Nhạc Vũ lạnh lùng quét mắt khắp bốn phía, bên trong động thiên không có
bóng người, chín lưỡi kiếm phôi cùng Thiên Tinh kiếm hắn để lại nơi này cũng không có người động qua.
Linh dược sinh trưởng bên cạnh động thiên vẫn còn hơn phân nửa.
Khẽ nhíu mày, Nhạc Vũ vung lên tay áo, liền đem động thiên còn chưa hoàn toàn thành hình thu vào trong Diễn Thiên Châu.
Hắn đặt động thiên ngay trên tám trăm vạn trượng cao bên trong thế giới Diễn Thiên Châu, dung hợp thành một thể với Chúc Long biệt phủ.
Khi hai nơi động thiên hoàn toàn dung hợp lại, phạm vi vạn dặm bên trong rõ ràng sai biệt thời gian hơn kém nhau gấp năm lần, cơ hồ không kém hơn tầng thứ nhất thiên cảnh trong ba mươi ba thiên.
Nhạc Vũ lại không hề có chút ý hưng phấn, cũng không tâm tình đi quan sát. Hắn đem trứng Chúc Long đưa vào trong động thiên thế giới, sau đó trực tiếp phá không rời đi, ly khai khỏi Hoàng Hôn Giới.
Đứng sừng sững trong hư không, dùng Diễn Thiên Châu thôi diễn một lúc lâu nhưng vẫn không đạt được kết quả.
Thoáng cau mày, hai mắt Nhạc Vũ bỗng dưng sầm xuống, xa xa nhìn vào sâu trong hư không. Chỉ thấy một đạo khí tức đang xuyên toa nơi đó, như ẩn như hiện.
- Ân?
Một tiếng hừ lạnh, Nhạc Vũ bỗng dưng tế lên xương tay Xi Vưu, hướng tận sâu trong hư không trảo mạnh tới. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Phá vỡ thời không loạn lưu trùng điệp, tiếp theo là từng đợt linh lực nứt toác, ngay sau đó một tu sĩ khoảng chừng ba mươi tuổi đã bị hắn nhiếp tới trước mắt.
Người này mặc trang phục trên người Nhạc Vũ cũng thấy có chút quen thuộc, hắn cẩn thận hồi tưởng, liền nhớ ra từng gặp qua trên người Xích Minh Thiên Tôn.
- Thiên Ly Tông, Thiên Tiên tu sĩ? Vì sao ở đây?
Sắc mặt tu sĩ kia tái nhợt, từ khi bị Nhạc Vũ dùng Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn bắt lấy, hắn đã không nói được một lời.
Nhưng sau khi nhìn rõ mặt Nhạc Vũ, sắc mặt hắn liền đại biến, lộ ra vài phần sợ hãi, còn có một tia ý tứ như không dám tin.
- Ngươi nhận được ta?
Nhạc Vũ cau mày, tiếp theo lại hỏi:
- Ngươi ở nơi này bao lâu rồi, có từng nhìn thấy tu sĩ nào khác hay không?
Người kia vừa nghe, ánh mắt thoáng co giật nhưng không trả lời.
Trong lòng Nhạc Vũ đột nhiên có vài phần nhẹ nhõm, nhìn thấy người kia vẫn xanh mặt nhưng không chịu lên tiếng, hắn cũng chẳng thèm hỏi tiếp, chụp lấy đầu người kia, dùng Hi Hoàng Quan Tâm Thuật tìm tòi trí nhớ của hắn.
Chỉ một lát sau chân mày hắn nhướng lên, trong mắt hiện ra vài phần sát khí.
- Thiên Huyền Giới, Vân Diệt Tông, Chung Ly Ý…
Theo như trí nhớ người này, hắn ở lại đây để tra xét nguyên nhân cái chết của Xích Minh Thiên Tôn. Vừa nhìn thấy mấy người Nhạc Trương thị đi ra ngoài thì xa xa xa bám theo. Nhưng vừa đi được nửa đường đã bị người của Vân Diệt Tông chặn đứng.
Hắn không muốn bị đại chiến liên lụy, liền bỏ chạy xa xa, chuyện sau đó hắn hoàn toàn không biết gì nữa.
- Chung Ly Ý, Vân Diệt Tông! Tên này nghe thật quen thuộc, là hắn sao?
Tìm tòi lại trí nhớ trong đầu, hai mắt Nhạc Vũ bỗng dưng trợn lên, chợt nhớ lại hơn trăm năm trước tình hình ở Vân Thiên Cung mật cảnh từng mua nguyên thần tinh hạch.
Vì tranh đoạt Tru Tiên Nỗ, vì thế hắn đã tranh chấp với người này. Từ đó về sau người kia còn sai khiến hơn mười tiên tu truy sát cướp đoạt, cho đến khi bị Nhạc Vũ giết sạch gần Vân Thiên Cung mật cảnh.
Nguyên bản việc này Nhạc Vũ cũng đã sớm quên, một ít ân oán hắn cũng không từng bỏ vào trong lòng.
Thật không ngờ lần này lại chạm mặt.
- Đây xem như tình cờ gặp phải thù xưa đi?
Nhạc Vũ lạnh giọng cười, tiếp đó khẽ nhíu mày:
- Cũng không biết mẫu thân bọn họ hiện nay an nguy thế nào?
Không còn lòng dạ tiếp tục lưu lại chỗ này, hắn trực tiếp vặn mạnh bàn tay, liền đem thân thể cùng thần hồn Thiên Tiên của người kia toàn bộ bóp nát!
Tiếp theo hắn hóa thành ngũ sắc độn quang hướng chỗ đại chiến của Nhạc Trương thị bọn họ ngày đó bay đi.
Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, phương hướng rời đi của mấy người Nhạc Trương thị lại là Thiên Nguyên Giới.
Nếu suy tính theo ngày tháng, thực sự bị họ đi tới, chỉ sợ trên đường sẽ rơi vào bẫy của Xiển giáo.
Tuy không hiểu vì sao lại xung đột với Vân Diệt Tông, nhưng cũng nhờ vậy tránh được đại họa chân chính.
Địa phương trong nhớ của tiên tu kia chỉ chớp mắt là tới.
Nhạc Vũ dừng lại trong hư không, mở ra hồn niệm tìm tòi mọi nơi. Qua một lúc lâu khóe môi không khỏi lộ ra vài phần cười khổ.
Thời không phong bạo nơi này thực sự quá mức cuồng liệt, dấu vết đại chiến thật khó khả năng còn tồn tại đến hôm nay.
Thời gian mấy người Nhạc Trương thị gặp phải người của Vân Diệt Tông đã phát sinh từ ba tháng trước.
Cho dù còn đầu mối gì lưu lại cũng đã tiêu tán hầu như không còn.
Chỉ có thể suy tính ra đại khái mấy người Nhạc Trương thị vẫn chưa bị nguy hiểm tính mạng. Tuy Vân Diệt Tông có tới hơn mười vị Thiên Tiên, ba mươi Linh Tiên nhưng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ.
Chuyện xấu duy nhất phải phát sinh từ chỗ Chung Ly Ý!
Vẻ mặt thoáng trầm xuống, thân hình Nhạc Vũ chợt lóe hóa thành độn quang bay đi. Chuyện cũng có điều may mắn, lần trước đi Quy Khư Cung mật cảnh vừa khéo đã dò tìm trí nhớ của mười tu sĩ Thiên Huyền Giới. Hắn đã biết được tọa độ của Thiên Huyền Giới, không cần chạy khắp nơi hỏi thăm.
Hoàng Hôn Giới, Thiên Nguyên Giới, Thiên Huyền Giới còn có Vân Thiên Cung mật cảnh, mấy tiểu thiên thế giới cùng mật cảnh động thiên đều dựa gần một chỗ, cách nhau không xa.
Pháp lực của Nhạc Vũ đã tương đương Thái Thanh Huyền Tiên, chỉ dùng ước chừng ba canh giờ đã đi tới ngoài hàng rào không gian Thiên Huyền Giới.
Sau khi dùng hồn niệm thăm dò, Nhạc Vũ không khỏi âm thầm cau mày, thế giới này thực sự quá rộng lớn, dù là Nhạc Vũ chứng kiến cũng cảm thấy chỉ kém hơn tiên giới.
Nam bắc cách nhau tới hơn mười ức dặm, đông nam cũng là như thế. Cơ hồ tương đương phương bắc Nam Chiêm Bộ Châu hắn đang cai trị hiện tại trên tiên giới. Được chia thành bảy đại lục, có vô số dân cư, vô só tiên tu đạo tông.
- Chẳng thể trách thế giới này có thể giữ được Thái Ất Chân Tiên…
Thần niệm Nhạc Vũ thăm dò càn quét bên trong, chỉ cảm thấy thật sự vô lực, thế giới này quá lớn, mặc dù hồn niệm của hắn cực mạnh cũng như biển rộng tìm kim.
Ý nghĩ của hắn cũng vô cùng đơn giản, nếu tìm không được hành tung của mấy người Nhạc Trương thị, cũng suy tính không ra, vậy thì trực tiếp đi tìm Chung Ly Ý, còn có những tu sĩ của Vân Diệt Tông để hỏi là được.
Nếu ngay cả trong sơn môn Vân Diệt Tông cũng không tìm được, hết thảy không cần nói thêm nữa.
Mở ra long nhãn vàng óng, đưa mắt nhìn xuống dưới, không bao lâu hắn trông thấy vài tên tu sĩ đang xuyên ra hàng rào hư không.
Người cầm đầu có tu vi Ngọc Tiên, mặt mày hồng hào, đang hướng theo phương xa chạy đi.
Trong lòng Nhạc Vũ chợt động, trực tiếp dùng ngũ sắc cự chưởng xa xa trảo tới, liền đem mấy người kia nhiếp tới trước người.
Ngọc Tiên cầm đầu vừa sợ vừa giận, hắn cực lực giãy dụa, thao túng một thanh kiếm tiên cố gắng chém vỡ xương tay Xi Vưu, miệng quát:
- Các hạ là vị tiền bối nào? Vì sao phải khó xử chúng ta? Bản nhân Ngọc Tức Tử, vốn là tu sĩ Đình Minh Tông, chính là Xiển giáo môn hạ nhất mạch. Hôm nay tiền bối xuống tay đối với chúng ta, không e ngại bị Xiển giáo trả thù?
Nhạc Vũ cười lạnh, mấy trăm vạn tiên tu của Xiển giáo mà hắn còn diệt tuyệt, chỉ một tu sĩ Ngọc Tiên mà thôi, giết thì cũng giết. Chẳng lẽ Xiển giáo còn dám hưng sư động chúng tiếp tục đi tìm hắn trả thù hay sao?
Hắn cũng lười hỏi thêm, trực tiếp dùng Hi Hoàng Quan Tâm Thuật lục lọi trí nhớ của mấy người này.
Chỉ qua một lát, vẻ mặt Nhạc Vũ biến thành thật cổ quái, cuối cùng hắn khẽ cười nhạt, một cỗ sát ý hung lệ tràn đầy bốc cao trong hồn niệm.
- Băng Thiến, Vân Diệt Tông, Chung Ly Thương! Ngày đại hôn, song tu lô đỉnh. Hắc! Bản thân ta thật xem thường các ngươi, một lão vương bát hơn mười vạn tuổi lại dám mơ tưởng tới tiểu muội của ta, còn muốn nàng làm song tu lô đỉnh…
Sát ý hung hoành dâng trào không cách nào kìm chế, mấy tên tiên tu bị hồn niệm của Nhạc Vũ thăm dò lập tức thất khiếu tràn đầy máu tươi, trong đó mấy tên tiên tu tu vi kém nhất vẻ mặt càng thêm mờ mịt, hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Nhạc Vũ thoáng nhướng mày, tiện tay bắn ra mấy viên đan hoàn vào trong cơ thể bọn hắn, ném qua một bên. Hắn không phải loại người giết người loạn bậy, tuy giận dữ nhưng cũng không tới mức đi tìm người vô tội trút giận.
Dù cho những người này thuộc Xiển giáo, nhưng vô duyên vô cớ hắn cũng sẽ không dễ dàng giết người.
Nhưng trong lòng hắn thật sự giận dữ, sớm biết những nữ tu thiên tư tuyệt hảo rất dễ bị cao giai tu sĩ xem trọng đem về làm song tu lô đỉnh. Chẳng hạn như Ngao Tuệ, nàng có Hỗn Độn Thể, có thể giúp cho tu sĩ pháp lực đại tăng. Hoặc như Nhạc Băng Thiến, Thủy Linh Thể, sẽ bị những tiên tu pháp môn thủy hệ xem là chí bảo song tu.
Nhưng loại chuyện này khi xảy ra trên người tiểu muội ruột thịt của hắn, thật sự làm cho hắn không cách nào khống chế được phẫn nộ.
Nhớ rõ loại chuyện tương tự như vậy tại Thiên Nguyên Giới cũng từng phát sinh qua một lần. Chỉ là trước đó đã giải trừ hôn ước với biểu muội, tuy có quan hệ nhưng hắn cũng không có cảm tình. Một người lại là tiểu muội ruột thịt của mình, so sánh cảm thụ dĩ nhiên phải bất đồng.
Trong lúc tìm tòi trí nhớ của mấy người kia, hắn đã hiểu được điều này nên thiếu chút nữa đã làm cho hắn mất đi lý trí.
Híp mắt lại cười lạnh, hắn tiếp tục nhìn vào Thiên Huyền Giới. Trong mắt Nhạc Vũ thoáng qua một tia rét lạnh, thần niệm cảm ứng tập trung bên dưới, ở bên ngoài tầng trời phi độn thêm chốc lát liền phát ra pháp lực mạnh mẽ xé mở hàng rào không gian, sau đó trực tiếp xuyên vào bên trong.
Cơ hồ trong tích tắc thân thể đi vào thế giới này, Nhạc Vũ liền có thể rõ ràng cảm giác thế giới hồng hoang mảnh nhỏ nơi đây phát sinh ý bài xích mãnh liệt đối với hắn.
Liên hệ với hồn ấn bên trong bổn nguyên hồng hoang cũng gần như bị cách trở, lực khống chế đối với thiên địa linh lực nơi này liền bị suy yếu gấp trăm lần!
Đột nhiên Nhạc Vũ đối với ngày đó Xích Minh Thiên Tôn có thực lực Ngọc Tiên đỉnh phong lại bị hắn tru diệt tại Hoàng Hôn Giới biệt khuất như thế nào, trong lòng cũng cảm thấy thật cổ quái.
Ngay lúc này, Phá Giới Lệnh chớp động linh quang, khiến nguyên hồn thân thể hắn dung nhập vài phần vào Thiên Huyền Giới.
Tiếp theo nguyên hồn lạc ấn trong bổn nguyên hồng hoang đột nhiên bắn ra tia kiếm khí lành lạnh khắp bốn phía. Đem lực cách trở của Thiên Huyền Giới mạnh mẽ đánh ra một khe hở, cùng hồn niệm của Nhạc Vũ trở thành cộng hưởng.
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, thân hình xuất hiện trên một đồi núi. Sau đó liền thấy trên thiên không hội tụ vô số hồng vân, thiên địa uy áp cuồn cuộn giáng xuống.
- Thất cửu kiếp lôi?
Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, đem Cửu Khung Minh Ngọc Khuê đạp dưới chân, lấy ra Thái Ất Thanh Trữ Quyển tế lên đỉnh đầu, ba thanh tiên binh màu xanh hộ quanh người, tiếp theo một đạo thanh quang bắn lên, trực tiếp hướng một hồ lớn bay đi.
Chỉ một lát sau đã đi tới trên hồ lớn, chỉ thấy trên không trung thật trống rỗng, nhưng khi Nhạc Vũ dùng long nhãn quan sát, lại thấy được một ngọn núi lớn sừng sững nơi này, ẩn trong mây mù trùng điệp, mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy.
- Đây là sơn môn Vân Diệt Tông? Một tòa linh sơn a…
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy vô số tu sĩ đang lục tục phi độn lên núi. Nhạc Vũ cũng hạ thanh quang, người còn chưa tới, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Tán tu từ nơi nào tới? Cút trở về cho ta!