Quan Khí​

Chương 929: Nằm trên đường tàu

Không ai ngờ Tư Mã Sơn lại có vẻ không muốn truy cứu chuyện hôm qua nữa.

Vương Trạch Vinh nghe Tư Mã Sơn nói như vậy liền suy nghĩ rất nhiều. Lúc ấy sau khi hai người nói ra làm Tư Mã Sơn rất giận, rất muốn tỏ vẻ mình không có ý gì. Mình cũng thuận thế mà tỏ vẻ xử lý bọn họ, mục đích chính là ly gián. Bây giờ Tư Mã Sơn vừa đến Xuân Dương đã tỏ thái độ thân thiện, nếu sau đây không xử lý thì mọi người nhất định sẽ chửi mình sau lưng là dám nói không dám làm.

Xem ra Tư Mã Sơn sau khi về đã phân tích rõ cục diện Xuân Dương. Sau khi mình tới Xuân Dương thì y không thể động hai người này.

Lúc này Bùi Vân Hoa đã nói:

- Bí thư Tư Mã, hôm đó tôi đúng là uống say.

Y rất muốn giải thích thêm nữa. Chỉ cần Bí thư Tư Mã không truy cứu thì mình có thể lại dựa vào đối phương, đây là điều rất đáng mừng.

Trần Tùng Diệu cũng rất hưng phấn, cô bây giờ không còn muốn dựa vào Vương Trạch Vinh nữa. Đối với cô mà nói thì lợi hại nhất ở Bắc Dương chính là Tư Mã Sơn. Vương Trạch Vinh dù có chỗ dựa thì sao? Tư Mã Sơn đã làm Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương nhiều năm chẳng lẽ không có chỗ dựa ư?

Vương Trạch Vinh đã sớm thấy tình hình vi diệu, hắn đương nhiên không thể để cho cục diện cứ thế phát triển. Cho dù không thể ngăn cản cũng phải khiến bọn họ lo lắng.

Nghe Bùi Vân Hoa nói như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Nếu là uống say thì viết một bản kiểm điểm. Hai đồng chí xem lời mình nói đi, là lãnh đạo cao cấp sao có thể nói loạn ở nơi đông người như vậy? Còn có chút giác ngộ nào không. Cũng may Bí thư Tư Mã không truy cứu, các đồng chí về sau không thể nói như vậy nữa.

Tư Mã Sơn vốn định an ủi hai người này nhưng Vương Trạch Vinh đột nhiên xen vào nói một câu thì nhìn qua có vẻ muốn giúp hai người kia hóa giải vấn đề.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Tư Mã Sơn ngẩn ra. Y vốn nghĩ hai người này có thể bị người ly gián nên say rượu và nói như vậy, bây giờ trong lòng lại có chút khó hiểu. Chẳng lẽ hai người này lại thực sự dựa vào Vương Trạch Vinh?

Tư Mã Sơn có thể nghe ra Vương Trạch Vinh rất không hy vọng xử lý hai người này.

Lại nhìn Vương Trạch Vinh, Tư Mã Sơn thầm nghĩ có lẽ sau khi uống rượu thì bọn chúng nói thật.

Xem ra phải trao đổi với Cận Trung Thuận một chút, phải đề phòng hai người kia.

- Bí thư Tư Mã, tôi thấy bọn họ lúc ấy đã say, người say thì không suy nghĩ nhiều đã nói. Tôi thấy để bọn họ viết bản kiểm điểm là được, Bí thư thấy sao?

Vương Trạch Vinh nói với Tư Mã Sơn.

Tư Mã Sơn gật đầu và không nói gì, vẻ mặt trở lại như trước.

Thấy vẻ mặt Tư Mã Sơn lại thay đổi, Bùi Vân Hoa cùng Trâu Tùng Diệu đúng là muốn giết Vương Trạch Vinh. Hắn không nói còn đỡ, vừa nói đã làm cho Bí thư Tư Mã hiểu lầm.

- Ha ha, các đồng chí, cán bộ chúng ta phải tăng cường rèn luyện, đừng uống vài ngụm rượu là quên mọi thứ.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến cho ai cũng nghĩ hai người kia rất có thể đã dựa vào Vương Trạch Vinh. Có lẽ hai người này uống rượu và không để ý nói loạn, bây giờ Vương Trạch Vinh đang hóa giải giúp bọn họ.

Đương nhiên đối với việc Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu có thật sự dựa vào Vương Trạch Vinh hay không thì mọi người vẫn nghi ngờ, không hoàn toàn tin. Chỉ là chuyện đã rất rõ ràng, ai cũng thấy là tự bọn họ nói, không ai bắt buộc.

- Các đồng chí, Bắc Dương cần phát triển mạnh, cần các cán bộ lãnh đạo đủ tố chất. Đối với việc khảo sát cán bộ thì chúng ta cần phải quan sát nhiều mặt. Đối với cán bộ tồn tại vấn đề thì cần nghiêm túc xử lý.

Nhìn thoáng qua Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu, Tư Mã Sơn nói:

- Là một cán bộ lãnh đạo thì sau này quyết không thể nói những lời không có trách nhiệm. Việc này bây giờ coi như xong.

Các thường vụ Xuân Dương đúng là thấy mình không theo kịp tình hình. Nhìn Tư Mã Sơn và Vương Trạch Vinh đấu trí, lại nhìn hai Thường vụ thị ủy như ngồi trên chảo lửa, việc này đúng là không thể nói rõ ai thắng ai bại.

Vương Trạch Vinh lúc này đã bắt đầu quan sát quan khí của mọi người thay đổi. Quan khí của Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu không ngừng muốn dựa vào Tư Mã Sơn và Cận Trung Thuận, nhưng không thành công.

Bây giờ quan khí của Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu rất dao động.

Lại nhìn các thường vụ Xuân Dương thì quan khí cũng rất phức tạp.

Phó thị trưởng thường trực Đồng Trường Hải là người của chủ tịch tỉnh Chu Kiến Đào, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lại không có quan hệ gì với Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào, bây giờ cũng không biết lai lịch của y là gì.

Lại nhìn các thường vụ khác, Bí thư huyện ủy huyện Triêu Tây Trần Quốc Minh có quan khí rõ ràng là người của Tư Mã Sơn. Phó thị trưởng Hứa Thư Lâm cũng là người của Tư Mã Sơn. Bí thư đảng ủy cục Công an Cố Hiến Cao là người của Chu Kiến Đào. Trưởng ban Tuyên giáo Dương Kế Thuận và Chủ tịch Liên đoàn lao động Kỳ Hiền Mẫn cũng không thấy thuộc hệ nào.

Vương Trạch Vinh biết Tư Mã Sơn vẫn chiếm ưu thế ở Xuân Dương, có năm Thường vụ thị ủy là người của Tư Mã Sơn, bảo sao Cận Trung Thuận không coi mình vào đâu. Có lẽ dù lúc còn cựu Bí thư thị ủy Triệu Quốc Hoa thì Cận Trung Thuận cũng chiếm ưu thế.

Sau khi thấy tình hình này, Vương Trạch Vinh cũng đang suy nghĩ. Tuy nói tình hình Xuân Dương rất phức tạp nhưng Vương Trạch Vinh cho rằng dù vấn đề lớn đến đâu chỉ cần mình cẩn thận đối phó sẽ không vấn đề gì. Vấn đề của Xuân Dương bây giờ là phát triển, chỉ có phát triển thì mới có thể thay đổi toàn bộ tình hình.

Tư Mã Sơn có lẽ không muốn nói nhiều ở việc này, y nhìn các thường vụ ngồi đây mà nói:

- Tôi không nói nhiều, tôi chỉ hy vọng một điều, hy vọng mọi người sẽ làm tốt công tác dưới sự lãnh đạo của Thị ủy. Đồng chí Vương Trạch Vinh vừa đến Xuân Dương công tác nên không quá quen thuộc tình hình, mọi người phải phối hợp nhiều hơn.

Chu Kiến Đào cũng nói:

- Bây giờ Xuân Dương có không ít vấn đề. Một điểm quan trọng nhất là vấn đề công nhân mất việc, nhiều công ty bị tê liệt, ngừng hoạt động. Nếu không giải quyết vấn đề này thì sẽ xảy ra chuyện.

Chu Kiến Đào là chủ tịch tỉnh, y rất lo lắng cho sự phát triển kinh tế của tỉnh nên không hy vọng Xuân Dương xảy ra chuyện lớn.

Đúng lúc này thì thư ký của Cận Trung Thuận đi vào, nhỏ giọng nói vài câu với y.

Cận Trung Thuận nghe thư ký báo cáo xong, mặt liền tái đi và vội vàng nói:

- Tình hình là thật?

- Chuyện gì?

Tư Mã Sơn trầm giọng nói.

Vương Trạch Vinh cũng thấy nhất định có chuyện xảy ra nên nhìn Cận Trung Thuận.

Nghe Tư Mã Sơn hỏi, Cận Trung Thuận nghiêm túc nói:

- Bí thư Tư Mã, vừa nãy nhận được tin hơn 100 công nhân về hưu của nhà máy Cơ khí Xuân Dương đã ra nằm trên đường tàu.

Hả.

Nghe Cận Trung Thuận nói như vậy, không khí hội nghị thay đổi hẳn.

Chu Kiến Đào đập bàn nói:

- Làm như thế nào vậy hả. Xuân Dương các anh làm ăn thế nào, sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Vương Trạch Vinh cũng giật mình, hắn lớn tiếng nói:

- Phải lập tức giải quyết vấn đề, tôi sẽ tới hiện trường.

Vừa đến Xuân Dương nhận chức đã gặp việc này, Vương Trạch Vinh rất lo lắng xảy ra chuyện lớn. Hắn nói một câu với Tư Mã Sơn rồi đi ra ngoài.

Tư Mã Sơn nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói với Cận Trung Thuận:

- phải giải quyết việc này trong thời gian ngắn nhất.

Bây giờ Tư Mã Sơn đang thầm nghĩ chuyện có thể xảy ra do vụ việc này.

- Bí thư Vương, tôi đi là được, anh không hiểu rõ tình hình, không nên đi.

Cận Trung Thuận nói với Vương Trạch Vinh. Y cũng nghĩ một chuyện gì đó nên vội vàng ngăn cản Vương Trạch Vinh.

Tư Mã Sơn cũng nói:

- Trạch Vinh, cậu vừa đến nên không rõ tình hình, để mấy người Cận Trung Thuận đi xử lý.

Thấy Cận Trung Thuận dẫn vài người đi, Vương Trạch Vinh gật đầu. Hắn bây giờ đúng là đi không hợp lý. Đối với việc Cận Trung Thuận có thể chủ động muốn giải quyết vấn đề, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ.

Xem tình hình bây giờ, mình đang không có người ở Xuân Dương nên không rõ tình hình. Sau đây phải xây dựng trụ cột mới được.

Đợi Cận Trung Thuận rời đi, Tư Mã Sơn nói với Vương Trạch Vinh:

- Xuân Dương là trụ sở công nghiệp trước đây, bây giờ sau khi cải cách khiến nhiều công nhân về hưu, xuất hiện một vài tình hình là bình thường. Cậu từ từ tìm hiểu rõ, tin rằng Cận Trung Thuận sẽ nhanh chóng giải quyết.

Thấy Tư Mã Sơn nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút không hài lòng. Bí thư tỉnh ủy đối mặt với việc công nhân về hưu nằm trên đường tàu mà bình tĩnh như vậy, điều này nói rõ vấn đề công việc của Xuân Dương đã rất nghiêm trọng.

Từ việc này Vương Trạch Vinh còn nhìn ra một vấn đề đó là các cán bộ Bắc Dương không hiểu nỗi khổ của quần chúng nhân dân.