Vương Trạch Vinh là một người có thể nhanh chóng dung nhập vào tập thể, hơn nữa hắn nhỏ tuổi nhất nên như cá gặp nước trong lớp học. Đương nhiên cũng là do mọi người có ý muốn tạo quan hệ với hắn. Bữa ăn trưa tuy không uống rượu nhưng không khí rất tốt.
Nhìn lịch học, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.
Vương Trạch Vinh không ngờ lịch của mình ở Bắc Kinh lại chặt như vậy. Hắn vốn nghĩ chiều nay sẽ được nghỉ và đến nhà Uông Nhật Thần, kết quả chiều đã học. Điều này khiến lịch của hắn không thích hợp. Vì thế hắn đành gọi điện cho Ngô Uy Hoa đổi cuộc gặp mặt sang hôm khác.
Ở việc này đám Ngô Uy Hoa cũng hiểu cho Vương Trạch Vinh. Vương Tú Toàn còn nói Vương Trạch Vinh làm xong việc của mình rồi mọi người gặp mặt.
Trong lớp Vương Trạch Vinh nhận được tin nhắn của Lưu Băng Tinh:
- Em rất hạnh phúc.
Mấy chữ này làm Vương Trạch Vinh rất vui vẻ, hai người không ngừng nhắn tin cho nhau.
Hạng Định cũng nhắn tin tới, Vương Trạch Vinh nhắn lại một câu:
- Rất hài lòng.
Hạng Định cũng nhắn lại:
- Em sẽ lăng xê mạnh hơn.
Tối ăn tạm vài cái, Vương Trạch Vinh mang theo một nghiên mực đi đến nhà Uông Nhật Thần.
Đây là một tứ hợp viện rất trang nhã.
Nhà Uông Nhật Thần đã khác trước, Vương Trạch Vinh thấy rõ khá im ắng. Nhớ đến lúc ở tỉnh Giang Sơn, nhà Uông Nhật Thần lúc nào cũng đầy người tới.
Uông Phỉ đã ra đón hắn ở cổng.
Vương Trạch Vinh không ngờ Uông Phỉ lại ở đây. Nhìn thấy ánh mắt oán trách của cô, hắn trong lúc nhất thời không biết nói sao.
Vương Trạch Vinh hiểu tâm ý của Uông Phỉ, nhưng hắn cũng hiểu mình không thể chạm vào cô.
Lúc ở Thường Hồng, Vương Trạch Vinh vẫn cố gắng không chủ động liên lạc với Uông Phỉ. Về sau Uông Phỉ cũng ít gọi cho hắn làm hắn nghĩ Uông Phỉ bớt nghĩ đến mình. Nhưng bây giờ thấy vẻ mặt này của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh lại có chút đau đầu, xem ra vấn đề chưa được giải quyết.
- Vương ca, không ngờ em ở Bắc Kinh phải không?
Uông Phỉ vừa cười vừa nói. Thấy Vương Trạch Vinh cần theo túi, cô trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
- Không ngờ anh cũng biết tặng quà.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đến thăm lão lãnh đạo nếu không mang gì thì sao được.
Uông Nhật Thần đang ngồi ở trên ghế đọc báo, một ấm trà trông rất nhàn nhã.
- Bí thư Uông, tôi đến thăm ngài.
Vương Trạch Vinh từ xa đã chào.
- Trạch Vinh đến à, rất tốt, mau ngồi xuống.
Uông Nhật Thần đứng lên. Biết Vương Trạch Vinh đến, ông rất vui. Tuy là đã lui và có nhiều người đến thăm mình, nhưng đối với người tỉnh Giang Sơn tới, Uông Nhật Thần có cảm tình tốt hơn. Vương Trạch Vinh là người ông tự hào nhất.
- Hai người nói chuyện, cháu đi tìm Uông Kiều.
Uông Phỉ rót nước cho Vương Trạch Vinh rồi vào phòng. Uông Phỉ rất thông minh, cô biết Vương Trạch Vinh đến là có việc muốn nói với ông nội.
Nhìn Uông Phỉ đi vào, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng. Ông hiểu suy nghĩ của cháu gái, đáng tiếc.
- Trạch Vinh, Thường Hồng phát triển có tốt không?
Vương Trạch Vinh nghe Uông Nhật Thần nói liền vội vàng báo cáo tình hình Thường Hồng.
Uông Nhật Thần thi thoảng hỏi vài biện pháp của Vương Trạch Vinh, hỏi cụ thể về bộ máy Thường Hồng. Nghe Vương Trạch Vinh nói, ông gật đầu nói:
- Rất tốt, tình hình Thường Hồng làm tôi rất yên tâm. Có cậu ở đó thì tin rằng không lâu nữa Thường Hồng sẽ phát triển mạnh.
Uông Nhật Thần nói xong liền thở dài một tiếng trong lòng, Vương Trạch Vinh tuy chỉ xuất thân con nhà bình thường, nhưng hắn ở trong chốn quan trường như cá gặp nước. Từ bộ máy Thường Hồng có thể thấy Vương Trạch Vinh đã có biện pháp hiệu quả, vững vàng khống chế bộ máy lãnh đạo, đây chính là mạnh hơn người trên tỉnh nhiều. Nếu như sớm bồi dưỡng ra người như Vương Trạch Vinh thì tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ không như bây giờ.
Nói thật ông vẫn tự hào vì khi Thường Hồng là khu tai nạn, ông đã chọn Vương Trạch Vinh làm Bí thư thị ủy. Đây coi như là chuyện sáng chói trong đời ông.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi đó báo cáo, Uông Nhật Thần càng nhìn càng hài lòng.
- Bí thư Uông, đối với công tác tiếp theo của Thường Hồng, ngài có chỉ thị gì không?
Vương Trạch Vinh lễ phép mà hỏi.
- Trạch Vinh, tình hình tỉnh Giang Sơn càng lúc càng phức tạp, cậu chỉ cần chú tâm làm tốt công tác của mình là được.
Nhắc đến tỉnh Giang Sơn, Uông Nhật Thần lại có chút không hài lòng. Mình nhìn người có vấn đề lớn. Hà Vi Trạch là nhân tài, khí phách có nhưng đáng tiếc lại muốn nhảy ra. Lâm đ*o Nguyên trung thành nhưng không có năng lực gì đặc biệt.
Uông Nhật Thần bây giờ đang dùng biện pháp thăng bằng ở tỉnh Giang Sơn, tạm thời ổn định tình hình là được. Ông không hy vọng mấy vào Lâm đ*o Nguyên.
- Sức khỏe của ngài dạo này thế nào?
Vương Trạch Vinh nói sang chuyện khác. Hắn cũng nghe ra ý của Uông Nhật Thần.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Cậu nhìn tôi đó, bây giờ chính là dưỡng già. Vốn định lui là có thể trông cháu nhưng bây giờ xem ra còn cần có thời gian.
Lúc này Uông Phỉ và Uông Kiều đã đi ra, hai người rất đẹp làm mắt Vương Trạch Vinh sáng lên.
- Vương ca, anh tới.
Uông Kiều cười cười chào Vương Trạch Vinh.
- Ồ, Tiểu Kiều à.
Vương Trạch Vinh chào.
Uông Kiều cùng Uông Phỉ cùng ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh phát hiện Uông Kiều gầy hơn trước. Hắn cười nói:
- Lâm Khâm có ở Bắc Kinh không?
Vương Trạch Vinh phát hiện vừa nhắc đến Lâm Khâm là vẻ mặt Uông Nhật Thần không quá tốt.
Uông Phỉ nói:
- Tên đó bây giờ rất vui vẻ, không muốn về.
Vương Trạch Vinh nghe thế có chút sửng sốt.
Uông Nhật Thần nhíu mày nói:
- Nói bậy.
Uông Phỉ nói:
- Vương ca không phải người ngoài mà ông.
Lời này càng làm vẻ mặt Uông Nhật Thần không tốt.
- Mấy đứa nói chuyện, tôi đi nằm một chút.
Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:
- Già rồi nên hơi mệt. Mấy người nói chuyện.
Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh có cảm giác sức khỏe của ông không bằng trước.
Sau khi Uông Nhật Thần vào phòng, Uông Phỉ thở dài nói:
- Ông đang rất buồn.
Cô nói chuyện cũng lộ vẻ lo lắng cho sức khỏe của ông nội mình.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em cũng bớt nói mấy câu đi.
- Hừ, nhìn chị bây giờ là em đau lòng. Cái gì mà hôn nhân chính trị. Chị nhìn Lâm Khâm xem, hắn bây giờ ở đó mà bao gái, rất sung sướng, bỏ chị là người đẹp như thế này ở Bắc Kinh, đây là gì?
- Em.
Uông Kiều tức tối dậm chân, trên mặt đỏ bừng rồi lén nhìn Vương Trạch Vinh. Cô đương nhiên không hy vọng chuyện trong nhà bị người khác biết.
Vương Trạch Vinh biết Lâm Khâm có người phụ nữ khác, Uông Phỉ cũng đã nói với hắn việc này. Không ngờ bây giờ lại là như vậy.
Đối với việc này Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể có ý kiến, mỗi gia đình đều có một hoàn cảnh. Trong mắt người bình thường thì gia đình đó đại biểu quyền thế và vinh quang, thực ra trong gia đình đó có nhiều vấn đề.
Uông Nhật Thần đang ngồi trong phòng. Lời Uông Phỉ nói thì ông nghe được. Lúc đầu làm thông gia với Lâm gia là do bố Uông Kiều một tay tạo thành, đây đúng là hôn nhân thành công, ít nhất sau đó Uông gia đã được lợi lớn. Nhưng mỗi khi thấy cháu gái mình, ông lại thở dài trong lòng.
Nghĩ đến Uông Phỉ, ông có chút lo lắng. Uông Phỉ thích Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh đã có gia đình, việc này càng làm ông lo lắng. Uông Kiều dù như thế nào cũng là con dâu Lâm gia, sau này Uông Phỉ sẽ như thế nào, chẳng lẽ làm vợ trong bóng tối.
- Vương ca, nghe nói lần này anh đến Bắc Kinh học tập?
- Tôi lên báo danh và học nghiên cứu sinh ở trường Đảng.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Vương ca có tiền đồ rất lớn, em tin anh càng đi càng xa.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh. Cô thấy Vương Trạch Vinh phát triển còn lớn hơn cả chồng mình.
Uông Phỉ vui vẻ nói:
- Vương ca là lợi hại nhất, anh ấy làm quan sẽ cao hơn ông nội.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Bí thư Uông là tấm gương để tôi học, tôi sao dám so với ông. Có thể thành Bí thư thị ủy đã rất tốt rồi.
- Khiêm tốn quá đó.
Uông Phỉ cười hì hì nói.
- Vương ca, Thái cực quyền của anh rất giỏi, dạy ông nội em chút đi. Anh không biết đâu, ông về hưu cả ngày không có việc gì, tập Thái cực quyền cũng có lợi cho sức khỏe.
Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh.
- Chỉ cần Bí thư Uông cần tập thì không vấn đề gì. Thời gian này tôi ở Bắc Kinh, vừa vặn có thể hướng dẫn Bí thư Uông.
Vương Trạch Vinh nghĩ sức khỏe của Uông Nhật Thần không được nên cũng thấy ông cần tập luyện.
Uông Phỉ vui vẻ nhảy dựng lên chạy vào nhà gọi Uông Nhật Thần.
Không lâu sau Uông Nhật Thần cười cười đi ra nói:
- Sớm nghe danh tiếng của Vương đại sư. Trạch Vinh có thể dạy Thái cực quyền cho tôi thì tốt quá.
- Thái cực quyền đúng là có lợi cho sức khỏe. Tuần này tôi ở Bắc Kinh, sáng hàng ngày tôi sẽ đến hướng dẫn Bí thư Uông.
Uông Nhật Thần nói:
- Vậy làm phiền Trạch Vinh.
Uông Phỉ kéo Uông Kiều rồi nói:
- Nghe thấy chưa, sáng hàng ngày hai chúng ta phải tập cùng ông, chị không được ngủ nướng đó.
Uông Kiều cười nói:
- không biết ai thích ngủ nướng hơn ai.
Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Dù sao ở đây cũng nhiều phòng, tuần này anh ở đây đi, đi lại nhiều bất tiện.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể ở đây nên vội vàng nói:
- Trong trường nhiều việc, bạn học lại nhiệt tình. Ở đây không tiện. Không sao đâu, tôi có xe, sáng lái xe tới là được mà.
Uông Nhật Thần nhìn Uông Phỉ, ông biết Uông Phỉ muốn ở bên Vương Trạch Vinh, việc này không thể dung túng. Ông nói:
- Trạch Vinh nói đúng, bạn học trường Đảng đều là lãnh đạo cao cấp, đây là cơ hội tốt để Vương Trạch Vinh tạo quan hệ, có lợi cho sự phát triển.
Uông Nhật Thần nói như vậy làm Uông Phỉ đành phải nghe.
Vương Trạch Vinh đứng lên nói:
- Hay là bắt đầu từ bây giờ, tôi hướng dẫn mấy động tác, ba người tập trước thì sáng mai tập sẽ dễ hơn.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Phỉ liền vui vẻ giục hắn dạy mọi người.
Mấy người bắt đầu tập Thái cực quyền.