Quan Khí​

Chương 329: Sắp xếp

Trăng ở kinh thành đặc biệt đẹp, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên vừa cùng nhau đi về.

Lần đầu tiên Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đi dạo một vòng quanh thủ đô rồi về nhà, cô cảm thấy rất thoải mái, dọc đường đi luôn miệng trò chuyện, chỉ trỏ cảnh đẹp thủ đô. Nhìn cô vui sướng như một con chim nhỏ, Vương Trạch Vinh cũng bị cô hút hồn.

Thư kí của Hạng Nam là Trịnh Điền Lâm lần đầu nhìn thấy Lữ Hàm Yên như thế, nên thỉnh thoảng cũng giới thiệu vài chỗ cảnh đẹp cho Lữ Hàm Yên. Đối với con gái và con rể của Hạng Nam, hắn rất để tâm tiếp đãi. Đặc t Vương Trạch Vinh là một Bí thư huyện ủy, nay mai sẽ nhanh chóng trở thành lãnh đạo cấp thị, nên hắn càng phải quan tâm hơn.

Đi vào nhà của Hạng Nam. Hứa Tố Mai vội vàng ôm chầm lấy Lữ Hàm Yên khóc nức nở. Tuy là đã tìm thấy con gái nhưng hai mẹ con chưa được ở gần nhau, mấy tháng liền mới được gặp lại, tình cảm của bà thật phức tạp.

Hạng Nam chỉ vào ghế sô pha bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

- Trạch Vinh, lần này hai đứa về, mẹ con rất vui đấy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tụi con cũng muốn về lâu rồi, nhưng tình hình ở huyện Đại Phường nhiều việc quá.

Hạng Nam mỉm cười, ông thừa biết là lãnh đạo cứ chuẩn bị cuối năm, tết nhất đến là cực kì bận rộn, mệt chết người. Đôi khi nhân dịp lễ tết, việc gặp gỡ quan hệ kết giao lại hiệu quả hơn.

- Trạch Vinh, lần này về nhà ăn tết, mọi người sẽ đến đây chúc tết, anh là con rể duy nhất của tôi nên phải gặp mọi người để giao lưu.

Hiện tại Hạng Nam đã chính thức xế Vương Trạch Vinh vào hệ thống của Hạng gia, tuy hiện tại Vương Trạch Vinh chỉ là một quan chức nhỏ, nhưng lại có tiềm năng phát triển nhanh hơn bất cứ ai. Đối với hắn, Hạng gia không thể không coi trọng.

Hứa Tố Mai và Lữ Hàm Yên đều khóc nức nở. Hiện tại Lữ Hàm Yên có vẻ cũng đã bắt đầu thích nghi với gia cảnh của Hạng gia, hai mẹ con có vẻ rất tình cảm.

Sau khi tán gẫu một lúc, Hạng Nam đưa cả nhà đến một vùng ngoại ô.

Theo Hạng Nam, cả nhà đi vào một ngôi biệt thự, được bảo vệ nghiêm ngặt. Mỗi tòa nhà đều có sân nhỏ, đám người ở đây rất uy nghiêm, xem chừng trước kia họ đều là những người lãnh đạo tương đối cao cấp.

Nhìn thấy nơi này, Vương Trạch Vinh lại thấy hiếu kì về Hạng gia, đáng tiếc rằng vũ khí hạt nhân của Hạng gia là ông cụ đã chết. Vương Trạch Vinh nghĩ có lẽ ông cụ Hạng gia đã chết nên thực lực của Hạng gia hẳn là không lớn nữa, không ngờ vẫn còn những chỗ như thế này.

- Lão Tam, mấy người lại đây.

Hạng Kiền nhìn thấy Hạng Nam đến thì gọi lớn.

- Nhị ca tới sớm thế.

Hạng Nam cũng chào đón.

Theo Hạng Nam đi vào trong khu biệt thự. Tại một gian phòng lớn bên trong, Vương Trạch Vinh thấy một bà cụ ngồi trên ghế sô pha.

Bà cụ trông rất hiền lành, ánh mắt cũng rất linh lợi, nhìn Lữ Hàm Yên bà nói:

- Đây có phải là Tiểu Mật?

Vẻ mặt của bà rất xúc động.

Hạng Nam cung kính nói:

- Mẹ, đây là Tiểu Mật.

Mẹ!

Nghe Hạng Nam xưng hô, Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu được, đây chính là mẹ của Hạng Nam.

Hạng Nam nhìn Lữ Hàm Yên nói:

- Nhanh đi qua đây chào bà nội đi con.

Hứa Tố Mai liền vội kéo Lữ Hàm Yên tới.

Bà cụ ôm lấy Lữ Hàm Yên khóc thút thít, nói:

- Tìm về được là tốt rồi, tìm về được là tốt rồi.

Khi nói chuyện bà có vẻ nghẹn ngào, nên Tố Mai vội đấm lưng mát xa cho bà. Một lúc sau bà lại càng nghẹn ngào hơn, khiến cho mọi người lo lắng.

Bà cụ không ngừng nhìn về phía Lữ Hàm Yên để dò xem tình cảm của cô qua lời nói. Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh đứng đó nhưng không rõ thái độ như thế nào, ông ta nói:

- Từ khi ông cụ qua đời đến giờ, sức khỏe của bà cụ không tốt nên vẫn không dám nói việc này cho bà cụ.

Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu ra, thời gian qua Vương Trạch Vinh cũng chưa từng nghe nói đến tình hình của bà cụ.

Nhìn tất cả mọi người, bà cụ nói:

- Các anh chị cứ nói chuyện của các anh chị đi, tôi cùng Tiểu Mật tâm sự.

Ngồi một bên, Hạng Thành nói:

- Tốt lắm, hai bà cháu cứ nói chuyện đi, bọn con đi bàn bạc một số việc.

Sau khi thăm hỏi, mọi người sang một phòng khác.

Tất cả con trai của Hạng gia đều tới đầy đủ, cài chế độ cho máy chụp ảnh điện tử, Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí thấp nhất.

Liếc mắt nhìn mọi người Hạng Thành nói:

- Năm nay coi như Hạng gia có thêm một thành viên mới, một năm nay mọi người cũng thấy được biểu hiện của Trạch Vinh, dù việc quan trường còn khiếm khuyết nhưng cũng làm được một chút.

Hạng Kiền gật gật đầu nói:

- Quả thật là xuất sắc.

Hạng Thành nói:

- Năm nay đối với Hạng gia, thực sự mà nói có phần không bình thường. Ông cụ qua đời đối với Hạng gia là một tổn thất lớn, cũng may có đồng đội của cụ bà giúp đỡ, thật không dễ dàng.

Hạng Nam nói:

- Hiện tại các gia tộc khác đều bồi dưỡng người thừa kế, sự phân tranh rất gay gắt, nếu người thừa kế không có năng lực, bọn họ vẫn cứng rắn không lùi bước, đó là do anh em chúng ta không đủ năng lực, nếu Hạng gia không chuẩn bị thì cũng sẽ tổn thất trầm trọng.

Hạng Kiền nhìn hai đứa con trai của mình nói:

- Hai anh cũng phải phấn đấu, nếu còn như vậy thì chết chứ không sống được, tôi thực sự lo lắng cho các anh, không biết sau này như thế nào.

Con trai thứ hai của Hạng Định nói:

- Ba à, con vốn không thích theo con đường chính trị, Ba không nên ép con làm theo, phấn đấu cực khó.

Hạng Kiền nổi giận trừng mắt nhìn hắn.

Hạng Nam nói:

- Người lớn của Hạng gia tính ra cũng không nhiều, quan trọng là không có người cầm đầu, nổi lên cũng chỉ có Hạng Đào, hiện đã là Phó thị trưởng thành phố Bắc Thủy, hi vọng anh có thể phát triển hơn nữa.

Hạng Thành liếc mắt nhìn con trai của mình nói:

- Tiểu Đào rất chín chắn nhưng lại không đủ quyết đoán, thuộc loại chỉ có khả năng gìn giữ những gì đã có, chỉ dựa vào nó thì rất khó.

Vương Trạch Vinh ngồi lặng yên lắng nghe người nhà Hạng gia bàn bạc thời thế, hắn cảm thấy việc này không liên quan đến mình mấy.

Khi Hạng Thành nói đến đây thì nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Hạng gia chúng ta sắp có thêm một vị lãnh đạo cấp thị.

Hạng Nam nói:

- Việc này tôi đang muốn cùng mọi người nghiên cứu một chút. Đừng nhìn vào bề ngoài hoàn cảnh của Trạch Vinh, bên trong ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm.

Hạng Kiền nói:

- Sơn Nam phức tạp lắm.

Nghe bàn bạc về mình, Vương Trạch Vinh chú ý lắng nghe.

Hạng Nam nói:

- Với chiến tích ở huyện Đại Phường của Trạch Vinh, anh cơ bản có đủ tư cách để giữ chức lãnh đạo cấp thị, tăng lên một bậc là không có vấn đề gì. Nhưng đó chính là ẩn giấu một tai họa ngầm bên trong. Đối với việc Luân chuyển đất đai, chính phủ đang có hai chủ trương đối lập. Vì Trạch Vinh là người dẫn đầu tiến hành việc này cho nên không tốt. Có thể nói, việc Luân chuyển đất đai quyết định sự thành bại.

Trong gia đình Hạng gia, toàn bộ anh em đều là người làm ở trong chốn quan trường, nên khi Hạng Nam vừa nói ra thì mọi người bắt đầu trở nên trầm tư. Đừng nghĩ Vương Trạch Vinh chỉ là một bí thư nhỏ ở huyện, việc này đã dẫn tới sự tranh đoạt bên trong giữa các cấp cao hơn. Nếu giải quyết tốt, Vương Trạch Vinh sẽ tốt, Hạng gia cũng tốt, tất cả đều là một việc đại sự.

Hạng Nam nói tiếp:

- Theo tôi biết, ba mươi vạn nhân khẩu của huyện Đại Phường đã đạt tới điều kiện thoát khỏi nghèo đói. Tài chính thu vào đạt chỉ tiêu trước quý ba, tin tưởng quý bốn sẽ còn đặc biệt tốt hơn. Điều này cũng tồn tại một vấn đề lớn. Hàng năm huyện vẫn nhận được một khoản trợ giúp từ chính phủ hỗ trợ người nghèo khoảng vài trăm ngàn. Dựa vào khoản này nhiều người được hưởng lợi một khoản không nhỏ. Nếu Trạch Vinh thực sự giúp huyện Đại Phường gạt bỏ được tiếng là huyện nghèo, điều này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người này. Sau khi lợi ích bị tổn thất, Trạch Vinh càng có nhiều nòng súng ngầm chĩa sau lưng.

Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh cảm thấy khiếp sợ. Hắn thực sự không nghĩ nhiều đến vấn đề này. Cho đến bây giờ suy nghĩ chính của hắn cũng là chỉ nhằm trợ giúp nông dân phát triển, thoát khỏi nghèo khó, thật không ngờ chỉ vì làm việc tốt như vậy mà ngầm hứng chịu tai họa.

Hạng Kiền nói:

- Tôi đoán chắc việc Vương Trạch Vinh đem huyện Đại Phường thoát ra khỏi nghèo đói, những người ở Sơn Nam đó cũng sẽ ra tay trắng trợn.

Hạng Thành gật đầu nói:

- Nếu có thể lợi dụng việc này để nắn Trạch Vinh, có nghĩa là cũng liên quan đến Hạng gia, nên bọn họ chắc sẽ rất vui lòng.

Hạng Nam nói:

- Cho nên mới nói, để đưa Trạch Vinh bước lên một bậc sẽ không khó, quan trọng là phải làm thế nào để Trạch Vinh tránh được sóng gió.

Hiện tại Vương Trạch Vinh cảm thấy bội phục những người trong nhà Hạng gia. Cơ bản là bản thân hắn không tính đến việc này, không ngờ bọn họ đã sớm nhìn ra.

- Trạch Vinh, con nghĩ thế nào?

Hạng Thành đột nhiên nhìn về phía Vương Trạch Vinh hỏi.

Vương Trạch Vinh cung kính nói:

- Việc này con cũng không phải là quá rõ ràng nên con cũng không biết có được thăng lên một bậc hay không.

Hạng Thành cười ha ha nói:

- Đầu là người một nhà cả. Hôm nay cũng bàn chuyện của con, tuy rằng chúng ta chỉ biết một ít về con, chủ yếu vẫn là con quyết định.