Lúc khai mở hàng rào không gian ra khỏi ám giới, Nhạc Vũ đau đầu day mi tâm, tình hình lúc bắt thiên ma cũng không sai khác quá xa so với dự liệu. Trước mắt cũng chỉ có thể như thế, đợi ngày sau tìm được linh vật thổ hệ đỉnh cấp sẽ gia cố thêm phong ấn.
Vật tốt nhất chính là thần bùn Bát Bảo công đức của Tây Phương Giáo, vừa vặn khắc chế Thiên Ma, tuy nhiên có thể lấy ngũ sắc Bổ Thiên Thạch cùng Cửu Thiên Tức Nhưỡng thay thế nhưng giá trị của hai thứ này lại vượt xa thần bùn.
Vừa nghĩ đến đây, trong nội tâm của Nhạc Vũ như có một tia điện xẹt qua, sau lưng lạnh buốt. Hắn nhìn vào một chỗ trong hư không thì thấy một thiếu niên có tướng mạo giống hắn như đúc đang bước tới.
- Là Hỗn Độn ám ma
Cảm giác được khí tức khó lường của người này, trong đầu Nhạc Vũ theo vô thức hiện lên từ này, sau một khắc lại cảm thấy không đúng. Khí tức người này dù cũng ngang với Hỗn Độn ám ma nhưng lực hồn sát tinh thuần vượt xa ám ma.
Tam linh Trấn Ma bàn trong tay hắn lập tức vận chuyển, khu động cảnh giới thần hồn thần minh suy diễn vạn vật, nhưng chỉ qua một lát đã cả kinh, trong mắt càng thêm lăng lệ.
- Hồng Mông tổ ma? Không đúng là Hồng Mông Thánh Ma?
- Làm sao có thể?
Người nọ khẽ lắc đầu, khuôn mặt giống Nhạc Vũ như tạc cười lạnh chế giễu:
- Hoặc là 300 năm sau thì ta còn có hi vọng lên tới cảnh giới chuẩn thánh nhưng hiện giờ chỉ mạnh hơn Hỗn Độn ám ma kia một tuyến, hoặc là…
Nói đến đây, người nọ đột nhiên dừng lời, một tia linh quang lóe lên trong mắt, kích thẳng vào sâu trong mắt Nhạc Vũ:
- Nếu có thể cắn nuốt sạch hồn niệm khí huyết đạo hữu thì cũng có thể giảm bớt 200 năm.
Thần sắc Nhạc Vũ hơi hiện vẻ mờ mịt, trong nháy mắt, sáu đoàn linh hỏa liền tự phát ầm ầm dâng lên khu trục tất cả tà niệm, sáu giọt chân thủy cũng men theo kinh mạch tuần hoàn bình phục an bình tâm cảnh thần hồn Nhạc Vũ.
Phù triện chữ Đình ở sâu trong hồn niệm càng phát ra vô số lôi quang đánh nát bấy khí tức màu xanh thâm nhập. Tâm thần Nhạc Vũ vừa tỉnh thì lập tức hừ lạnh,
Thiên Ý Kiếm từ tay phải bay vút lên, mấy ngàn cây Đại Ngũ Hành Nguyên Từ Diệt Tuyệt Quang Châm tầng thứ mười chín đỉnh phong toàn bộ áp súc trong kiếm. Kiếm khí ngũ sắc đột nhiên quét ngang, lại nghe một tiếng lảnh lót rồi một đạo kiếm khí
Đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ diệt tuyệt cũng hoành không xông tới.
Kiếm quang giao kích khiến vô số phong bạo hủy diệt tràn ngập, vô số mảnh vỡ thời không, thế giới tiểu thiên đều bị chém nát bấy!
- Huyễn Nguyệt ngưng chân?
Ánh mắt Nhạc Vũ hơi co lại, biết đây là thần thông thiên phú của người này, lấy lực ý niệm ngưng tụ chân hình trong thế giới.
Có thể chống đỡ một kiếm này của hắn, coi như mạnh hơn Dương Ất chân nhân lúc trước không biết bao nhiêu lần!
Nhạc Vũ cười lạnh, tay áo khẽ rung khiến Tam Tài diệt tuyệt kiếm cùng Thái Ất thanh ninh quyển vút ra, hình thành Tam Tài thanh Ninh Kiếm trận. Một tia kiếm khí màu xanh bao phủ thân kiếm, một kiếm quét ngang, thanh thế còn hơn lúc trước.
Người nọ lúc này mới khẽ nhướng mày, lộ ra vài phần kinh ý, trên đỉnh đầu và dưới chân cũng ngưng xuất ra ba kiếm tiên thanh sắc, một quyển hoàn thanh sắc, đồng dạng đánh ra một kiếm.
Trong hư không lại truyền ra vô số tiếng nổ, vô số cương kình tứ tán khiến phong bạo thời không lập tức yên lặng.
Đến khi kiếm quang tiêu tán thì người nọ đã lách mình, lúc xuất hiện đã cách xa thời không loạn lưu, cười lạnh:
- Quả nhiên là có chút bổn sự, không trách dám đến ám giới ta bắt Hỗn Độn huyền ma.
Nhạc Vũ hừ lạnh, không hề dừng tay, sát cơ ẩn thấu trong mắt, thân hình lóe lên liền hóa thành hai người. Một người cầm trong tay lưỡng cực hàn diễm kính,
Đại tiên thiên huyền băng Ly Hỏa chân quyết tầng thứ hai mươi mốt trùng kích lập tức phá vỡ tầng tầng phong cấm rồi khí tức tăng vọt đánh ra Băng Diễm tuyệt quang tầng thứ hai mươi bốn.
Bản thể Nhạc Vũ lại một lần nữa thôi động ngũ sắc kiếm quang trảm vào hư không.
Ánh mắt người nọ mạnh mẽ co rút, thân hình lùi lại, trong chớp mắt xuyên qua mấy ngàn thế giới Tiểu Thiên, dùng huyễn pháp ngưng chân tụ ra một cự thuẫn che chắn Băng Diễm tuyệt quang cùng kiếm khí đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ.
Đến khi quang hoa chói mắt dần tản đi thì chỉ thấy nam tử tự xưng là Hỗn Độn ám ma này không hề bị tổn thương, chỉ có mặt cự thuẫn bị cưỡng ép chém vỡ.
Nhạc Vũ mặt không đổi sắc, chiến ý trong lòng càng bốc lên rừng rực, ý niệm vừa động liền chiêu xuất Đằng Huyền
Thần sắc ám ma vẫn bình thản nhưng hồn niệm lại cảm thấy một luồng sát niệm như có như không bao phủ lấy hắn.
Ba mươi sáu thiên cương Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận sau lưng Nhạc Vũ cũng bắt đầu vận chuyển, dẫn động tất cả lực khí vận và lực tín nguyện rót vào thân kiếm, con ngươi như dấy lên một đoàn hỏa diễm.
Bất quá Nhạc Vũ còn chưa chém ra một kiếm thì sắc mặt người nọ đã lần nữa trở nên ngưng trọng, trong nháy mắt ngưng tụ một cự thuẫn, lạnh lùng nói:
- Một Ngọc Tiên lại có thể khó giải quyết như thế. Ta và ngươi đều không làm gì được lẫn nhau,vậy tạm dừng tay như thế nào?
Nhạc Vũ vẫn cầm Thiên Ý Kiếm, kiếm quang thôn thổ bất định. Người nọ cũng không dám đem cự thuẫn triệt hồi, bất đắc dĩ nói:
- Đã coi thường ngươi rồi! Những thiên ma ngươi bắt được cứ việc đem đi, nhưng ngày sau không thể đến! Đáng tiếc, nếu là ba trăm năm sau khi ta thành tựu chuẩn thánh, Hồng Mông tổ ma thì gặp đạo hữu có thể một bước lên trời
Nhạc Vũ cười lạnh không nói, nếu như là ba trăm năm sau thì tu vi pháp lực của mình cũng đâu chỉ như hôm nay. Hắn không muốn nói thêm với người này, trong tay vẫn cầm Thiên Ý kiếm cùng với phân thân và Đằng Huyền chạm rãi rời đi, vào lúc chuẩn bị thoát thân thì thanh âm người nọ lại truyền đến:
- Nhớ kỹ, ta tên La Hầu!
Đồng tử Nhạc Vũ lập tức co rút, hắn rất quen thuộc với cái tên này, chính là ma thần thái cổ, theo truyền thuyết một thân thần thông còn trên mấy vị đạo tổ, đúng ra phải đã vẫn lạc thần hồn câu diệt. Đang còn suy nghĩ thì nghe người kia nói tiếp:
- Không quan hệ với vị thái cổ kia, chỉ là mượn tên để biểu lộ chí ta. Không biết đạo hữu có thể báo tính danh? Nhân kiệt như đạo hữu chắc thanh danh cường thịnh ở Địa Tiên giới!
Nhạc Vũ ngưng mày nhưng vẫn mở lời đáp:
- Bản thân Nhạc Vũ, trong Hồng Hoang chỉ là một tiểu bối vô danh.
- Nhạc Vũ sao?
La Hầu lẩm bẩm rồi lại xuyên qua vô số thời không mà đến:
- Đạo hữu mới nhận lầm, hơn phân nửa đã cảm ứng được khí tức Hồng Mông của ta, nói ra tình hình giữa ta và ngươi cũng không sai biệt lắm, từng người đều hiểu rõ.
La Hầu cũng không cần phải nhiều lời nữa. Chỉ mong đạo hữu tự giải quyết cho tốt!
Thanh âm vừa dứt thì hồn niệm vẫn một mực khóa chặt Nhạc Vũ liền triệt để thối lui. Nhạc Vũ lại ngừng chân hư không, nhìn về phía ám giới lâm vào suy ngẫm. Sau một lát, hóa làm một đạo ngũ sắc linh quang, thu lại linh bàn rồi xuyên qua loạn lưu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lúc này thanh niên có tướng mạo giống hệt Nhạc Vũ đang đứng bên hàng rào không gian ngạc nhiên tự hỏi:
- Hồng Mông tử khí sao? Không ngờ trên thế gian vẫn còn tồn tại khí Hồng Mông.
Sau một khắc hắn cười nhẹ:
- Dùng thân Ngọc Tiên lại có lực Huyền Tiên, thậm chí vừa rồi mình lại cảm thấy một kiếm chưa phát kia cực kỳ hung hiểm. Người này thực là thú vị! !~!