Vương Trạch Vinh vào văn phòng Lăng Vũ Trình thì thấy Hoàng Vũ đang ngồi đó.
- Trạch Vinh, mau ngồi xuống nói chuyện.
Lăng Vũ Trình cười nói.
Hoàng Vũ cũng cười nói:
- Trạch Vinh, trong thời gian này chắc bận lắm phải không? Không ngừng bay đi bay lại.
Vương Trạch Vinh bắt tay Lăng Vũ Trình và Hoàng Vũ.
Bởi vì không biết Lăng Vũ Trình gọi mình tới làm gì, Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống.
- Trạch Vinh, vừa nãy tôi cùng lão Hoàng nghiên cứu tình hình tỉnh Giang Sơn, bây giờ tỉnh Giang Sơn là miếng thịt béo, ai cũng muốn đến ăn.
Lăng Vũ Trình nói như vậy làm Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên. Bí thư tỉnh ủy mà nói như vậy ư?
Vương Trạch Vinh nhìn hai người và hiểu ra, đây là Lăng Vũ Trình muốn tỏ vẻ thân thiết với mình.
Hoàng Vũ nói:
- Chủ yếu là do Thường Hồng phát triển rất nhanh. Chỉ riêng kinh tế của Thường Hồng đã vượt qua tổng tất cả các thành phố khác ở tỉnh Giang Sơn cộng lại, quá nhanh.
Lăng Vũ Trình cười nói:
- Công lao chủ yếu là của Trạch Vinh, đáng tiếc Trạch Vinh lại phải đi.
Nghe hai người khen, Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ một điểm Lăng Vũ Trình có việc nhờ mình nên mới nói như vậy.
- Trạch Vinh, điều chỉnh Thường Hồng đến đâu rồi?
Lăng Vũ Trình hỏi.
- Về cơ bản đã xong. Tin rằng sau khi điều chỉnh sẽ khiến cán bộ Thường Hồng càng thêm đoàn kết.
- Rất tốt. Thường Hồng bây giờ cần đảm bảo sự phát triển với tốc độ nhanh.
Nói chuyện một lúc, Lăng Vũ Trình nói xong việc khác:
- Trạch Vinh, lần trước hai chúng ta thảo luận về người thay thế cậu. Cậu cảm thấy đồng chí Tôn Thiệu Bình có được không?
Nhìn Hoàng Vũ, Vương Trạch Vinh hiểu rõ ý mà Lăng Vũ Trình gọi mình tới đây. Bây giờ rất nhanh sẽ xác định người thay thế mình, theo Uông Nhật Thần gọi tới thì tranh đoạt rất mạnh. Các thế lực đều nhìn trúng vị trí này làm Bí thư Lâm khá đau đầu.
- Đồng chí Tôn Thiệu Bình có năng lực mạnh, tôi thấy thích hợp.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Thực ra Vương Trạch Vinh và Lăng Vũ Trình đều biết ở việc này tỉnh Giang Sơn nói cũng không có tác dụng mấy.
- Trạch Vinh, lần trước Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã nói chuyện với tôi hy vọng Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đề cử một người. Tôi thấy như vậy đi, ngoài tỉnh Giang Sơn đề cử, cậu là Bí thư thị ủy Thường Hồng thì có phải nên đề cử không?
Mục đích của Lăng Vũ Trình là muốn kéo Vương Trạch Vinh vào. Ở việc này ý kiến của Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn không có tác dụng mấy. Lăng Vũ Trình bây giờ muôn dồn vào Vương Trạch Vinh. Y đoán chỗ dựa của Vương Trạch Vinh sẽ coi trọng nếu thấy Thường Hồng đề cử.
Dù nói như thế nào thì trong thời gian này Lăng Vũ Trình cũng đã ủng hộ tiến hành điều chỉnh người của Uông hệ, bây giờ đang muốn thu lại chút thành quả. Hơn nữa quan hệ tốt với Lăng Vũ Trình thì Tổng bí thư cũng muốn thấy.
Nghĩ thế Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi lập tức sẽ bố trí. Do Thị ủy Thường Hồng đề cử, người lựa chọn là Thị trưởng Tôn Thiệu Bình. Dù có tác dụng hay không thì chúng tôi cũng phải nói ý kiến của mình.
Lăng Vũ Trình cười cười một tiếng. Thấy Vương Trạch Vinh lập tức đáp ứng như vậy, y thấy hành động của mình khi ủng hộ Uông hệ đã có kết quả.
Chuyện làm xong, Lăng Vũ Trình vốn nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ đùn đẩy, bây giờ thấy thế liền vui vẻ nói:
- Nếu mọi người cùng coi trọng Tôn Thiệu Bình, Trạch Vinh à, về thì cũng phải giúp Tôn Thiệu Bình tạo quyền uy. Tôn Thiệu Bình này chỉ biết vùi đầu vào công việc, rất nhiều chuyện chúng ta phải suy nghĩ giúp.
Vương Trạch Vinh nhíu mày. Lăng Vũ Trình này hơi quá đáng, mình đồng ý đề cử đã là tốt rồi.
- Bí thư Lăng, lịch của trường rất chặt, gần đây tôi không thể về. Công tác ở Thường Hồng tôi đã để Thị trưởng Tôn làm. Công tác của Thị trưởng Tôn làm tốt, quyền uy cũng có.
Hoàng Vũ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì biết Lăng Vũ Trình làm hơi quá nên vội vàng nói:
- Học là quan trọng, trường Đảng trung ương không phải các trường khác. Thường Hồng bây giờ do Tôn Thiệu Bình phụ trách, có thể dựng quyền uy hay không là do chính đồng chí này.
Lăng Vũ Trình cũng kịp nghĩ ra điều mình yêu cầu là hơi quá.
- Cậu xem tôi đó, quan tâm nhiều chuyện nên loạn.
Lăng Vũ Trình vừa cười vừa nói.
Hoàng Vũ cũng cười nói:
- Điều này nói rõ Bí thư Lăng quan tâm đến cán bộ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tỉnh Giang Sơn có Bí thư Lăng, chúng tôi làm cấp dưới cũng dễ dàng hơn trong công việc.
Ba người cười phá lên.
- Hôm nay tôi mời khách, mọi người ngồi chứ?
Lăng Vũ Trình cười nói.
- Bí thư Lăng mời khách thì dù như thế nào cũng phải đi ăn.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Đúng, đi theo lãnh đạo ăn cơm.
Hoàng Vũ cũng cười nói.
Sau khi ăn cơm, Vương Trạch Vinh nghĩ đến cần trao đổi với đám người Ngũ Tĩnh nên gọi cho Giang Doanh Hà. Giang Doanh Hà nói:
- Bí thư Lâm đang ngồi ở chỗ tôi, có phải là nên tới sơn trang kia không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, mọi người ngồi nói chuyện.
Vương Trạch Vinh không có việc gì nên chạy tới sơn trang. Không lâu sau đám người kia đã tới.
Lục Bích Tuyết thở dài nói:
- Già rồi.
Lâm đ*o Nguyên nói:
- Phải mau giúp người mới được.
Hai người cũng đều đã lui ra. Chỉ vài tháng mà lực lượng Uông hệ đã sắp tan rã, không còn được như xưa.
Lục Bích Tuyết và Lâm đ*o Nguyên đã lần lượt lui ra, Uông hệ đã ở thế yếu. Bây giờ người mạnh nhất là Vương Trạch Vinh lại điều đi, sau đây công tác của Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn càng thêm khó khăn, không còn dễ dàng như bây giờ. Giang Doanh Hà cũng rất lo lắng.
- Trạch Vinh, hôm nay Lăng Vũ Trình tìm cậu?
Lâm đ*o Nguyên hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Về việc đề cử người làm Bí thư thị ủy Thường Hồng, y bảo tôi đề cử Tôn Thiệu Bình.
Lâm đ*o Nguyên cười cười một tiếng:
- Xem ra cuộc sống của Lăng Vũ Trình cũng không tốt hơn chúng ta.
Lục Bích Tuyết cũng cười nói:
- Lực lượng của y ở tỉnh Giang Sơn cũng không quá mạnh. Nếu không có chúng ta ủng hộ thì khống chế được tỉnh Giang Sơn hay không cũng là vấn đề. Bây giờ Trạch Vinh sẽ đi nên tranh đoạt càng thêm kịch liệt. Y muốn làm ra thành tích để Tổng bí thư xem, khống chế được Thường Hồng là điều bắt buộc phải làm. Đáng tiếc Giang Doanh Hà không chắc chắn lên chức. Đây không phải điều Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn có thể quyết định.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi sẽ yêu cầu Thị ủy đưa bản báo cáo lên tỉnh, đề cử là Tôn Thiệu Bình.
Giang Doanh Hà gật đầu nói:
- Làm như vậy cũng được.
Mọi người ngồi đó nói chuyện về tình hình tỉnh Giang Sơn sau này. Ngũ Tĩnh ngồi ngay gần Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, mặc dù cậu đi nhưng cũng nên quan tâm đến tình hình tỉnh Giang Sơn, cần giúp thì nhất định phải giúp.
Lần trước đến Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh đã giới thiệu Ngũ Tĩnh với mấy ông lão kia. Thông qua giới thiệu Ngũ Tĩnh mới biết các ông lão này có lai lịch quá lớn, đều từng là nhân vật chấn động cả nước. Y coi như thấy rõ lực lượng của Vương Trạch Vinh đã vượt qua suy nghĩ của mình.
Có chỗ dựa lớn như vậy, Vương Trạch Vinh không phải chỉ có riêng lực lượng Hạng gia và Uông hệ như mọi người vẫn nghĩ.
Có phát hiện này, Ngũ Tĩnh mới biết trước đây mình đã sai. Tuy nói vẫn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, nhưng không coi trọng lực lượng sau lưng hắn. Bây giờ y càng muốn tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe Ngũ Tĩnh nói như vậy liền gật đầu nói:
- Thường Hồng là nơi tôi có tình cảm, sau đây còn nhờ Bí thư Ngũ giúp đỡ nhiều hơn.
Lục Bích Tuyết nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Nhị về luôn nói đến Trạch Vinh. Trạch Vinh xem ra rất được lòng người Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Lý Nhị tiến bộ rất nhanh. Lần này đã được điều đến Ban quản lý Khu công nghệ cao làm Phó chủ nhiệm, đây là cơ hội rèn luyện tốt.
Biết đây là Vương Trạch Vinh giúp con gái mình, Lục Bích Tuyết nói:
- Nhìn cách làm của Trạch Vinh mà khiến chúng tôi xấu hổ. Lúc ở vị trí không coi trọng bồi dưỡng người kế nhiệm. Bây giờ nghĩ lại tỉnh Giang Sơn xuất hiện tình trạng trống rỗng cũng có trách nhiệm lớn của chúng tôi.
Nghĩ đến thư ký của mình đến Thường Hồng làm một thời gian, Vương Trạch Vinh sau đó trao đổi với Lăng Vũ Trình để đưa thư ký của Lâm đ*o Nguyên tới làm Phó bí thư Thị ủy Hợp Giang, Lâm đ*o Nguyên cũng đồng ý lời Lục Bích Tuyết nói. Trong việc dùng người, phân công người thì mọi người không có khí phách như Vương Trạch Vinh. Nhìn tình hình Thường Hồng bây giờ, dù là bên ngoài đến bao nhiêu cũng không thể ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng.
Sau khi nói chuyện với mọi người, Vương Trạch Vinh thấy có thu hoạch lớn. Hắn lần này càng cảm thấy việc bồi dưỡng người của mình quan trọng như thế nào. Tuy nói không nên một mình một núi nhưng nếu không làm như vậy thì sao mình khống chế được địa phương?