Quan Khí​

Chương 917: Duy nhất không có chính là bằng cấp

Ba chiếc xe đưa Vương Trạch Vinh đến một khách sạn hạng trung bình.

- Đại ca, đây là chỗ ở.

Ả một bên mắt bầm tím và đưa một chiếc thẻ cho Vương Trạch Vinh.

- Có ý gì, tôi không tự mua được sao?

- Đại ca, ngài bỏ qua cho, đây là bọn em mời ngài. Sao có thể khiến ngài bỏ tiền.

Lái xe ở bên cũng cung kính nói:

- Đại ca, về sau có chỗ nào cần thì cứ nói. Anh em bọn này cũng có thể làm vài việc nhỏ.

Mấy người bị Vương Trạch Vinh đánh cho sợ, hơn nữa lại con Vương Trạch Vinh là nhân vật lớn đang ngầm đi điều tra, có khả năng nhất là người của cục Công an nên vô cùng sợ hãi.

Đưa trả tiền cho ả phụ nữ, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Tôi nhớ biển số xe các người, nhớ cả mặt. Sau này sẽ cho người theo dõi, nếu xảy ra chuyện như vậy nữa thì hai tội cùng xử.

Nói xong Vương Trạch Vinh đi vào khách sạn.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm. Tên lái xe dậm chân nói:

- Nghề này không làm được rồi, bán xe thôi.

- Lão đại, bán xe thì chúng ta làm gì?

- Mẹ nó chứ, ngoài việc này thì có thể làm bất cứ việc gì.

Tên béo nói:

- Lão đại, anh nói thằng kia có lai lịch gì mà lợi hại như vậy?

- Tám phần là cơ quan đặc biệt, kẻ đó chúng ta không thể trêu vào.

Ả phụ nữ nói:

- Không biết y có cần người không, chúng ta làm thuê cho y.

- Nhìn mày đi, người ta cần mày ư?

Lái xe bĩu môi nói.

Vương Trạch Vinh vừa tắm xong thì nhận được điện của Hạng Định.

- Vương ca, sao lại chạy tới tỉnh Bắc Dương thế, em cũng vừa tới.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ở đây không an toàn.

Hạng Định hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Vương Trạch Vinh cười phá lên nói chuyện vừa nãy ra.

- Ha ha, chuyện đặc sắc như vậy sao lại bỏ qua chứ? Em bây giờ muốn tìm chút chuyện kích thích cũng không có. Nếu lúc ấy em đi theo anh thì hay quá.

- Vương ca, công ty em vừa vặn quay một bộ phim ở Bắc Dương, em đến đó.

Sau đó Vương Trạch Vinh gọi cho mấy người phụ nữ nói mình đã tới.

Nếu muốn hiểu rõ sự thật ở Bắc Dương thì cũng chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh ăn sáng rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khách sạn thì thấy tên lái xe hôm qua đã ngồi đó.

Thấy Vương Trạch Vinh đi tới, tên này vội vàng đi lên cười hì hì nói:

- Đại ca, biết anh lần đầu tới Bắc Dương nên không quen. Ngài xem, bọn này rất quen tỉnh Bắc Dương, hôm nay tôi xin đưa ngài đến nơi cần tới.

Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, thật không ngờ lại là như vậy.

Hắn suy nghĩ xem trong này có âm mưu gì không, chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không sợ gì cả. Hắn bây giờ đang muốn toàn diện tìm hiểu tỉnh Bắc Dương, có một tên đại ca ở đây đi theo thì cũng tốt.

- Anh tên gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Tôi tên là Dung Tổ Hải, ngài gọi tôi Đại Hải là được. Mọi người đều gọi tôi như vậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Biết thị trường lao động ở đâu không?

- Ở đó ai chẳng biết, đại ca muốn đến xem?

- Đưa tôi tới đó xem sao.

- Mời đại ca lên xe.

Ngoài cửa đang đỗ một chiếc xe, tên béo, ả phụ nữ đều ngồi trong xe.

Nhìn người đang đi dọn tuyết trên đường, Vương Trạch Vinh nói:

- Đường ở đây được đó.

- Cũng được nhưng đáng tiếc cho Triệu Quốc Hoa.

Dung Tổ Hải thở dài một tiếng.

Lần đầu tiên nghe nhắc đến nguyên Bí thư thị ủy, Vương Trạch Vinh liền chú ý. Hắn đã điều tra tài liệu thì Triệu Quốc Hoa này đến Xuân Dương một năm, bởi vì vấn đề hủ bại mà đang được điều tra.

- Nghe nói Triệu Quốc Hoa là nguyên Bí thư thị ủy Xuân Dương?

Vương Trạch Vinh nói.

Dung Tổ Hải nói:

- Nhắc ra thì Triệu Quốc Hoa đúng là làm nhiều việc tốt cho Xuân Dương, ngoài sửa đường thì còn thích xuống cơ sở nghe tiếng nói quần chúng nhân dân. Nhà máy cơ khí chúng tôi cũng thiếu chút nữa được y cứu. Tôi đang định về đi làm thì không ngờ Triệu Quốc Hoa lại tham ô.

Đây là lần đầu Vương Trạch Vinh nghe có người nói Triệu Quốc Hoa là lãnh đạo tốt. Hắn hơi động tâm và thấy lần này ngầm điều tra rất đúng, ngay cả Triệu Quốc Hoa ai cũng nói xấu xa mà cũng làm không ít việc tốt.

Người phụ nữ nói:

- Người ai nói rõ chứ. Làm quan lớn như vậy không lấy tiền thì sẽ bao gái, tôi thấy mười quan thì chín là tham.

Tên béo nói:

- Chúng ta so sánh với bọn họ đúng là không ra gì. Đại ca xem, người ta nói một tiếng là tiền, là gái tới ngay.

- Sao? Tên béo muốn gái ư, đi đi, bà đây càng mừng.

Vương Trạch Vinh thấy mấy người cãi vã liền cười cười một tiếng.

- Sao các người không đi tìm việc mà lại cướp thế, sớm muộn cũng vào tù.

Vương Trạch Vinh nói.

- Đại ca, có trời đất chứng giám, mấy người chúng tôi lần đầu làm như vậy.

- Lần đầu ư?

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào Dung Tổ Hải.

- Cái này, lần thứ hai.

Dung Tổ Hải lắp bắp nói.

- Không phải tôi không cho các người cơ hội. Nói thật đi, có giết người chưa?

- Trời đất chứng giám, chúng tôi đều là người của nhà máy Cơ khí, cướp vặt thì có chứ giết người thì sao dám.

Nhìn bọn họ, Vương Trạch Vinh dự định sẽ phái người điều tra.

Để mấy người ở ngoài, Vương Trạch Vinh đi vào thị trường lao động lớn nhất tỉnh Bắc Dương.

Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng ở đây rất náo nhiệt.

Đừng trong đó, Vương Trạch Vinh thấy nhiều công ty muốn thuê người, cũng có nhiều người muốn tìm việc.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh thấy phần lớn đều là mấy trăm một tháng, hơn 1000 rất hiếm.

- Tôi có đủ hồ sơ, chỉ không có bằng cấp.

Một giọng nói vang lên.

Vương Trạch Vinh đi tới thì thấy một công ty đang tuyển người, không ít người vây quanh. Một người phụ nữ cầm theo một cái túi to đang nói chuyện.

- Không bằng thì không nhận.

Người của công ty đeo kính, kiêu căng nói.

Người phụ nữ thở dài một tiếng và rất thất vọng đi ra. Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận tâm trạng người phụ nữ rất kém.

- Chị, đến xin việc sao?

Vương Trạch Vinh đi tới hỏi.

Người phụ nữ do dự nhìn Vương Trạch Vinh, có thể thấy Vương Trạch Vinh không giống người xấu nên chị khẽ thở dài một tiếng:

- Bây giờ đi đâu xin việc cũng cần bằng cấp, người không có bằng đúng là khó tìm được việc.

- Còn tưởng bí thư Triệu sẽ mang tới hy vọng cho công ty chúng tôi, nhưng không ngờ …

Người phụ nữ tìm chỗ ngồi xuống rồi nói.

Vương Trạch Vinh một lần nữa nghe người ta nói tốt về Triệu Quốc Hoa nên ngồi bên cạnh mà hỏi:

- Triệu Quốc Hoa tốt như vậy sao?

- Nhìn cậu mới ra xã hội nên có thể không biết. Bây giờ có mấy quan tốt chứ, bí thư Triệu dù như thế nào cũng là vì quần chúng nhân dân mà làm. Quan như vậy đã rất tốt rồi.

Vương Trạch Vinh chỉ vào túi của chị ta mà nói:

- Tôi thấy chị cầm túi to như vậy đi xin việc, giấy tờ gì thế?

Người phụ nữ thở dài nói:

- Mấy giấy tờ, giấy khen này không thể so sánh với bằng cấp, cần làm gì chứ?

- Là giấy tờ gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Đưa túi đến trước mặt Vương Trạch Vinh, người phụ nữ nói:

- Toàn thứ không có tác dụng, cậu tự xem đi.

Vương Trạch Vinh mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều giấy tờ.

- Lao động tiên tiến.

- Công nhân xuất sắc.

…….

Nhìn những giấy khen này, trong lòng Vương Trạch Vinh rất nặng nề. Mỗi một tờ giấy khen đã đại biểu năng lực của người phụ nữ, trong này là cố gắng và công lao cửa chị đối với công ty.

Từ giấy khen này, Vương Trạch Vinh có thể thấy người phụ nữ là người hết lòng vì công việc. Công nhân như vậy dù ở công ty nào cũng là lực lượng nòng cốt.

- Chị, những giấy tờ này đã nói rõ năng lực của chị mà.

Vương Trạch Vinh thở dài nói.

- Có lợi ích gì. Tôi vốn nghĩ dựa vào mấy cái này thì mọi người ghi nhận, bây giờ xem ra nó chỉ là giấy vụn.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh phát hiện chế độ trong nước không hoàn thiện. Xác định một người thì coi trọng nhiều ở bằng cấp, bỏ qua khả năng của người ta.

- Chị, chị cất mấy thứ này đi, tin rằng sẽ có tác dụng.

Vương Trạch Vinh an ủi.

- Tình hình nhà chị bây giờ như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Cũng may bí thư Triệu lúc còn đương chức đã giúp người trong công ty tiền cứu trợ hộ nghèo, tiền ăn thì được nhưng tiền học của bọn nhỏ quá lớn. Nếu không tìm được việc thì sẽ rất khó cho con đi học.

- Chồng chị không có việc sao?

- Ông ấy cũng như tôi, chỉ có mấy thứ này, cái khác không có.

Nhớ tên công ty trên tờ giấy, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nặng nề.