“Vương gia, Đồ công tử rốt cuộc là một người như thế nào? Có thể làm ngươi nhớ thương như vậy…” Cuối hạ đầu thu thời tiết thật là tốt, trời cao trong xanh, gió hiu hiu thổi, vừa có tiền, lại vừa có quyền, nhàn nhã tiêu dao so với thần tiên còn có phần hơn. Ta nằm nghiêng trên chiếc ghế mây đặt ở trong viện, Lưu Quan ngồi một bên ân cần quạt, tựa hồ là mơ hồ vì sao ta lâu lắm không có ngoạn qua hắn, hay nói trắng ra là làm chuyện ngược đãi thiếu niên. Khuôn mặt nhỏ nhắn nơm nớp lo sợ len lén nhìn, khiến ta thực sự không hiểu hắn chờ mong Phạm Cửu Tiêu làm gì mình? Hay là cái gì cũng không muốn làm?
Bất quá, hắn cũng là người đầu tiên nghiêm túc hướng ta hỏi về “Đồ Lâm”. Nói không cảm động là nói dối, ta nửa ngồi dậy, sờ sờ đầu Lưu Quan, ánh mắt nhìn hướng về phía mây trắng, lời nói tràn đầy hồi ức lưu luyến:”Đồ công tử sao? Hắn là một người rất tốt, bản vương không xứng với hắn.” Đúng vậy, tuy rằng không có quyền thế của Phạm Cửu Tiêu, mỗi ngày chìm đắm trong học tập cùng thi cử; tuy rằng Phạm Cửu Tiêu bào ngư ăn từng cân từng cân, còn bên kia thì ngay cả nước canh vị bào ngư cũng chưa từng có vinh hạnh nếm qua; tuy rằng xung quanh Phạm Cửu Tiêu tràn ngập mỹ nhân, bên kia chỉ lên mạng len lén xem hình mỹ nữ cũng bị trúng giờ trường học cắt điện; tuy rằng Phạm Cửu Tiêu chưa được 20 tuổi đã một đêm N người, giữa vạn bụi hoa đi một vòng lại một vòng, bên kia xem chừng tốt nghiệp đại học vẫn chưa thoát được thân đồng nam; mặc dù bên này là một kẻ cao cao tại thượng quyền khuynh thiên hạ, bên kia ngay cả chức tổ trưởng cũng chưa từng được làm; mặc dù bên này anh tuấn tiêu sái khí vũ hiên ngang, đẹp đến nhân thần cộng phẫn, bên kia thì bộ mặt phổ thông đến không thể phổ thông hơn, lại còn đầy mùi nhà quê…
Nhưng kể cả như thế, nhưng ta vẫn nghĩ, đó mới là những thứ ông trời ban cho ta, nếu như có thể, thì có đến mấy Phạm Cửu Tiêu ta cũng không đổi! Nhưng mà, hiện tại nếu như Lưu Quan không hỏi, có khi ta cũng dần quên đi quá khứ lúc làm Đồ Lâm…
“Lưu Quan, ngươi muốn nghe chuyện của Đồ công tử không?” Đúng vậy, vẫn nên hảo hảo ngẫm lại những ký ức không phải của dâm long đi. “Vậy hãy cẩn thận nghe bản vương nói…” Không cho Lưu Quan cơ hội cự tuyệt, hay phải nói ta đang cần một người lắng nghe, lẳng lặng mặc ta phát tiết hết ra. Lương tâm có chút bất an, ta biết đây cũng có thể tính là khi dễ ép buộc tiểu hài tử, ta cần nhiều người, thật nhiều người nghe qua cố sự của Đồ Lâm, thật nhiều người nhớ rõ chuyện của Đồ Lâm, để đến lúc ta không cẩn thận mà quên mất, thì hắn sẽ chậm rãi nhắc nhở ta, từng câu từng chữ.
“Đồ công tử xuất thân tiểu hộ nhân gia, nhưng khí chất cao nhã, có thanh vận siêu phàm thoát tục.” Ánh mắt mơ màng.
Nói thật, không ai nói về chính mình mà không thổi phồng lên chút ít, không cần hoài nghi ta học lão Vương bán dưa chuột mèo khen mèo dài đuôi, đương nhiên càng lúc càng không kiêng nể:”Thủa nhỏ học đủ thứ thi thư, còn nổi danh là thần đồng.” Tống a di sát vách mỗi lần qua nhà đều nói chuyện ta hồi bé qua nhà nàng chơi, ngủ trưa đái dầm nước tiểu vẽ ra cả bản đồ thế giới, dã tâm không nhỏ.
“Hơn thế nữa, Đồ công tử dung mạo tuấn mỹ, khuê nữ nhà địa chủ trong thôn tên Tiểu Hà từ bảy tuổi đã thầm mến hắn, đến nỗi hận không thể mỗi ngày trèo tường đến để nhìn lén hắn.” Tiểu Hà là con gái ủy viên khu chúng ta ( chắc kiểu như chủ tịch phường hay chủ tịch quận =.=), tại nhà trẻ của tiểu khu thì không khác nào công chúa, ta năm đó nhi đồng trẻ tuổi thuần khiết len lén kéo tóc nàng một chút, kết quả là bị đội cận vệ của công chúa điện hạ đánh cho tơi bời, lão sư đem chuyện về nói cho cha mẹ ta, cuối cùng về nhà được ăn một trận “trúc duẩn sao nhục” ( măng xào thịt —> roi xào thịt? =.=), mặc kệ ta sống chết níu kéo cũng bị mặc kệ.
“Đến lúc bắt đầu đi học, bề ngoài cùng tài năng của Đồ công tử dẫn tới không ít người ghen ghét đố kị, nhưng nhờ có phu tử bênh vực, nên mới có thể bình an.” Ta lúc đi học tiểu học đúng là có một quãng thời gian vô cùng u ám, luôn bị những người khác bắt nạt, bất quá đều không phải do thành tích của ta quá tốt… Đối tượng bọn chúng bắt nạt thường đều là những hài tử thành tích tầm thường, thể chất cũng tầm thường không kém, nói trắng ra là những đứa vừa yếu vừa ngốc, mà ta thì cũng không là ngoại lệ. May mà giáo viên là con gái của bạn ông nội ta, nên vẫn thường che chở, nếu không chỉ với những thứ trong đầu ta mà thôi, thì nghĩ đến chuyện tốt nghiệp tiểu học cùng vào một trường trung học danh tiếng thì nói thật là so với mơ còn khó thành hơn.
“Lúc đến thư viện ( có thể coi là trường học đi…), Đồ công tử rốt cuộc cũng đã gặp được một người bạn đồng chí hướng có thể cùng hắn đối khẩu, nhưng khi phẩm thi luận từ, hắn lúc nào cũng giành phần thắng.” Đám bạn độc mồm độc miệng hồi cao trung giờ hoàn hảo là đứa bạn thân nhất của ta, năm đó dù là trốn học chép phao hay chạy đi đào trộm khoai lang, đều là ta chủ mưu, chúng xuất lực, có bị bắt thì cũng cùng nhau chịu tội, chạy thoát thì cũng cùng nhau chia chiến lợi phẩm. Lúc này, không biết bọn họ đang làm cái gì, thỉnh thoảng có hay không nhớ tới ta, ta mất tích liệu bọn họ có hoài niệm hay không?
“Ta cùng Đồ công tử tao ngộ ở Giang Nam, vào một tiết yên vũ ( mưa bụi), hắn đứng trên cầu, cầm một chiếc ô họa tinh xảo, một thân bạch y, tóc đen như bôi mực, vương vài hạt mưa lấp lánh như ngọc, tựa như tỏa ra một vầng hào quang, da trắng như ngọc, môi đẹp như hoa…” Đây là hình ảnh lúc gặp chân mệnh thiên nữ mà ta tưởng tượng ra vô số lần, không hiểu vì sao, khi dùng hình ảnh đấy cho chính “mình” lại cảm thấy hơi chột dạ a? Nói thì nói, bóng trắng trong mộng ảo phút chốc đã trở thành hình ảnh của Hình đại suất ca:”Khi đó, bản vương đang đứng trên đầu thuyền hoa, hắn ở trên cầu đưa mắt liếc ta một cái, một cái liếc mắt đó thôi, đã khiến ta vạn kiếp bất phục, hồn bất thủ xá ( hồn vía lên mây)…” Ta nghĩ tới đôi mi dài của Hình Huân, vừa dày vừa đen, lại hơi cong cong, so với lông mi giả của mẹ ta còn đẹp hơn, đẹp như vậy mà lại ở trên một người nam nhân, thật là hết sức lãng phí.
“Vì vậy, bản vương đã hao tổn biết bao tâm cơ, thật vất vả mới tiếp cận được Đồ công tử, được Đồ công tử để mắt, hơn nữa ta cứ sống chết quấn lấy, cuối cùng cũng khiến Đồ công tử hiến thân địa ngục, vì dân làm phúc, tình cảm sâu đậm, quả thực là chịu thiệt thòi rồi…” Ách, nói xong tự dưng thấy sau lưng lạnh lạnh, nhưng đã nói thì phải nói cho tròn, phải cùng chính “mình” phát sinh chuyện gì chứ:”Sau đó, chúng ta đều như cá gặp nước, dính như keo sơn, Đồ công tử thiện lương, lại giỏi đoán nhân tâm, thật vô cùng hoàn hảo, bản vương thế nhưng chỉ ham hưởng thụ mà không biết quý trọng… Thẳng đến khi bi kịch xảy ra, vì cứu ta, một kẻ không bằng súc sinh, mà Đồ công tử hắn…. đã hy sinh chính mình.”
Mắt thấy Lưu Quan tâm tính đơn thuần đã hai mắt hồng hồng, ta liền thừa thắng xông lên, đem bầu không khí đã thổi phồng lên tới tận cao trào, từng chút từng chút đều là các tình tiết trên phim truyền hình:”Ai, bản vương thực hối hận, vì sao người chết là Đồ công tử chứ không phải ta? Nếu có thể, ta thà chết thay Đồ công tử trăm vạn lần cũng không để hắn phải bỏ mạng! Rõ ràng đã thề sẽ bên nhau đến khi biển cạn đá mòn, thế nhưng âm dương cách biệt, ta lại sự vụ quấn thân, không thể buông tất cả mà thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền mà đuổi theo hắn. Chẳng biết trong lòng Đồ công tử có còn hận ta? Trên đường xuống hoàng tuyền, hắn có hay không nguyện ý dừng bước chờ ta một đoạn đường? Lúc uống Mạnh Bà thang, hắn có nguyện ý hay không nhớ ta một đời? Ai…”
“Ô ô ô… Thật đáng thương a, Đồ công tử thật đáng thương, Vương gia cũng thật đáng thương!” Nước mắt rơi xuống như mưa, Lưu Quan khóc nhòe cả gương mặt nhỏ nhắn, dáng dấp nức nở đến gần tắt thở khiến ta chột dạ, “Chẳng trách Vương gia đối Đồ công tử tình thâm ý trọng… Ô ô ô… Ta cũng không biết Đồ công tử là một con người tuyệt vời đến như vậy, trách không được Vương gia thích đến chết đi sống lại! Ô ô ô… Vậy vì sao Đường đại ca nói Đồ công tử so với thằng nông dân bán dưa chuột ở chợ Đông còn không bằng a?”
“Phi phi! Hắn đơn giản là đố kị đấy thôi –” Đường Mật, ngươi hủy thi ta còn chưa đủ hay sao, mà ngay cả cái tên “Đồ Lâm” của ta cũng không tha?
“Nói đi nói lại, bất quá… Bao nhiêu hạ nhân nhìn thấy di dung ( dung nhan khi chết) của Đồ công tử cũng nói như thế a…”
“… Đám người kia ăn no rửng mỡ, mở miệng là nói lung tung, ngươi không cần nghe.” Hãn, muốn đắp nặn một hình tượng đẹp đẽ cho mình, thì rốt cuộc ta tổng cộng phải diệt bao nhiêu cái khẩu đây?
Bị ta hù đến hoảng, Lưu Quan muốn tin tưởng ta, nhưng vẫn còn có chút hoài nghi, đột nhiên, tiểu thỏ tử lau lau nước mắt đứng bật dậy, ba bước thành hai, chạy tới bên bạch y nam tử vừa bước qua cửa bán nguyệt:”Hình đại ca! Người cũng đã gặp qua Đồ công tử phải không? Đồ công tử có đúng hay không giống như Vương gia nói, thực xinh đẹp, lại tài hoa, ôn nhu thiện lương?”
“Hình, Hình Huân…” Xong đời! Người đầu tiên thấy cái thi thể thê thảm của ta chính là hắn, một kẻ bị bắn thành con nhím lại còn hủy dung, từ khi nào có được mấy cái đức hạnh kia a? Chân tay cứng ngắc ngồi trên ghế mây, ta vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chăm bạch y suất ca, dùng ánh mắt uy hiếp – tốt nhất ngươi đừng nên nói cái gì cả.
Nhưng hiển nhiên, giữa Hình đại suất ca cùng dâm long vốn không tồn tại cái gì gọi là tâm ý tương thông, cho nên tín hiệu vô pháp đến nơi…
“Đồ công tử sao…” Hình Huân nhìn Lưu Quan một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía ta, khóe miệng vẫn rập khuôn như cũ, nhưng trong đôi mắt đen láy kia đã ánh lên tiếu ý:”Phương diện tài hoa ta chưa được tiếp xúc qua, nói cũng khó… Nhưng tướng mạo cùng nhân phẩm thì —” Dừng một chút, Hình đại suất ca trả lời nước đôi, thay ta làm tròn lời nói dối, nhưng cũng không tính là nói xạo:”Ta nghĩ, người có thể để Vương gia hoài niệm mãi đến tận bây giờ, chắc chắn cũng phải có điểm độc đáo khác người chứ? Ngài nói xem có đúng không, Vương gia?”
“Đúng…” Lúc này, cảnh vật khiến ta hơi hoảng hốt, bạch y của Hình Huân bị gió thổi tung, đây rõ ràng là hậu viện của dâm long, nhưng lại tựa như đang trong giấc mộng của ta.
“Hình Huân, sang xuân cùng bản vương tới Giang Nam…” Đạm đạm căn dặn lại, ta sờ sờ đầu Lưu Quan:”Đồ công tử thích nhất Giang Nam, chúng ta lúc đi chơi xuân phải hảo hảo cúng tế hắn.”
“Đồ công tử đã chết, nhưng chúng ta lại đi du ngoạn, có vẻ không tốt lắm đâu?” Ngẩn ngơ, Lưu Quan chớp cặp mắt to trong suốt, lộ ra vẻ thương cảm:”Ta còn muốn nói, chúng ta hãy vì Đồ công tử mà ăn chay a…”
“Không cần!” Ăn chay cái gì a, chết thì cũng chết rồi, cũng phải để người sống được sống chứ, phải nuôi tốt thân mình đã:”Ngày hôm nay dặn đầu bếp làm thịt kho tàu Lưu Quan thích nhất, ăn được bao nhiêu cứ ăn, Đồ công tử khi còn sống cũng thích nhất món này, chúng ta coi như ăn thay cho phần hắn, sống thay phần hắn!” Không để ý tớ ánh nhìn khinh bỉ của Hình Huân, ta kéo tiểu thỏ tử tới trù phòng:”Đi thôi, Đồ công tử thấy chúng ta ăn ngon như vậy, chơi vui như vậy, thì hắn ở dưới suối vàng, cũng là hài lòng thôi. Bởi vì… hắn là một người thiện lương, không đúng sao?” Quay lại hỏi Hình Huân, chỉ thấy người kia cười nhạt, khẽ buông tầm mắt.