Bên trong sát trận Tiên Thiên ở đây có chỗ bất đồng với sát trận trong sơn mạch Huyết Vân của Địa Tiên giới.
Sát trận thứ hai phần nhiều dựa vào lực Ngũ Hành còn sát trận ở đây tuy có chút tương tự với Hà Đồ Lạc Thư nhưng bên trong lại có một luồng khí âm tuyệt hung sát lưu động.
Chung quanh là trận trận gió lạnh, càng đi vào càng cảm giác huyễn tượng trùng trùng điệp điệp, sát khí lạnh thấu xương!
Nhạc Vũ không hề dừng lại, liên tục xâm nhập vào bên trong chừng mấy vạn trượng vẫn chưa trông thấy đáy.
Đằng Huyền hơi nhíu mày, cảnh giới của nàng đều đạt thành nhanh chóng nên cảnh giới tuy vượt trên Nhạc Vũ nhưng thần hồn không ổn định, hơn một nửa hồn lực phải dành để đối kháng áp chế của pháp tắc thiên địa nên đã có chút không chống đỡ nổi trùng kích của huyễn lực hung sát.
Nhạc Vũ sớm có chuẩn bị nên trích ra một giọt máu vẽ vào mi tâm nàng một huyết phù khiến sắc mặt dễ chịu đi không ít, lại tiếp tục hóa thành long thân, hội tụ trong mắt hai môn thần thông Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm, Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh kiếm ngưng thành một cự kiếm bạch kim lao tới với thế như chẻ tre xuyên thấu qua vô số động bích vào sâu bên trong.
Đằng Huyền biến sắc, chỗ này đã ở sát phạm vi hung hiểm nhất của sát trận, nàng vốn tin tưởng tu vi trận đạo của Nhạc Vũ nhưng không ngờ hắn dùng phương pháp phá trận bạo lực như thế!
Cự kiếm liên tục xuyên qua mười bảy tầng đất ngưng tụ từ Huyền Vũ cương nham, qua vô số đường ngầm đều bình yên vô sự nhưng đến tầng thứ mười tám thì khó khăn lắm mới xuyên qua, liền thấy trước mặt là một đạo kiếm quang hắc sắc cuốn theo sát khí hung lệ tuyệt sát chém tới.
Tốc độ Nhạc Vũ không hề suy giảm, khí thế còn tăng thêm mấy phần, hóa thành một đạo kim quang mắt thường không nhìn thấy xông về phía trước.
Vào khoảnh khắc va chạm, con mắt màu vàng trên mi tâm Nhạc Vũ chợt sáng lên rồi một luồng đao ý dường như có thể trảm sát vạn vật đằng không bay lên.
- Phá cho ta!
Cơ hồ cùng một thời gian, cự kiếm bạch kim cũng hóa thành bạch đao trực tiếp chém vỡ kiếm kia, tiếp tục xuyên thẳng qua tầng cương nham thứ mười tám!
Đằng Huyền tâm thần bất định, chỉ thấy sau tầng cương nham vẫn là một đường hầm, còn khí thế của Nhạc Vũ cũng dần trở nên lăng lệ ác liệt thì nhịn không được mở miệng:
- Lão sư, sát trận này bất phàm. Phá trận như thế coi chừng cắn trả! Địa hình biến hóa quá lớn, cũng dễ dàng dẫn phát chuyện xấu.
Nhạc Vũ lại khẽ lắc đầu, thao túng cự đao bạch kim phía trước dần co lại chừng trăm trượng, càng thêm sắc bén vô bì, chỉ một kích đã xuyên thủng tầng cương nham dày đến 3000 trượng.
Trước khi nhập trận hắn đã nghiên cứu tới bảy thành, tất cả biến hóa đều trong dự kiến nên có thể tự tin phá trận, mỗi lần đột phá đều nhằm vào chỗ yếu nhất nên dù linh trận cắn trả cũng có thể áp chế!
Về phần biến số thì kỳ thật trong lòng hắn ẩn ước chờ mong để xem Tiên Thiên sát trận cuối cùng sẽ có phản ứng như thế nào, từ đó suy ra được phần trọng yếu nhất mà hắn vẫn không thể tính toán.
Phương pháp của hắn tuy có hiềm thô bạo nhưng lại có thâm ý sâu sắc, chỉ mong nhờ vậy dẫn phát ra biến cố, từ đó phỏng đoán kết cấu bên trong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau khi cưỡng ép xuyên thấu đến tầng bích chướng thứ hai mươi bốn thì trước mắt hai người đột nhiên hiện ra một không gian rộng rãi.
Phía trước là một hồ nước rộng mênh mông khôn cùng, thần niệm của Nhạc Vũ tản ra bốn phương tám hướng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chạm được giới hạn.
Bất quá nước hồ dường như lại chứa kịch độc, bên trong hoàn toàn là tử địa, khuy thiên châu thăm dò không hề thấy bất cứ sinh linh nào tồn tại.
Thân hình Đằng Huyền theo vô thức co rụt lại, trong mắt lộ vẻ ghê tởm, nàng là thần thú hỏa hệ tối đỉnh cấp, dù không sợ linh mạch thủy hệ đỉnh giai nơi này nhưng theo bản năng vẫn ghê tởm.
Nhạc Vũ nhướng mày, ném một thanh cửu phẩm tiên binh đoạt được vào trong hồ thì thấy tan rã rất nhanh.
Hắn ngoài kinh dị lại có vài phần vui mừng, chất nước trong hồ càng linh dị thì linh vật trong đó càng bất phàm.
Hắn triệt hồi lại hai thần thông kim hệ, đổi lại thành Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết khắc nước, dùng lực từ bao phủ toàn thân rồi chụp Đằng Huyền vào bàn tay, nhảy vào lòng hồ.
Chỉ trong nháy mắt, khuy thiên châu đã cảm ứng được một chỗ có dị động bên dưới.
Tâm thần căng thẳng của Nhạc Vũ bất giác hơi buông lỏng. Sư tôn Tử Vân đã nghe được nơi này có Cực Linh chân thủy vậy thì trước đó nhất định có người đã tận mắt nhìn thấy hồ nước, thậm chí tiếp xúc qua linh thủy ở đây. Điều hắn lo lắng nhất trước đây là đã có người nhanh chân đến trước, cách phá trận trực tiếp vừa rồi cũng là để phòng ngừa tông môn khác đến nhanh hơn.
Hắn tiến nhanh vào đáy hồ, cự trảo xuất ra, lực canh kim rót vào đầu ngón tay, bên ngoài dùng Ngũ Sắc Thần Quang bao lấy, chỉ một kích đã khai mở trùng trùng điệp điệp cấm chế Tiên Thiên, lọt vào động quật dưới đáy hồ.
Trước mắt hắn là một giọt thủy dịch màu trắng tinh khiết treo lơ lửng.
- Tiên Thiên cực linh hoá sinh toàn cơ chân dịch!
Tuy nó xếp gần như sau cùng trong hai mươi loại Cực Linh chân thủy nhưng Nhạc Vũ không hề thất vọng, ngược lại cảm giác mừng rỡ.
Vật này có cùng cấp bậc với Tiên Thiên Đâu Suất Khôn Viêm chân hỏa, nếu phẩm chất quá cao lại khiến hắn khó xử.
Hơn nữa dị năng của vật này còn trợ giúp hắn lớn hơn rất nhiều so với mười chủng linh thủy phía trên, hắn cầm giọt linh dịch trong tay, cảm giác một lực lượng tinh khiết cực lớn truyền vào cơ thể.
Một chút nội thương còn sót lại trong cơ thể Nhạc Vũ mấy năm trước trong trận chiến bên ngoài Thiên Nguyên giới dưới sự trùng kích của dị lực này nhanh chóng được chữa trị.
Hắn không hề cảm giác kinh dị, cầm giọt chân thủy trong tay phá không bay lên khỏi hồ, lựa chọn tùy ý một chỗ bí mật, bắt đầu phân tích thủy tính.
Đằng Huyền thấy thế cảm giác hơi thẹn thùng, vốn cho bản thân sẽ giúp được sư phụ nhưng từ khi nhập trận đến giờ đều do một mình Nhạc Vũ hành động, bản thân còn cần hắn hỗ trợ.
Chỉ một lát sau, trên mặt Nhạc Vũ đã lộ ra nét cười, không chút do dự đem giọt linh thủy và đóa Tiên Thiên Đâu Suất Khôn Viêm chân hỏa hút vào cơ thể.
Chỉ một nhịp thở, hai luồng linh thủy linh hỏa đã được hắn hút vào trong phù trận đan điền, tiếp đó vận chuyển từng phù trận thủy hỏa.
Một luồng sóng tinh hoa thủy hỏa cực kỳ thuần tịnh vọt lên từ hai phù trận, Nhạc Vũ lặng yên vận công, nhanh chóng đột phá Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tầng thứ hai mươi.
Tiếp đó hắn lấy ra mấy bình nhỏ, dung nhập hết số hỏa diễm và linh dịch trong đó khiến phù trận thủy hỏa bên trong lại điên cuồng vận chuyển.
Vào lúc khó khăn tiếp cận được điểm đột phá, Nhạc Vũ quát nhẹ một tiếng rồi tán đi phần tinh hoa Ngũ Hành còn sót lại, dừng lại ở ngưỡng cửa Đại Tiên Thiên huyền băng Ly Hỏa chân quyết tầng thứ hai mươi mốt.
Hắn mở mắt ra thì con ngươi màu hoàng kim đã chuyển thành vừa màu thiên lam vừa màu đỏ thẫm, pháp lực hai hệ thủy hỏa bạo tăng, cơ hồ không thể áp chế, một hồi lâu sau mới dần yên lặng.
Đằng Huyền cũng cảm giác khí tức Nhạc Vũ mạnh hơn trước vài phần, cũng càng cường bạo thì vừa mừng rỡ vừa lo lắng, quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Vũ chợt động:
- Đến rồi!
Hồn niệm Đằng Huyền vẫn bị thế giới này áp chế, đang cảm thấy khó hiểu thì đã thấy hai đạo quang hoa đột nhập vào hồ.
Quang hoa người đi đầu cuồn cuộn mênh mông, ẩn ước có lôi mang, khí tức cường liệt, người đi sau kém hơn nhưng cũng cực kỳ khí thế.
Sau khi đi vào cả hai đều nhíu mày nhìn vào chỗ sâu trong đáy hồ.
- Thái Thanh Huyền Tiên!
Đằng Huyền vừa liếc qua đã đoán được tu vi người đi đầu, xem tướng mạo thì chắc là một tu sĩ của Xiển Giáo. Người này vừa nhìn qua đã tái nhợt gầm khẽ:
- Quả nhiên là đã bị người vượt trước một bước,
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn về chỗ thành động bị cự đao canh kim của Nhạc Vũ chém ra lộ vẻ nghi hoặc:
- Người này rốt cuộc là ai? Dám lớn mật đem sát trận phá đến tận đây khiến trận đồ mà chúng ta xác định vất vả trăm năm mất đi tác dụng!
Dường như phẫn nộ đến cùng cực, hắn rên lên một tiếng rồi lấy ra một tấm gương đồng tế lên chiếu chung quanh, Đằng Huyền lập tức nhắm mắt tụ khởi một đạo Thái Hạo Chân Ngôn Chúc Chiếu thần quang nhưng hồi lâu vẫn không thấy đối phương có động tĩnh gì, mở mắt ra đã thấy rời đi.