hoa, từ trong trùng kích bộc phát.

Sau một tiếng rên thảm, thân hình Hình Thiên hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn lại một đạo hồn niệm vẫn cố gắng bỏ chạy lọt vào trong thế giới tối tăm.

Nhạc Vũ thấy thế chợt híp mắt, tiếp theo liền đem Nghịch Thiên đao cầm trong tay.

Một đạo nghịch thiên đao mang đánh nát hư không thẳng truy theo, đem một tia hồn niệm cuối cùng của Hình Thiên hoàn toàn chém nát!