Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1075: Kiếm kinh bốn tòa!


- Ngươi là người phương nào?

Trong lòng Nhạc Vũ lập tức trầm xuống, nghe ra được ngữ khí trong miệng Nhiên Đăng tràn đầy rét lạnh. Mà cả Trấn Nguyên cổ điện theo ngữ khí của Nhiên Đăng biến thành một mảnh tĩnh mịch.

Lý Trường Canh đứng bên cạnh cười khổ, đang định mở miệng liền nghe Nhiên Đăng lại hừ lạnh một tiếng.

- Trấn Nguyên cổ điện là nơi thần thánh thế nào, ngươi bất quá chỉ là một tiểu tiên, có tư cách gì ngồi ở đây, ngang hàng được với chư vị đạo hữu?

Ống tay áo phất qua, một cỗ lực lượng cuồn cuộn không cản nổi trực tiếp ập tới. Muốn đem thân hình Nhạc Vũ nhiếp lôi ném ra ngoài cửa điện.

Toàn bộ Kim Tiên trong điện nhất thời đều nhìn sang, thần sắc khác nhau, hoặc vui sướng khi người gặp họa, hoặc ẩn thấu vẻ chê cười.

Phía trước có vài vị Đại La Kim Tiên từng có giao phong hồn niệm ngắn ngủi với Nhạc Vũ thì chợt thở dài, tuy cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không có ý niệm xuất thủ giúp đỡ.

Mà Từ Hàng đạo nhân khóe môi nhếch lên, hơi lộ ra ý cười. La Tuyên ngồi sau Triệu Công Minh cũng cười hăng hắc, bình tĩnh nhìn vào, im lặng không nói.

Chỉ có Phúc Hải đại thánh xa xa lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhiên Đăng đạo nhân, bất mãn hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt Nhạc Vũ lạnh lùng, ngẩng phắt đầu, ánh mắt sắc bén như đao liếc nhìn Nhiên Đăng, khiến cho Nhiên Đăng phải chau mày.

Ngay sau đó Thủy Vân kiếm trong tay áo Nhạc Vũ liền phá không bắn ra, cầm vào trong tay. Mười bảy tầng thủy lam phù văn quang luân ẩn hiện sau đầu, khí thế toàn thân thoáng chốc trào dâng tới cực hạn!

Tiếp theo không chút do dự, một đạo hắc lam kiếm quang chói sáng bỗng dưng lấp loáng khắp điện phủ!

Lấy Hồng Mông kiếm ý làm căn cơ, gợi lên vô số khí vận lực, tín ngưỡng lực, Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí, ba mươi sáu Thiên Cương Thai Tàng Hư Không kiếm trận, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận cùng một trăm lẻ tám Huyền Thủy Thiên Linh Châu đồng loạt gia trì vào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cơ hồ tất cả lực lượng toàn bộ đều hợp vào trong một chiêu kiếm này.

Chân chính không chút giữ lại, chỉ công không thủ, mang theo khí thế bất phá bất hoàn, trảm phá hết thảy, xé trời bắn đi!

Ngay sau đó bên trong điện phủ vang lên một tiếng xé rách, khí kình nứt toác, thổi quét khắp chung quanh.

Các vị Kim Tiên gương mặt chợt ngưng trọng, đều tự thi triển pháp lực mới giữ được tiên quả tiên tửu trên bàn nguyên vẹn.

Ngay sau đó khi cơn gió lốc ngừng lại, vẻ mặt mọi người đều ngây ra, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin tưởng. Bên trong điện chỉ còn tiếng hít sâu không ngừng.

Chỉ thấy ống tay áo bên phải của Nhiên Đăng đạo nhân bị một vết kiếm xé rách.

Mà phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế kia vẫn ngồi yên tại chỗ, thủy lam tiên binh phiêu phù một bên. Hắn vẫn đang thản nhiên rót rượu uống, tuy sắc mặt tái nhợt, khóe môi loáng thoáng tia máu nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không hề thấy nửa phần chật vật.

Một thân khí thế trong lúc mơ hồ lại có xu thế đối kháng với nhiều Kim Tiên đang có mặt trong điện!

Mà tuy mọi người đều biết rõ Uyên Minh hiện tại đã bị thương không nhẹ, nhưng vẻ mặt của họ không còn chút vẻ khinh thị nào.


Nhiên Đăng đạo nhân tuy không so được với những vị thái cổ đại năng như Trấn Nguyên Tử cùng Tây Vương Mẫu, nhưng cũng là nhân vật viễn siêu Đại La Kim Tiên bình thường.

Mọi người ở đây chỉ cần có thể đối kháng được với hắn một lát dù bại cũng xem như quang vinh. Huống chi là chỉ dùng một kiếm liền đem ống tay áo của vị Kim Tiên tiếp cận Chuẩn Thánh kia xuyên thủng?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cơ hồ ai cũng nghĩ chuyện vừa rồi chỉ là thiên phương dạ đàm! Dù cho đã tận mắt thấy rõ, chỉ sợ vừa rồi chỉ là chuyện thật khó tin.

Chỉ bằng một kiếm kia, bên trong Ngũ Trang Quan liền có chỗ ngồi cho Uyên Minh nọ!

Trên mặt Nhiên Đăng đạo nhân cũng hiện ra vài phần kinh ngạc. Gương mặt hắn càng thêm âm trầm, nhìn nhìn Triệu Công Minh đang ngồi bên cạnh, cùng Lý Trường Canh đang cười khổ.

Hai người này hiện tại thần tình như vô tội, nhưng vừa rồi nếu không có họ thoáng ra tay, cùng thi triển thần thông cản trở một chút, nếu không phải hai người này hữu ý vô ý nhúng tay vào, hắn làm sao đến nông nỗi mất mặt như vậy?

Tiếp theo sát khí lóe ra trên mặt hắn, nhìn chăm chú qua Nhạc Vũ. Trong mắt lóe lên tinh mang không ngừng, ngay khi cỗ sát ý trên mặt dần dần thêm mãnh liệt, bên trong điện phủ lập tức có một cỗ ý niệm bàng bạc buông phủ xuống.

Nhiên Đăng không khỏi chau mày, tiếp theo chợt cười lạnh nói:

- Hậu bối thật giỏi! Cũng là Nhiên Đăng ta khinh thường ngươi. Tuy chỉ có Chân Tiên cảnh, nhưng bậc kiếm thuật như vậy cũng xác thực có tư cách cùng chúng ta ngồi ngang hàng. Ta xem từ sau khi hồng hoang tan vỡ, toàn bộ nhân vật tiểu bối trong hồng hoang phải lấy ngươi dẫn đầu!

Khi nói chuyện ống tay áo của hắn đã phục hồi lại như lúc ban đầu. Hắn cũng không tiếp tục để ý tới Nhạc Vũ, ánh mắt có chút xấu hổ chuyển sang nơi khác.

Mà bên trong Trấn Nguyên cổ điện sau một lúc tĩnh mịch, tiếp theo lại vang lên những tiếng thở dài liên tục, phần lớn là mang theo ý tán thưởng!

- Danh xưng Thủy Kiếm Tiên quả nhiên là xứng với thực! Đúng là nổi danh tuyệt không hư sĩ…

- Nghe nói hắn dùng tam kiếm bức lui Vân Lân yêu thánh Độc Cô Già Thiên, ta vốn là không tin. Hiện giờ xem ra không chừng đủ sức đánh một trận với Kim Tiên! Bậc kiếm thuật này thật là nhất tuyệt!

- Khó được chính là một thân đạo lực phảng phất không bị vu lực xâm nhiễm, tựa hồ còn có thể tiếp tục tiến triển. Nhân vật như vậy không ngờ chỉ mới là Thái Ất Chân Tiên nhỏ bé…

- Chắc chắn là thiên tư tuyệt đại! Ít nhất trước khi người này vẫn lạc, không thể đắc tội. Ai mà nghĩ ra được ngày sau sẽ có thành tựu như thế nào?

- Còn có kiếm ý, bản thân ta lại nhớ tới một người. Từ thời thái cổ, vị phương tây đại đế dùng kiếm nổi danh. Tuyệt thế kiếm thuật như vậy, chẳng lẽ thực sự truyền thừa từ phương tây đại đế…

- Hắc! Xiển giáo muốn bức bách Tử Vân ra tay, cũng không ngờ được đến cuối cùng lại bức bách ra một hùng kiệt như thế. Thật sự buồn cười!

Những Kim Tiên này cho dù nói chuyện với người bên cạnh cũng dùng pháp lực bố trí âm chướng ngăn cách.

Nhạc Vũ đại khái có thể đoán ra bọn họ đang bàn tán chuyện gì. Trong lòng hắn chợt bật cười, Xiển giáo tuy mạnh mẽ, Nhiên Đăng đạo nhân cũng thật có uy vọng trong hồng hoang, nhưng rốt cục còn chưa đạt tới mức một tay che trời.

Trong điện này có nhiều Kim Tiên mặc dù có chút kiêng kỵ nhưng lại không hề sợ hãi.

Về phần những người không phục tam giáo là vì sau lưng còn có kỳ nhân dựa vào.

Thu lại quang luân cùng Thủy Vân kiếm, Nhạc Vũ lấy một chiếc khăn che miệng, sau đó lồng ngực không áp chế được phập phồng kịch liệt, phát ra vài tiếng ho nhẹ.

Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn vết máu đỏ sậm cùng chút mảnh nhỏ nội tạng trên khăn, sau đó không thèm để ý tới đem chiếc khăn nhuốm máu thu vào tu di không gian.


Lần này thật sự bị thương không nhẹ, bên trong cơ thể cùng ngũ tạng lục phủ cơ hồ đều tổn thương.

Cho dù sử dụng Cực Linh Hóa Sinh Tuyền Cơ Chân Dịch sinh ra dị lực, chỉ sợ cũng phải cần thời gian một tháng mới có thể hoàn toàn chữa trị.

Nhưng đại giới như vậy cũng thật đáng giá. Chỉ cần nhìn bao nhiêu ánh mắt bên trong điện phủ nhìn sang hắn là đã hiểu được.

Giờ phút này không chỉ có mấy vị Kim Tiên ngồi gần, ngoài ra phần lớn ánh mắt của những vị ngồi ở nơi khác đều mang theo vẻ tán thưởng.

Vẻ mặt Từ Hàng tuy vẫn bình thản, nhưng trong mắt mơ hồ lộ ra vài phần kinh ngạc. Từ Hàng đưa mắt quan sát Nhạc Vũ từ trên xuống dưới thật kỹ càng, làm như thật kinh dị với thực lực của hắn so với hai mươi năm trước tựa hồ lại có tinh tiến.

Ngay cả La Tuyên cũng giữ vẻ mặt kinh dị, nhìn qua Nhạc Vũ không còn vẻ khinh thị, ngược lại thêm vài phần kính trọng, ngay cả địch ý cũng đã biến mất không ít.

Đại khái hắn đã xác nhận bản thân mình quả thật không có lực đối kháng với Thủy Kiếm Tiên kia, vì vậy đã bỏ qua lòng hiếu thắng của mình hoàn toàn.

Xiển Tiệt nhị giáo tranh chấp, có thể làm cho phó giáo chủ Xiển giáo mất hết mặt mũi, ở trong mắt La Tuyên vốn có chút bất mãn vị An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc kia, hiện tại đột nhiên lại cảm thấy Nhạc Vũ thuận mắt hơn không ít.

Về phần Phục Hải yêu thánh còn đang cau mày, lại nhìn Nhạc Vũ vẫn đang mỉm cười gật đầu trả lễ với mấy vị Kim Tiên đang mỉm cười với hắn, sau đó Nhạc Vũ lại nhìn qua Phục Hải nâng chén như mời, Phục Hải chợt ngẩn ra cũng nâng chén.

Chỉ thoáng chốc các vị Kim Tiên trong điện liền dời ánh mắt nhìn về phía hậu điện, liền thấy năm người từ bên trong đi ra.

Hai người đi cuối cùng mặc trang phục đạo đồng, là nhân vật nổi tiếng trong hồng hoang, được gọi là Thanh Phong cùng Minh Nguyệt.

Người đi đầu khí độ trầm hùng, râu dài tới ngực. Diện mạo ước chừng sáu mươi tuổi, tóc bạc nhưng gương mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, tiên ý yên nhiên.

Cả người hắn tựa hồ liên kết thành một với mặt đất bên dưới, mỗi một bước đều tương hợp cùng địa mạch. Đang hướng về phía Tây Vương Mẫu, trên mặt hiện lên dáng tươi cười.

- Người này là Trấn Nguyên đại tiên sao? Là bằng hữu thân thiết của sư tổ?

Nhạc Vũ liếc mắt nhìn người kia một thoáng liền thu hồi ánh mắt. Ngược lại nhìn về hướng hai người khác, lần này hắn thật sự cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Chỉ cảm thấy khí tức hai người này cũng không kém hơn Nhiên Đăng cùng Triệu Công Minh, chỉ là kém hơn Trấn Nguyên Tử.

- Nghe đồn đãi Trấn Nguyên đại tiên có vài bằng hữu thân thiết, đều là thượng cổ đại năng lánh đời, giao tình tâm đầu ý hợp, nếu cùng nhau hợp lực cho dù là vài vị Đạo tổ cũng cảm thấy kiêng kỵ. Hai người này hẳn là như thế…

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy tò mò, nhưng cũng không nghĩ đi truy tìm thân phận hai người kia, chỉ liếc mắt nhìn cũng không tiếp tục để ý.

Trấn Nguyên đại tiên vốn đang mời Tây Vương Mẫu nhập tọa, tiếp theo một mình đi ra cửa điện, xa xa nhìn phía chân trời.

Mà bên trong quần tiên cũng có không ít người đứng dậy đi theo ra ngoài. Ngay cả Nhiên Đăng đạo nhân cùng Triệu Công Minh cũng không ngoại lệ.

Trong lòng Nhạc Vũ khó hiểu, bấm tay suy tính một phen liền có kết quả.

- Nguyên lai là mấy vị này…

Ngay lập tức hắn cũng đứng lên đi ra ngoài, thần sắc nghiêm túc đứng lẫn bên trong đông đảo các Đại La Kim Tiên.

Ước chừng sau một lát, ba đạo quang hoa từ xa phi độn tới, hạ xuống trên đỉnh núi.

Hiện ra ba bóng người, đầu đội mười hai lương lưu miện, trên người mặc tử kim sắc hoàng bào thêu cửu long thập nhị trảo.

Nhưng trang phục lại thoáng khác nhau, người dẫn đầu trước ngực thêu tiên thiên bát quái, mà người đi giữa lại thêu đồ án bách thảo. Người cuối cùng thắt lưng đeo kiếm, hoa văn nhật nguyệt sơn hà.

Ba cỗ uy áp hoành nhiên đồng thời ập tới, vô số Huyền Tiên Chân Tiên dưới chân núi đều lần lượt khom mình cúi đầu.

Nhạc Vũ ngẩng nhẹ đầu, dùng Vọng Khí Pháp quan sát, chỉ cảm thấy trong mắt mơ hồ nhói đau.

Chỉ thấy trước mắt có ba đạo kim sắc long khí bốc lên, khí thế thật lớn. Còn hơn khí vận mà hắn thiên tân vạn khổ tích góp từng tí một gấp trăm ngàn lần!