Chật vật bất kham chạy ra khỏi Dự Vương phủ, ta cái gì cũng chưa nói, buồn bực ngồi vào kiệu, bực tức đến độ không nói không nên lời.
Ta đang run rẩy, tha mụ ta chỉ biết run run, có được đây thân thể phong khởi vân dũng [ gió giục mây vần ] của Phạm Cửu Tiêu mà đối với con ma bệnh kia lại sợ run yếu đuối. Không sai! Ta là phế vật không cần đến, dù có mượn được cái to lớn cường đại của Phạm Cửu Tiêu cũng không thành nghiệp được, bởi vì ta chỉ là một tiểu thị dân, ta không xứng để được thay thế hắn quân lâm thiên hạ —
Phạm Cửu Tiêu ngày trước, cũng coi như là nam nhân đã từng đứng ở đầu sóng ngọn gió…
Nhưng cũng chưa một lần thực sự thấu hiểu muôn dân bách tính trăm họ đi?
Hay… Chính hắn bất quá cũng chỉ là một con rối, cho rằng chính mình thao túng tất cả, lại không biết… Số phận của mình lại bị một người do chính hắn giam cầm khinh nhờn độc chiếm, nói chuyện, đùa bỡn vỗ tay trong khi đó…
Đến tột cùng thì toàn bộ Phạm triều, ngàn dặm giang sơn —
Ai, mới thực sự là bá chủ? Cỗ kiệu lảo đảo trên đường, tâm tình ta cũng theo đó là nhấp nhô lên xuống, trái phải lắc lư.
Đột nhiên, ta lại bắt đầu trách cứ lão Thiên Gia, vì sao không đem ta ném vào một thương nhân phú hộ, nhân gia thường thường bậc trung, vì sao không để ta một thân võ công cái thế, hoặc là thần thánh bất khả xâm phạm đi. Đằng này, lại là một Vương gia, ở vị trí này, ngồi trên đỉnh của một vách đá dựng đứng, không cẩn thận bị ai đó kéo xuống, là liền rơi thành thi cốt vô tồn…
Ngay khi ta vẫn còn đang miên man suy nghĩ, ngón giữa chỉ thiên mắng chửi thì bánh xe bỗng biến tốc, đột nhiên, một chuỗi thanh âm vó ngựa vội vội vàng vàng đuổi tới, chau mày thắc mắc, mã trường cất tiếng hí dài, có tiếng bước chân mạnh mẽ bước tới chặn, mành kiệu bị hất lên, Hình Huân tuấn nhan tái nhợt bất chợt nhảy vào.
“Vương gia! Người thế nào lại đơn thân độc mã đến Dự Vương phủ!? Người cũng không phải không biết, nhân mã của chúng ta đã sớm bị Dự Vương âm thầm thu mua, cho dù người không kìm nổi kích động, cũng thỉnh tạm thời kiềm chế có được không!?”
Hạ giọng, xem ra Hình Huân đúng là nổi giận thật, vừa mới thề sống thề chết sẽ không cho phép ta tới gần, hiện tại vì muốn giữ bí mật, cả người phục sấp trên vai ta, cắn môi dưới đến trắng bệch ghé sát tai ta, nghiến răng nghiến lợi căn dặn.
“…” Thế nhưng, được ôm ấp ấm áp như vậy, ta một điểm cảm động cũng không có. Chính là bởi, lời đối phương thốt ra đích thực đánh ta rớt xuống mười tám tầng địa ngục, tâm tình băng lãnh. Vừa rồi ta còn tự cho là mình oán thầm, cho rằng Tam Vương gia bất quá cũng chỉ là lý luận suông, không tính là uy hiếp. Bây giờ mới hiểu ra được, kia một con hổ không răng giương nanh múa vuốt, là Phạm Cửu Tiêu mới đúng…
Nhưng là, Hình Huân không phải người bị Phạm Cửu Tiêu chà đạp khổ sở sao? Lúc mới gặp trong mắt hắn còn tràn ngập oán giận, giờ khắc này lại bất chấp thương thế nơi hạ thân, thúc ngựa mau chóng đuổi theo, vì sao lại không hối hận? Lẽ nào lời Phạm Cửu Hâm nói là thật? Coi như là ép buộc, tuy Phạm Cửu Tiêu kia là dâm long, nhưng cũng có ưu điểm khiến người ta khâm phục?
“Vương gia, người vẫn đang nghe chứ? Đối phó với Tam Vương gia cần bàn bạc kỹ hơn, hay nhất…”
“ A Huân.” Thoáng cười khổ, ta cắt ngang mấy lời phân tích hùng hồn của người kia: “Ngươi… Ngươi vì sao lại đuổi theo ta? Ngươi sợ ta gặp chuyện không may đúng không? Ngươi… Có đúng hay không hy vọng ta sẽ không chết?” Phạm Cửu Tiêu, ta thay ngươi hỏi một chút vậy.
“Vương gia, mặc dù ta hận không thể chính tay giết ngươi, nhưng…” Hít sâu một hơi, Hình Huân bị ta hỏi như vậy, trên mặt dâng lên chút huyết sắc, hồi lâu, mới mở mắt, khẽ tiếng nói nhỏ: “Nhưng ta thừa nhận, Phạm quốc không thể thiếu ngươi, ngươi… phải sống.”
Có đúng không? Bởi vậy mà ngươi hận Phạm Cửu Tiêu, nhưng cũng lại liều mình cứu hắn? Ngươi oán hận hắn đem ngươi vào giữa rừng cây cường bạo, nhưng lại bất chấp thân thể thương tích, khó nhọc khu động, cắn chặt răng, cầu khấn hắn được bình an mà giương kiếm? Phải… Không vì ân oán cá nhân, chỉ vì Phạm Cửu Tiêu là người cần thiết, chỉ điểm đấy thôi, mà có thể được tạm thứ tội…
Như vậy… Còn ta? Ta không phải là nhân vật tàn nhẫn của các ngươi…
Nơi đây Phạm quốc, chỗ ngồi Nhiếp chính vương phủ này, có phải vị trí thuộc về ta hay không? Đáng giận a a a a —
Sống mười chín năm, tuy không được tính là thiên chi kiêu tử [ người tài bẩm sinh ], nhưng ta Đồ Lâm tại quê nhà cũng là có tiếng hảo học sinh, hảo hài tử. Tại sao vì sai sót ngẫu nhiên mà lại bị ném đến nơi không người quen biết này, rồi lâm vào cảnh phế vật thừa thãi thế này? Tại, làm, sao!? Không có âm mưu quỷ kế, không giết người phóng hỏa, không ỷ thế bắt nạt kẻ yếu — vậy cũng là có tội sao!?
Hảo! Các người bất nhân, thì chớ có trách ta bất nghĩa. Lão Thiên Gia, chọn sai người là lỗi của lão, sớm biết như vậy, người hẳn chọn một gã quan tai to bụng phệ tùy ý đá xuống, chứ không chọn gã tiểu thị dân lương thiện thành thật như ta! Ta mặc kệ! Bất luận Phạm Cửu Tiêu là chính hay là tà, tốt hay xấu. Ta nơi này không được xem trọng… Ta đây bãi công được rồi chứ?
Hanh! Mặc kệ cái nguyện vọng chính nghĩa viển vông, mơ ước nhất thống thiên hạ, ta đến nơi cổ đại này, trong đầu chính là toàn mỹ vị giao hào [ món ngon ], rượu ngon gái đẹp. Nếu hiện tại còn không làm được một đại nam nhân có dã tâm, thì ta học theo cổ nhân tiểu đả tiểu nháo, tự an ủi chính mình, thỏa mãn chút háo sắc của một tiểu nam nhân cũng được đi? Không phải nói ở thời cổ đại có cái gì tứ đại danh kỹ, bát đại hoa khôi sao? Hôm nay, cho ta hưởng thụ một chút phúc lợi của cái danh Vương gia đi, kiếm lấy một mỹ nữ an ủi cái tâm linh đang bị tổn thương a…
“Dừng kiệu! Không quay về vương phủ nữa!” Tựa như ôm mối hận trừng mắt liếc Hình Huân một cái, ta giương giọng, không để tâm đến tuấn nhan trầm tĩnh còn muốn nói thêm vài câu, lớn tiếng phân phó chắc như đinh đóng cột: “Đến thanh lâu tốt nhất ở kinh thành! Nghe chưa! Đến kỹ viện! Lão tử muốn tìm nữ nhân –” lo lắng cho Phạm Cửu Tiêu nữa đi, khiến ta thêm buồn bực phiền muộn, đổi lại chính là… Hình Huân nghẹn họng, biểu tình chết trân nhìn ta trăn trối.
“Vương gia — người nói gì a –” bên trái ôm bế nguyệt tu hoa, bên phải ẵm trầm ngư lạc nhạn. Tiểu điểu y nhân nép vào bên trong lòng ta, bên kia lả lướt đánh đàn trên hương án.
Tỷ tỷ xiêm y rộng mở, thắt lưng khẽ buông đang duyên dáng nhảy múa kia xinh đẹp diễm lệ nhượng khiến ta phun hết ra toàn bộ máu mũi suốt mười chín năm a! Tiểu muội muội ngây thơ hồn nhiên, ngây ngô khả ái ngập trong miệng một khỏa anh đào uy ta ăn bằng miệng…
Đây chính là thiên đường của nam nhân a — Bất quá… Vì sao mà trong khi đầu ta bị kích thích đến muốn nổ tung… Bộ phận trọng yếu nhất lại… không giương!?
Ta liệt, thiên tính vạn toán lại quên mất cái thân thể này đã hai mươi ba năm đi theo Phạm Cửu Tiêu, phóng đãng dâm vu trong nam sắc long dương, đã hình thành phản xạ có điều kiện — nói cách khác, thì ta bên trong có bạo tạc cũng vô dụng, chính là tại cái thân thể chống đối này, đối với thân thể của nữ nhân… Chính là tha mụ nó khuyết thiếu phản ứng chính thường!? … Trời muốn hành ta a… “Cút ngay! Cút hết ra ngoài cho ta –” đến nơi cổ đại đã nửa tháng, mười lăm lần ở thanh lâu tốt nhất kinh thành mà nổi cơn tam bành.
Nếu không phải khiếp sợ dâm uy của Phạm Cửu Tiêu, thì chắc ta đã sớm bị các đại kỹ việt liệt vào loại khách nhân tuyệt đối cự tuyệt không cho vào rồi. Thế nhưng, ta dù không cam tâm, vẫn là không thể không cam tâm… Thử mười lăm lần, nhu cầu nam tính của ta rõ ràng mỗi sáng vẫn chảy ra đều đều, nhưng đối với mỹ nữ lại không chút cảm giác!
Lão Thiên Gia, người đem một kẻ dị tính luyến như ta ném vào thân thể biến thái của Phạm Cửu Tiêu thế này, có phải là bức chết người lành không a —
“Vương gia –” Ta ở trong phòng mà đập bàn đập bát như thường lệ, mấy mỹ nữ hết lên chói tai tứ tán bỏ chạy, rất sợ ta nổi trận lôi đình lên lại báo hại đến các nàng. Không phải là ta không thương hoa tiếc ngọc, nhưng nam nhân dù tốt tính đến gặp phải loại chuyện này cũng sẽ sớm sụp đổ mà tính tình thay đổi. Huống chi ta mấy ngày nay, gặp không dưới ba lần thích khách thân thủ mẫn tiệp, nếu không phải có Hình Huân âm thầm bên người bảo hộ, thì đã sớm ngồi trước mặt lão Thiên Gia bàn chuyện lý luận rồi.
“Loạn trong giặc ngoài.” Bị công kích từ cả hai… Ta tiểu thị dân chưa từng kinh qua sóng to gió lớn, phát điên cũng là chuyện thường tình đi. “Người nào –” Mắt hổ trừng trừng, tàn bạo quay đầu nhìn, lại thấy đằng sau cửa là thân ảnh đơn độc đang run rẩy, đối phương dũng khí thật lớn, nhíu mày không nói.
Tú bà thì đã chạy mất, Hình Huân thì khinh bỉ mà không thèm gặp mặt… Chỉ thấy bước đến một tiểu đông tây mà tựa như chỉ cần gió thổi cỏ lay thôi cũng nhượng hắn thành cái bộ dạng chim sợ cành cong, khuôn mặt nhợt nhạt tươi cười, vì thương thế đã lành bớt, mới có thể miễn cưỡng đi lại, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cứ vậy nhất nhất theo ta đến kỹ viện, đợi ta theo nếp cũ mà đập phá mọi thứ, nhát gan ló đầu vào, lúng túng hô hoán, nỗ lực muốn dừng cơn bất mãn của ta lại…
Lưu Quan, bao nhiêu năm làm ngoạn vật chơi đùa của nam nhân… Hắn sao lại có loại dũng khí này? Chẳng lẽ vì ta chán ghét việc Phạm Cửu Tiêu làm tổn thương hắn mà dung túng hắn quá nhiều, được nuông chiều mà thành kiêu?
Cũng không phải a… Hắn nhất quyết một, hai không cầu tiền bạc của cải, chỉ xin một gian phòng mộc mạc trong góc khuất của vương phủ làm ngọa phòng.
Hắn thậm chí còn không vì thương thế mà chịu cảnh bạch cật bạch trụ [ ăn không mất tiền, ngủ không phải lo ], khăng khăng đứng dậy làm việc, phụ giúp chăm hoa tưới cỏ, cố gắng sáng sớm rời giường, hái về hoa tươi hẵng còn ẩn sương sớm mà điểm xuyết cho thư phòng của Phạm Cửu Tiêu, đã quên cừu hận, ngày ngày gặp nhau, đối với nam nhân vi sở dục vi [ muốn làm gì thì làm ] với mình hồi trước thì càng lúc lại càng cảm kích…
“Hanh, ngươi tới làm gì?” Ta thương cảm Lưu Quan, nhưng ta cũng chán ghét cái nô tính của hắn, cũng khó trách, một nam nhân trời sinh lại bị bán cho nam nhân cưỡi, bên trong nội tâm của chính bọn họ cũng là đàn bà đi!? Đúng là một tiểu thố từ trong bụng mẹ mà! Bất quá cũng tốt… Sự tự tin của ta đã bị Phạm Cửu Hâm cùng Hình Huân lạnh lùng dày vò, sự tồn tại của Lưu Quan, cũng là giúp ta cảm thấy tự hào hơn chút về bản thân.
Thấy ta không hờn giận quát hỏi, nam hài phiêu lượng nhỏ bé run rẩy tới gần.
Nhãn tình hồng hồng giương lên, tựa như sợ bị kinh hãi chỉ dám len lén nhìn trộm ta, Lưu Quan cẩn thận dò xét, cẩn cẩn dực dực bắt lấy tay áo ta, ôn nhu khuyên giải van cầu: “Vương gia… Hồi phủ, có được không? Ta, ta biết thi thể của ca ca kia bị hủy hoại, khiến người không vui… Thế nhưng người cứ sống mơ mơ màng màng như thế này, vị ca ca mà người thương yêu nhất định sẽ rất đau lòng a.”
“…” Cái gì ca ca? Hắn không nói đến cái thi thể “Đồ Lâm” đấy chứ? Không nói đến ta cũng quên mất, chính cái miệng mình tuyên bố hùng hồn, kia là người mà ta yêu thương nhất trên đời…
Thấy ta không trả lời, Lưu Quan lặng lẽ thở dài, lá gan ít nhiều cũng lớn thêm một điểm, khí lực lôi kéo ta cũng mạnh hơn một chút. Con ngươi hổ phách hiện lên thành ý thuần khiết mà chân thành tha thiết, bày ra cái vẻ mỹ lệ chướng mắt: “Vương gia… Trở về đi, người không thương nữ nhân hà cớ sao lại làm khổ chính bản thân mình? Tâm tình của người, ta biết …”
“Ngươi biết cái gì –” Cố giữ cái lễ nghĩ, ta tựa như bị đạp trúng đuôi mèo, xua Lưu Quan nhỏ gầy ra, ánh mắt sắc bén băng lãnh tựa như hàn tiễn, bắn thẳng vào thiếu niên đang ôm chặt hai vai tìm kiếm cái ấm áp ngã vật trên đất.
Ta không muốn nổi giận với người yếu đuối hơn mình, nhưng nghìn lần không nên vạn lần không nên, trong lòng ta thì việc kia đem ra so với cái chuyện “Tiểu thị dân” thì đáng nói chi, hắn biết cái gì! Hắn cái gì cũng đều không hiểu —
Hắn sao biết được tâm tình ta khi mà trong nháy mắt liền mất hết cha mẹ bằng hữu, mất đi những tháng ngày quen thuộc!?
Hắn làm sao biết được tâm tình ta khi mười chín năm sống trên đời, chỉ vì xem TV mà cũng liền bị cướp đoạt mất, đích thân trải qua cái cảm giác bị người khác truy giết!?
Hắn làm sao biết ta đã từng có một gia đình ấm áp, đã từng là niềm tự hào của ba mẹ, vậy mà hiện tại mở mắt ra chỉ thấy Hình Huân nhìn khinh bỉ, nhắm mắt lại trong mộng chỉ có Phạm Cửu Hâm chẳng buồn quay đầu lại nhìn ta một cái… Tâm kia tựa như bị đánh rớt xuống vực sâu vạn trượng…!?
Hắn làm sao biết từ một nam nhân bình thường trong kỳ trưởng thành bắt đầu mơ mộng về các mỹ nữ tươi đẹp, sinh lý hừng hực, cuối cùng lại không thể khác được mà phải cúi đầu chịu thua trước cái thiên hướng đồng tính luyến của cơ thể!?
Hắn… Căn bản cái gì cũng không biết —
Hắn… Tốt nhất đừng có nói là mình “hiểu”, hắn bất quá cũng chỉ là vì lương tâm ta động cảm mà chuộc về làm nam sủng! “Vương gia…” Vừa khóc vửa mở miệng, thấy ta bá đạo Lưu Quan liền nước mắt ngắn dài, lại còn, hắn là thiếu niên với thân thể ngây ngô, mang đậm đặc thù nam nhân, tái kích thích thân thể Phạm Cửu Tiêu. Đã ăn liền nhớ vị, phân thân Phạm Cửu Tiêu còn nhớ rất rõ thiếu niên kia chính là rất ngon miệng, trời mới biết hắn cư nhiên lại đến đây, giờ ta biết kiềm chế sao đây!?
Ta là một nam nhân, ta tất phải phát tiết! Chẳng lẽ bắt ta dùng thân thể của Phạm Cửu Tiêu nửa đêm trốn vào góc phòng tự xử lý!?
“Đừng khóc nữa!” Tâm không ổn định rống hắn một câu, ta tiến đến ngồi xổm xuống, khẽ đẩy nhẹ lấy thân thể Lưu Quan, đưa tay mạnh mẽ nắm lấy cằm hắn, cường bức đôi ngươi trong suốt mỹ lệ kia nhìn thẳng vào mắt ta: “Khóc nữa… Ta cường bạo ngươi!” Chính bản thân ta còn cảm thấy hoài nghi về câu này nói với Lưu Quan, nhãn tình tiểu thố thêm hồng hồng, khóc càng thêm lợi hại, chọc người thêm kích động.
Một người huyết khí phương cương, nam nhân nửa tháng liền cả tự độc [ thủ dâm… =.= ] cũng không làm nay lại đối mặt với dung nhan kiều mỹ dục tính thế này sẽ phát sinh cái gì? Nhất là khi hai người còn đang ở tại nơi trăng hoa son phấn huân hương thế này, hai bên trái phải đều có giường…
Đáp án quá rõ ràng rồi, thần kinh đoạn tuyến, gạt lý trí sang một bên, bản năng đi trước —
Lưu Quan, ta đã cảnh báo ngươi, hiện tại, là tự ngươi đâm đầu vào! Ta, ta, ta lên —
Đầu óc đình trệ, tay thật nhanh xả lấy y phục Lưu Quan, ta hai tròng mắt sung huyết, thở hổn hển như trâu, trong quần hạ thể xanh cương cứng, môi dán trên khuôn ngực thiếu niên run rẩy, ra sức gặm nhấm thưởng thức nụ hoa nhỏ bé mà mê người của hắn —
Hảo ngọt, tuy rằng không thể ăn no được, thế nhưng… Đối với Lưu Quan da dẻ nõn nà, hơi thở ai ai thế này… Thân thể Phạm Cửu Tiêu phản ứng mạnh! Chỉ là ta tuy ra tay rất nhanh, nhưng có người so với ta còn nhanh hơn —
“Ngươi đồ cầm thú –”
Bên tai truyền đến thanh âm rên rỉ tiêu hồn của Lưu Quan, một đạo tố bạch thân ảnh lập tức vụt tới, đôi lời chưa nói liền lạnh lùng rủa một tiếng, phi chân đá trúng bụng dưới của ta, đem ta đá văng xa ba thước, chính là ám trung hộ vệ Hình Huân…
“Phản đối bạo lực…” Ôm bụng, thê lương ngã lăn tròn dưới đất, dục vọng sớm bị nước lạnh từ trên trời giáng xuống làm cho hạ hỏa, ta lòng đầy căm phẫn không gì sánh được liếc mắt ai oán nhìn tố y suất ca, nhỏ tiếng thầm oán giận.
Làm cái gì vậy a, ta tìm nữ nhân thì bày ra cái bộ mặt như thể ta thiếu nợ cả thiên hạ mà không trả, ta chuyển qua tìm nam nhân, ngươi lại bày ra cái bản mặt tựa như là tên đầu sỏ cho ta vay nợ? Hình đại ca… Hầu hạ người khó quá…
“Lưu Quan thương ngươi mà cố gắng chịu đựng đau đớn đuổi theo an ủi ngươi, ngươi cư nhiên ỷ mạnh cường bạo hắn! Phạm Cửu Tiêu! Ta xem như nhìn lầm ngươi! Tưởng rằng ngươi dần có lương tâm, nguyên lai chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa! Hanh!”
Qủa nhiên, các nhà hiền triết nói không sai. Nghìn vạn lần không nên dễ dàng cho người ta ăn ngon ngọt, lúc ăn xong, bọn họ sẽ không cam tâm chịu khổ nữa.
Thời gian trước ta biểu hiện lương hảo tựa hồ làm Hình Huân có hy vọng, hy vọng càng cao thất vọng càng lớn, cơn tức giận càng lớn hơn, mắt thấy bạch y suất ca lông mày dựng ngược, cấp bậc quân thần cũng chẳng buồn suy xét, thẳng chân đá tên dâm long ta đây…
“Đừng… Hình đại ca! Ngươi đừng trách móc Vương gia! Ta, là ta thích Vương gia, động tâm với Vương gia… Là ta tự nguyện để Vương gia ôm –” Đôi mắt vô tội mở lớn, y phục không chỉnh tề nhoài lên phía trước ôm lấy chân Hình Huân, tiểu bạch thố nước mắt lã chã lên tiếng.
“Cái gì!?” Người cổ đại so với người hiện đại còn phóng khoáng hơn? Không thể nói rõ hơn được sao? Mọi người hòa hòa khí khí, có cần thiết phải động chân động tay như vậy không, không nói đùa với lửa, hao tài tốn của a! Hại Phạm Cửu Tiêu trước kia có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng làm ô nhiễm luôn thượng nguồn…
“Đừng sợ! Ta biết, tên hỗn đản này uy hiếp ngươi phải không!?” Trở mình khinh thường nhìn, Hình Huân hung hăng trừng trừng ta trong chốc lát, đi qua lấy tấm chăn mỏng, bao trụ lấy thân thể Lưu Quan vẫn còn đang run rẩy… “Lưu Quan, ngươi không cần sợ, nói cho Hình đại ca, vừa rồi nhất định là tên dâm long kia cưỡng bách ngươi nói vậy, đúng không?”
“Hanh –” Hay đấy! Đồ Lâm ta đúng là không thể có khả năng tính toán nay kia giống Phạm Cửu Tiêu, nhưng ta tốt xấu gì cũng hơn cái tên dã thú kia chứ? Hơn nữa, ta cũng là bị dụ hoặc mà mới thành hiếp tòng [ Tòng phạm vì bị cưỡng bức ] a!
Cớ gì mà vừa vào đến cửa, ai khóc trước hay ai có lý, hắn đã liền ra tay đả thương? Thật quá bất công a.
“Là thật… Thật sự là ta thích Vương gia, tự động hiến thân…” Xấu hổ gục đầu xuống, lại nghĩ, Lưu Quan đối với việc nam nhân tình ái so với ta có phần rộng lượng và thẳng thắn hơn nhiều. Hay là, trong thế giới nội tâm của hắn không có gì đấu tranh với nhau, mà hết thảy, tất cả tâm tư đều đơn thuần chỉ là yêu một người… Yêu thương, là cùng chung một sinh mệnh, cũng là để đối phương biết hết các mảng sáng tối trong tâm hồn mình…
Thế nhưng…
“Tại sao lại là ta?” Chẳng lẽ tiểu tử này lại bị ngược cuồng? Nếu ta là hắn, khi phải chịu đựng trải qua những việc thế kia, khẳng định trong lòng ôm hận muốn đem Phạm Cửu Tiêu băm thành thịt nát.
“Bởi vì Vương gia thấu hiểu ta, là người duy nhất đối tốt với ta…”
“Ta đâu có đối tốt với ngươi!?” Ta thế nào lại không thể hiểu được? SM cũng là một kiểu yêu?
“Chính là, chính là… Vương gia… Người tôn trọng ta, ta rất cảm động… Trước khi cường bạo ta, cũng lên tiếng uy hiếp trước, cho ta lựa chọn…” Lưu Quan, ngươi rốt cuộc mấy năm qua sống như thế nào a? Ta phát hiện ra thực khó để có thể lý giải được cái tư duy của ngươi.
“Thế người này muốn tại nơi dơ bẩn này cưỡng bức ngươi cũng chịu a!” Hình Huân nghe vậy liền không chịu nổi, hắn rất có nghĩa khí thay ta vẫn còn đang cứng họng rống lên hỏi.
“Không có vấn đề gì! Cho dùng là lộng thương ta cũng không sợ… Ta chỉ hy vọng Vương gia có thể thoát khỏi âm ảnh mà phấn chấn trở lại thôi… Ta, ta không muốn nhìn thấy Vương gia vì mất vị ca ca kia mà trở nên phóng lãng! Ô…” Cố lấy hết dũng khí phản bác lại liền một hơi, Lưu Quan khẽ thu mình lại, cực kỳ giống một tiểu thố vừa đáng yêu vừa tội nghiệp. Thuần khiết, cố chấp, cũng không hoa ngôn xảo ngữ, một lòng một dạ vì chủ nhân mà an ủi, chính là tiểu thố kia.
Một thiếu niên nhỏ bé, yếu ớt mỹ lệ vừa khóc vừa hiến dâng thân mình cho ngươi, nhãn tình hồng hồng chìm trong nước mắt không oán không hối hận nhìn ngươi chờ đợi, ngươi có thấy cảm động?
Cho dù ta không phải người đồng tính luyến nhưng vẫn thấy cảm động, bởi vì chính ta… ta cũng mong muốn có người đối tốt với ta như vậy. Nhất là hiện tại, không phải đối với Phạm Cửu Tiêu, mà là đối với ta ở bên trong thân thể Phạm Cửu Tiêu… Tâm động.
Thế đấy, một người khi ở tình thế cảm động tới cực điểm như vậy phải làm cái gì đây?
Ta không biết đổi lại là Phạm Cửu Tiêu hắn sẽ làm gì, phản lại là ta có lẽ sẽ là… Mong Lưu Quan vung tay lên, hung hăng tát cho ta một cái, “Lưu Quan, ngươi đánh ta đi! Là ta đã có lỗi –” lúc này không phải là thay mặt Phạm Cửu Tiêu chịu đòn, mà là ta sám hối, sám hối vì Đồ Lâm ta cư nhiên lại… khinh thường ngươi một lần…
Ta sai rồi, Lưu Quan.
Kỳ thực, ngươi so với ta dũng cảm hơn rất nhiều.