Bên trong động phủ cơ hồ tất cả mọi người vẻ mặt chợt giật mình, đưa mắt nhìn qua Tiêu Ma, cùng nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
- Như thế nào đang êm đẹp kiếp lôi tự dưng lại sút giảm?
- Chẳng lẽ vì phương bắc đại đế kia có thể miễn được lôi kiếp? Hoặc bởi vì ngươi nói khí vận phù hộ…
- Không có khả năng, cho dù có được thiên địa danh vị cũng không thể làm ra đặc thù cho người này tiến thêm nhất giai, chứng đạo Kim Tiên hồn ấn tất nhiên phải chịu thiên tai khiển trách!
- Hay là người kia đã vẫn lạc?
Tiếng nghị luận còn chưa ngừng lại, kiếp vân trên đỉnh Vạn Thọ sơn cũng đã trôi đi hơn phân nửa.
Mà trong mắt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc.
- Uyên Minh này chẳng lẽ đã thành công độ kiếp? Rốt cục còn sống hay đã chết? Hắn có chứng được Kim Tiên hồn ấn, trảm phá được thiên tỏa đại đạo hay không?
Họ chỉ hận không thể lập tức đem mây mù bao phủ Vạn Thọ sơn vạch ra xem thấu tất cả, nhưng họ cũng biết không thể làm gì được pháp lực thần thông của Trấn Nguyên Tử.
Động thiên Ngũ Trang Quan dù là mấy vị Đạo tổ cũng không cách xem được bên trong chứ không cần phải nói tới Đại La Kim Tiên.
Tiêu Ma chỉ suy ngẫm chốc lát, liền cười thành tiếng đứng dậy, hướng mọi người ôm quyền nói:
- Hiện giờ tình hình của Uyên Minh thế nào, chúng ta cũng không biết rõ. Vậy chỉ đành chờ vị An Thiên Huyền Thánh đại đế kia trở về đế đình rồi hãy bàn lại. Huống chi Độc Cô huynh cùng Nghê huynh đều có ước chiến với hắn, hư thật của hắn sau cuộc chiến mọi người sẽ rõ mà thôi. Vậy Tiêu Ma xin cáo từ trước một bước, xin đợi tin tức sau.
Vừa nói xong cả người liền biến thành hắc sắc cự giao từ dưới đáy nước bay thẳng ra ngoài.
Vẻ mặt Độc Cô Già Thiên cùng Nghê Vân đều xanh mét, ngay cả Thất Giác yêu thánh Lôi Hoảng cũng vắng lặng không biết nói gì.
Theo sát sau lưng Tiêu Ma, chính là vị trung niên ba mươi tuổi nơi ấn đường khảm một viên bạch ngọc vừa thốt lời trào phúng khi nãy, lúc này hắn lại có chút xấu hổ cười nói:
- Chư vị, Câu Lương có việc trong người, xin đi trước một bước, không thời gian phụng bồi. Về việc vây giết Uyên Minh, dù sao người này cũng có khí vận trong người, cũng không nên vội trong nhất thời. Hãy để từ từ xem tình hình cũng tốt, tiểu đệ đến lúc đó sẽ cố gắng tương trợ…
Vẻ mặt Lôi Hoảng càng thêm khó xem, chén rượu trong tay đã bóp thành dập nát, Câu Lương lại làm như không hay biết, hóa quang rời đi.
Lúc này phía bên phải động phủ truyền ra tiếng cười khẽ:
- Cảnh tượng độ kiếp khác thường như vậy kể từ sau khi Hồng Quân hợp đạo chưa từng thấy qua. Thật không biết Uyên Minh kia có độ kiếp thành công hay không, nhưng nghĩ đến vẫn còn có chút bổn sự. Kỳ thật Tiêu huynh nói không sai, mặt nam Nam Chiêm Bộ Châu cuối cùng cũng chỉ là nơi không quan trọng, chỉ cần bỏ qua là được. Để cho phương bắc đế đình cùng mấy yêu thánh bên Bắc Câu Lô Châu đau đầu còn hơn. Chúng ta cần phòng bị ngược lại chính là Bắc Hải Ngao Thuận mới phải, qua thêm vài năm Bắc Hải Long tộc sẽ có thêm một vị Đại La Kim Tiên nữa kia…
Vẻ mặt Độc Cô Già Thiên cùng Nghê Vân lại biến đổi, lửa giận cháy rực trong mắt, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói chuyện.
Bọn hắn nhìn chằm chằm vào trong thủy kính, trong mắt tràn ngập vẻ kinh nghi.
Mà giờ khắc này cùng cảm thấy nghi hoặc còn có hai người đang đứng dưới Vạn Thọ sơn.
- Như thế nào ngũ tai thất kiếp mới được một nửa lại thối lui toàn bộ? Thật mới thấy lần đầu, toàn là những chuyện chưa từng gặp qua.
Ở dưới chân núi quan sát hồi lâu Hoàng Long chân nhân không nhẫn nhịn được liền bay lên trời, thẳng ra ngoài tầng trời thứ tám nhìn chằm chằm đỉnh Vạn Thọ sơn, nhưng ngoại trừ thấy lôi vân lại không thấy được tình hình đỉnh núi chút nào.
Thoáng cau mày, Hoàng Long nhìn sang bên cạnh, Từ Hàng đã đi tới phía sau hắn:
- Từ Hàng sư đệ, ngươi có kết quả gì không? Không biết là chuyện gì xảy ra?
Trong đôi mắt Từ Hàng mơ hồ xẹt qua một tia bất an, nhưng vẫn miễn cưỡng tự trấn tĩnh mình:
- Ta cũng không biết, nhưng tình hình giống như vậy đơn giản chỉ có hai loại nguyên do. Một là thiên đạo tác dụng không đủ, nên không cách nào…
Hoàng Long lắc đầu, thậm chí không cần suy nghĩ cũng biết được việc này là không thể, đừng nói tới những tiểu thiên thế giới lực lượng bạc nhược thì không nói gì, nhưng đây chính là hồng hoang thế giới, còn đang trong lúc cường thịnh, làm sao có thể xuất hiện tình hình như vậy?
- Ngoài ra còn có nguyên nhân thứ hai…
Từ Hàng đang nói chợt dừng một chút, khoanh tay nhìn về nơi xa, vẻ mặt vô cùng âm ế:
- Đó chính là ý chí của thiên đạo này đang cho rằng không cần tiếp tục giáng ngũ tai thất kiếp, bởi vì chưa chắc có thể làm Uyên Minh tổn thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hoàng Long chân nhân hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
- Ngay cả thiên đạo cũng né tránh, Uyên Minh thực sự mạnh mẽ như vậy? Như vậy thiên tỏa đại đạo chỉ sợ cũng không gây được khó khăn cho hắn.
Từ Hàng khe khẽ thở dài, cũng lắc lắc đầu:
- Chuyện này ta cũng không biết, thiên tỏa đại đạo rốt cục bất đồng với độ kiếp, chỉ giảng cường độ hồn ý, vì vậy pháp môn kiếm tu lại là hồn kiếm hợp nhất, là bàng môn tiếp cận đại đạo, huống chi người này lại là người bị thương thiên đố kỵ, tóm lại phải đợi cuộc chiến giữa người này cùng Hỏa Nghê yêu thánh mới biết rõ hư thật…
Dù nói như thế nhưng trong mắt Từ Hàng cũng xẹt qua thần sắc lo lắng. Trong lòng hắn biết rõ nếu như Uyên Minh đã nhận được phương tây đại đế truyền thừa, truyền xuống pháp môn kiếm tu, ý kiếm cực mạnh, chỉ sợ đã ngang hàng với tuyệt đại đa số Kim Tiên, kiếm áp bàng bạc uy thế vừa rồi chính hắn cũng đã tự mình lĩnh hội.
Chuyện hôm nay đối với người khác mà nói có thể rất khó, nhưng đối với Uyên Minh mà nói chỉ cần không bị thiên kiếp quấy nhiễu thì sẽ vượt qua dễ dàng.
Người này đã thực sự thành tựu, cánh chim cứng rắn, đối với Xiển giáo mà nói thật không biết là phúc hay họa?
Thần sắc hắn không khỏi âm u, trong nụ cười lộ ra vẻ khổ sáp.
…
Trên đỉnh Vạn Thọ sơn, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đã sớm cười tươi tắn, từ lúc nhìn thấy Đâu Suất linh diễm cùng Cực Linh chân thủy, Minh Nguyệt vốn cho rằng mình đã bị làm hoảng sợ đến chết lặng.
Giờ phút này nhìn thấy kiếp lôi thối lui, ngũ hành lực tán phát, nỗi lo lắng trong lòng đã bị phá nát thành vô số mảnh nhỏ.
- Ngay cả thiên đạo cũng không thể làm gì sao? Cửu giai kiếp lôi lại chịu thối lui, hắn chỉ cần dùng một thanh kiếm, lại không hề mượn lực lượng tiên bảo, người này thật sự chỉ có Thái Ất Chân Tiên cảnh giới thôi sao? Nếu hắn như vậy thì ta và ngươi lại là gì đây?
Thanh Phong thầm hít sâu một hơi, vừa thoáng bình tĩnh liền nghe được lời này, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hắn tu luyện là ngũ hành đại đạo, còn lấy Cửu Chuyển Huyền Công, Tứ Cửu Huyền Công luyện thể. Thần hồn kiếm ý còn dung hợp tới mấy ngàn loại kiếp lôi, ngũ tai thất kiếp tuy thật mạnh mẽ nhưng quả thật không thể làm gì được hắn. Hắn không hổ là từng dùng sức một mình tàn sát mấy trăm vạn đệ tử Xiển giáo, danh xưng Huyết Lục thiên quân đúng là có tư cách đảm đương được nổi.
Trong mắt Minh Nguyệt lập tức hiện lên quang mang, nhớ lại lời nói của Trấn Nguyên Tử, không khỏi thốt lên:
- Hắn chính là Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ? Chẳng thể trách…
Trên đỉnh núi Nhạc Vũ chợt mở mắt, lúc này long lân toàn thân đã biến mất, long nhãn kim sắc cũng tiêu tán vô tung, khí tức quanh người từ cuồng bạo chuyển sang nội liễm.
Lại lần nữa nhìn về phía chân trời, trên mặt hắn hiện lên vẻ cười lạnh:
- Không cho ta độ lôi kiếp này, chẳng lẽ muốn cản trở ta thành đạo hay sao?
Tiếng nói vừa dứt, quanh người hắn liền ngưng tụ ra một thủy sắc cự chưởng, hướng trên bầu trời xa xa trảo tới, đem Vô Lượng Phổ Hóa Lôi sắp tiêu tán mạnh mẽ nhiếp lấy, sau đó hấp thu vào trong thân thể.
Lôi quang chợt lóe, lập tức tạc trên ngực bụng hắn một vết thương kinh người, trong nháy mắt lại tự khôi phục như cũ.
Mà lúc này trên không trung đã hoàn toàn khôi phục lại như thường.
Minh Nguyệt thấy thế không khỏi nuốt ngụm nước bọt, gian nan thốt lên:
- Lại có thể hút nhiếp cả cửu giai kiếp lôi, Nhạc Vũ này vẫn còn là người sao? Cho dù là ta hiện tại cũng sợ hãi Vô Lượng Phổ Hóa Lôi tới tận xương…
Thanh Phong nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Hai chúng ta là thảo mộc thành đạo, tự nhiên so với Nhân tộc phải sợ hãi lôi kiếp hơn nhiều, chỉ sợ đại tai họa của người này còn lưu lại ngày sau…
Trấn Nguyên Tử nghe được không khỏi mỉm cười lắc đầu, mặc cho hai đạo đồng tranh cãi.
Minh Nguyệt bĩu môi, có chút không cho là đúng. Mặc dù Đại La Kim Tiên bình thường cũng sẽ không đem cửu giai kiếp lôi để vào trong mắt, nhưng người kia ở lại Ngũ Trang Quan tu hành khoảng hơn vạn năm thời gian, bản thân chỉ mới đạt tới cảnh giới thiên nhân cảm ứng lần thứ tư cùng tu vi Thái Ất Chân Tiên cảnh mà thôi.
Không dựa vào sư môn bảo hộ, chỉ nhờ vào lực lượng bản thân đã tu luyện thành một môn vô thượng thần thông, thành tựu bậc này thật quá bất phàm, hơn nữa Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang kia đã làm cho không biết bao nhiêu tu sĩ thèm muốn, hi vọng tìm kiếm được ảo diệu bên trong…
Nhạc Vũ lẳng lặng đứng tại chỗ, đem cửu giai kiếp lôi trong cơ thể hoàn toàn luyện hóa dung nhập vào trong chữ "Đình" nằm trong thần hồn, sau đó khẽ cười bay tới trước người Trấn Nguyên Tử, cúi thấp đầu nói:
- Đa tạ sư thúc tổ thành toàn đệ tử, ngày sau đệ tử chắc chắn xin hậu báo, nếu có việc gì cần tới xin sư thúc tổ cứ gọi, dù chết đệ tử không chối từ.
- Không cần như thế!
Trấn Nguyên Tử phẩy tay áo, pháp lực hùng hồn đỡ Nhạc Vũ đứng thẳng lên, nói:
- Năm xưa Hồng Vân gọi mây tạo mưa, tạo nhiều ân huệ cho thảo mộc bộ tộc chúng ta, Trấn Nguyên Tử này cũng nhờ hắn quan tâm nên mới có thành tựu như hiện tại, bây giờ hồi báo cho hậu nhân của hắn là chuyện đương nhiên mà thôi.
Sau đó hắn bình tĩnh đánh giá Nhạc Vũ:
- Quả nhiên đã thành tựu Đại La Kim Thân, Kim Tiên hồn ấn, từ nay về sau ngươi có thể trường sinh tiêu diêu, cùng thiên địa tồn tại, so với Kim Tiên chân chính đã không hề khác biệt gì…
Nhạc Vũ lại thi lễ, dâng trả Địa Thư, nói:
- Nếu không được sư thúc tổ cho mượn tiên thiên đạo điển này, đệ tử cũng khó đạt được thành tựu như thế!
- Nếu không phải bản thân tư chất cùng ngộ tính của ngươi là thượng giai, cho dù ta có cho ngươi mượn Địa Thư cũng vô dụng.
Trấn Nguyên Tử thu hồi Địa Thư, vẫn không đè nén được ý mừng cười ha hả, lại ngưng trọng nói:
- Đệ tử của ta vừa nói, tai họa lớn của ngươi còn lưu ở ngày sau, lần này ngũ tai thất kiếp không gây được thương tổn cho ngươi, thiên đạo lại rút lui súc thế. Vì vậy sau khi đạt Kim Tiên còn lại ba tầng cảnh giới, từng tầng càng thêm khó khăn hơn nữa, con đường ngày sau ngươi định đi như thế nào?
Nhạc Vũ chau mày, ánh mắt mờ mịt, sau khi lập được Kim Tiên hồn ấn hắn thật sự cũng chưa có ý định gì.
Trấn Nguyên Tử thấy thế chợt thở dài:
- Hồng Vân huynh năm xưa giao du rộng lớn, lại đạt được Hồng Mông Tử Khí, đối với Hồng Mông chi đạo nghiên cứu sâu dày nhất, vì vậy bị người kia ghen ghét đố kỵ. Ta xem ngươi hiện giờ so với Hồng Vân cũng không kém bao nhiêu, tóm lại ngươi nên tự thu xếp ổn thỏa.
Lời vừa dứt, Nhạc Vũ liền cảm thấy địa khí bao trùm lên thân thể, trời đất chợt quay cuồng, vừa mở mắt đã nhận ra mình đang ở dưới chân núi.