rên bầu trời Quảng Lăng sơn, quang hoa vẫn nhấp nháy.
Hai tòa đại trận giằng co lẫn nhau, vô số kiếm quang chớp động trong mây.
Nhưng giờ phút này vô luận là hai phương công hoặc thủ đều lộ ra vài phần mệt mỏi.
Trong đại trận bên ngoài núi, nhân số đã tăng lên tới bốn trăm vạn. Tuy luân phiên thay nhau, cũng đã có hơn phân nửa tu sĩ sắc mặt xanh trắng, hai mắt vô thần, pháp lực chân nguyên đều tiêu hao tới cực hạn.
Bên trong Quảng Lăng sơn càng không chịu đựng nổi. Nhờ vào Quảng Lăng sơn đại trận hỗ trợ, chiếm cứ được địa lợi, bốn mươi lăm vạn người kháng cự mấy trăm vạn tu sĩ, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng theo thời gian trôi qua bốn mươi lăm vạn đệ tử chỉ còn ba mươi vạn. Ngoài ra pháp lực khô cạn, cạn kiệt tinh lực mà chết, không thì chết vì công kích liên tục không ngừng từ bên ngoài.
Cơ hồ mọi người chỉ còn làm ra những động tác như máy móc, không ngừng thúc đẩy pháp lực, không khí trong cả ngọn núi nặng nề tới cực hạn, mọi người đều chỉ còn chờ đợi đến giây phút hủy diệt.
Liễu Nguyệt Như ngồi thẳng trên bảo tọa trong Quan Vân Điện, gương mặt đạm nhiên, vẫn như mấy ngày trước cơ hồ không hề biến hóa, chỉ từ làn da không chút huyết sắc cùng hai tay run rẩy mới nhìn ra được pháp lực của nàng cơ hồ tiêu hao gần hết.
Nàng khẽ thở dài, mày liễu cau nhẹ, nhìn lên chân trời xa xa. Ánh mắt liên tục chớp động như đang suy tư chuyện gì.
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, bên trong thạch điện truyền ra thanh âm của một lão nhân:
- Những người kia giống như đã có chút không kiên nhẫn. Hôm nay Linh Tiên hạ trần tựa hồ đã tăng lên tới năm ngàn người…
Liễu Nguyệt Như mặt không đổi sắc, trong mắt hiện lên tia bi ai. Năm ngàn Linh Tiên ở trong Thiên Nguyên Giới dù bị áp chế pháp lực cũng đã đồng đẳng với ba ngàn Nguyên Anh.
Tuy Đại Thừa tu sĩ trong thế giới này có thể dễ dàng đánh chết họ, nhưng khi số lượng tăng lên tới năm ngàn thì đã có thể dễ dàng phá hủy Thiên Nguyên Giới, phá hủy bất cứ đại tông nào.
- Tuy lúc Vũ nhi phi thăng đã đem Quảng Lăng sơn luyện chế thành tiên khí, trấn áp vận khí. Lại có Nguyệt Như ngươi bày Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận. Nhưng nếu không xoay chuyển được tình thế, bị công phá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Phỏng chừng tối đã chỉ kéo thêm được một ngày thời gian nữa!
Thanh âm Nông Dịch Sơn thoáng dừng lại, tiếp theo ngữ khí bao hàm khổ sáp nói:
- Nếu như thật sự đến lúc đó, Nguyệt Như ngươi hãy nghĩ biện pháp đào thoát. Chỉ cần ngươi còn tồn tại, Quảng Lăng chúng ta sẽ còn cơ hội tái khởi trong Thiên Nguyên Giới.
- Đào thoát?
Liễu Nguyệt Như khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết:
- Nguyệt Như nhận được đại ân của sư tôn, muôn đời khó thể hoàn trả! Nếu đã được sư tôn giao phó, trấn thủ Quảng Lăng sơn hai trăm năm, quả quyết không thể bỏ đi. Nếu như tới khi đó thực sự không thể chống đỡ, Nguyệt Như lựa chọn binh giải, tự biết còn có lực đánh thêm một trận. Người nọ tuy là Thiên Tiên nhưng chưa chắc đã là đối thủ của ta!
Nông Dịch Sơn khẽ thở dài, hồn niệm lại như dòng nước thối lui khỏi Quan Vân Điện.
Liễu Nguyệt Như vẫn bình tĩnh nhìn lên trên bầu trời, trong mắt lộ ra vài phần cổ quái:
- Thật kỳ lạ! Trong hai ngày ngắn ngủi Ngọc Tiên Thiên Tiên bên ngoài hư không đều thiếu đi thật nhiều. Là bởi nguyên nhân nào? Sư tôn, chính là ngài sao? Quảng Lăng sắp phải diệt vong, hiện giờ sư tôn có biết được…
Trên mặt vừa lóe lên tia hi vọng, trong lòng Liễu Nguyệt Như chợt nảy sinh báo động, xuyên thấu qua đại điện bị tàn phá, nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy xa xa lại thêm vài đầu hỏa phượng bay lên trời, vẫy lên hỏa dực nóng cháy hướng đỉnh Quảng Lăng sơn công tới.
…
Ngay khi Liễu Nguyệt Như còn đang than thở, Nhạc Vũ đứng tận sâu trong hư không xa xa, đem Khuy Thiên Châu mở ra tới mức tận cùng. Hắn chiếu xuống nhìn tiểu thiên thế giới liên tục sinh diệt, vô số không gian bọt khí cùng thời không gió lốc vận chuyển, còn có linh lực mạch lạc ẩn chứa bên trong.
Giờ phút này nếu dùng tốc độ cao nhất phi độn, lấy Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Độn Pháp của Nhạc Vũ chỉ ước chừng nửa khắc thời gian là có thể xuyên vào Thiên Nguyên Giới, xé mở hàng rào không gian tiến tới phụ cận Quảng Lăng sơn.
Nhưng càng tới gần Nhạc Vũ càng thêm cẩn thận. Diễn Thiên Châu cùng Thông Thiên Nghi trong tay đang điên cuồng vận chuyển không ngừng.
- Ti…Là Huyền Quang Thiên Tỏa đại trận sao? Từ Hàng đúng thật là bỏ được. Nhân số lại bớt một chút, chỉ còn lại bảy trăm danh Ngọc Tiên, ba gã Thái Ất Chân Tiên. Đại La Kim Tiên lại chỉ có một người…
Nhạc Vũ cau mày, sau đó lại giãn ra, ngay khi hóa thân của hắn đang liên tục di chuyển giết chóc các giới, hắn cũng không tin vị Xiển giáo Kim Tiên kia còn có thể tiếp tục ngồi yên như trước.
Hắn khẽ lắc đầu tiếp tục thôi diễn, sau đó qua mỗi một lát lại xuyên vào bên trong một tiểu thiên thế giới xem như còn ổn định bố trí linh trận nho nhỏ.
Lấy ra đủ loại tiên thạch, dùng long huyết khắc lục những phù văn liên tiếp nhau, ngẫu nhiên suy diễn trong đầu, khi có chút thành quả cũng dốc lòng ở trong một không gian ổn định bố trí những đại trận phức tạp khác nhau.
Thường thường nếu không đạt được hiệu quả hắn lại ẩn núp, sau đó đổi qua một nơi khác tiếp tục bố trí đại trận.
Vờn quanh một vòng, toàn bộ bên ngoài hư không Thiên Nguyên Giới đã bị hắn tìm tòi thật rõ. Mà ngay khi hắn bắt đầu bắt tay vào bố trí linh trận cuối cùng trong kế hoạch, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, mở long nhãn nhìn vào trong Thiên Nguyên Giới.
Chỉ thấy trên Thủy Hàn Phong hoang tàn, Liễu Nguyệt Như đang gắng gượng lảo đảo đứng lên khỏi bảo tọa chưởng giáo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Một tia máu tươi từ cổ tay chảy xuống mặt đất, vẽ ra những phù triện huyết sắc. Máu huyết phảng phất như có sinh mệnh lan tràn khắp bốn phía, nhanh chóng khuếch tán khắp đỉnh Thủy Hàn Phong.
- Binh giải tán tiên, lấy huyết nhục tế kiếm? Hài tử ngốc nghếch này…
Khóe mắt Nhạc Vũ run rẩy, lửa giận thô bạo trong mắt cơ hồ không thể áp chế.
Tiếp đó hắn lại nhìn thấy bên trong Thiên Cung Quảng Lăng sơn, Nông Dịch Sơn đã vẽ xong một tòa huyết trận.
Sắc mặt lão nhân vô cùng bình thản ngồi xếp bằng bên trong nhà thủy tạ. Hai mắt nhìn qua đục ngầu vô thần, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ lại phảng phất như có hỏa diễm đang thiêu đốt tận sâu trong.
Nhạc Vũ siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu trong da thịt xuyên tới xương cốt, dùng cảm giác đau đớn khắc cốt để dằn nén lửa giận.
Qua một lần hô hấp, hắn mới có thể áp chế được cảm giác muốn hôn mê cùng sát niệm trong lòng.
Ngay lập tức hắn đánh ra tiên thạch, từng viên sắp xếp theo Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, lại tiếp tục dùng long huyết khắc lục vô số phù triện phức tạp vào bên trong.
Đợi đến khi phù triện cuối cùng được hoàn thành, Nhạc Vũ thở mạnh một hơi, hồn niệm liền toát ra thật xa.
Hồn niệm của Đại La Kim Tiên kia vẫn chưa từng rời đi, chặt chẽ bao phủ Thiên Nguyên Giới.
Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cũng không hề coi khinh thiên hạ anh hùng, đặc biệt nhân tài xuất hiện lớp lớp, Lan giáo nhất mạch xưng hùng hồng hoang.
Cho dù là Từ Hàng liên tiếp tính kế vẫn bị thua trong tay hắn, cũng là vì quá khinh địch mà ra. Đợi đến khi người này thanh tỉnh, nhất định sẽ trở thành tâm phúc đại họa.
- Đại La Kim Tiên sao? Bỏ đi! Đã nằm trong sự dự liệu của ta. Trong tiên giới ta không đánh thắng được các ngươi, nhưng bên ngoài tiên giới, chưa hẳn không đủ lực đánh một trận.
Tay hắn khẽ vẫy, đem Thiên Ý kiếm cùng Nghịch Thiên đao nhiếp tới trước người. Ý niệm chưa động, hai tiên binh đã hiện ra hai đạo huyết sắc long hồn, hai mắt phun lửa. Xa xa nhìn vô số tiên tu ẩn thân nơi xa, lộ ra quang mang thị huyết, trong miệng không ngừng vang lên từng tiếng long ngâm lệ ý điên cuồng vô tận.
Mà lúc này Nhạc Vũ đã mở ra đồng tử màu hoàng kim, mắt nhìn vào Thiên Nguyên Giới, phương hướng Quảng Lăng sơn, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ thê lương bi ai!
- Khổ tâm bồi đắp trăm năm! Bốn mươi lăm vạn đệ tử, hôm nay điêu linh mười lăm vạn! Đáng thương cho Nhạc Vũ ta, lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn! Ta hận!
- Toàn bộ Xiển giáo! Từ Hàng! Thù này hận này, dù dốc hết tam giang ngũ hồ, cũng khó thể thỏa hận!
- Hôm nay môn nhân đệ tử của ngươi, cũng đừng hòng tiếp tục còn sống rời khỏi nơi này!
Dư quang khóe mắt hắn quét tới bên ngoài Quảng Lăng sơn, chỉ thấy tên Thiên Tiên kia đã phi thân lên đứng trên chỗ cao mười vạn trượng, mà bên cạnh hắn nhiều Thiên Nguyên Giới tu sĩ cũng lộ ra vẻ hưng phấn, hoặc trên mặt lộ vẻ tham lam, hoặc mang theo hận ý khắc cốt, như hổ lang thèm thuồng nhìn vào Quảng Lăng sơn.
Nhạc Vũ cười lạnh lẽo, hai tay cầm đao kiếm bắn lên, xuyên ra khỏi tiểu thiên thế giới, thân hình cao ngất vời vợi, xuất hiện ngay trong hư không vô tận.
Đúng ngay lúc này, xa xa hư không hiện lên một đạo thanh sắc kiếm quang, không chút âm thanh, chớp nhoáng như điện, chỉ một kiếm đã đem hồn niệm của Đại La Kim Tiên kia hoàn toàn ngăn cách.
- Lăng Tiêu tổ sư…
Đồng tử Nhạc Vũ co rút, tiếp theo lớn tiếng cười to.
Loại cảm giác một mình chiến đấu thê lương tức thì biến mất, chỉ còn lại chiến ý rực cuồng, cơ hồ đã hòa toàn toàn bộ lệ khí phẫn nộ tràn đầy trong tim hắn.
- Bốn vạn Linh Tiên! Một vạn Thiên Tiên! Bảy trăm Ngọc Tiên! Hôm nay lúc này lấy tu vi của mấy vạn tiên tu tế điện, thành tự vô thượng hung binh của ta!
Thân hình hóa quang, bám theo một đạo ngũ sắc quang hoa thẳng hướng tận sân trong đại trận bao vây bên ngoài Thiên Nguyên Giới.
Những Linh Tiên Thiên Tiên đang ẩn núp ở các tiểu thiên thế giới chung quanh lúc này mới chợt nhận ra, sắc mặt ngưng trọng sôi nổi bay ra.
Nhạc Vũ trực tiếp vung ra một kiếm!
- Giết!
Khi kiếm quang chém xuống, cánh tay phải Nhạc Vũ đã tuôn ra một đoàn huyết quang. Xa xa hơn ngàn Linh Tiên, thân hình không chút dự báo bị vung thành hai đoạn!
Tiếp theo vô số tàn hồn bị hắn điên cuồng ngưng tụ lại, tiếp tục rót vào trong Thiên Ý kiếm.
Nhưng cả đại trận trước mắt cũng bắt đầu chuyển động, tầng tầng hồng sắc quang hoa trói buộc tới, tựa như xiềng xích tầng tầng vờn quanh.
Đem không gian cố khóa, đem linh lực ngăn cách, đi từng bước trấn áp không gian hô hấp của hắn.
Nhạc Vũ không chút nào sợ hãi, thân hình càng gia tốc, tốc độ cực nhanh hướng thẳng sâu trong đại trận.
Ngay khi thân hình của hắn gần như bị hoàn toàn cố khóa, trong mắt Nhạc Vũ đồng thời hiện lên một tia tinh mang.
- Huyền Quang Thiên Tỏa? Phá cho ta!
Chỉ thoáng chốc bên ngoài truyền vào vô số tiếng vang bạo liệt, trải qua một ngày thời gian bố trí chuỗi linh trận kết nối, cơ hồ đồng loạt hiện lên quang hoa chói mắt, vô số linh lực loạn lưu vỡ bờ khắp chung quanh.
Mấy vạn Linh Tiên đang thúc giục đại trận sắc mặt tái nhợt, bên trong linh lực gió lốc thân hình liên tục chớp lên, đều đem hết toàn lực trấn áp tòa Huyền Quang Thiên Tỏa đại trận.
Lúc này trong con ngươi Nhạc Vũ đã hoàn toàn đỏ rực huyết sắc, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ rót vào trong chân phải, giẫm mạnh một bước! Ba mươi vạn trọng lực chính phản thoáng chốc khuếch tán, bao phủ cả phiến hư không thế giới.
Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đều là huyết nhục vụn vỡ xé nứt tan hoang!