- Vương ca thấy sao?
Thấy Vương Trạch Vinh cầm ống nhòm lên nhìn, Hạng Định nhỏ giọng nói.
Hạng Định có suy nghĩ chỉ cần Vương Trạch Vinh coi trọng cô nào thì dù mất tiền nhiều hơn nữa cũng phải đối phó xong cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây là đồ trong quân đội hả?
- Vâng, em mượn dùng một chút, hiệu quả được phải không anh?
Không thấy Vương Trạch Vinh nói hài lòng với cô nào, Hạng Định nhìn thoáng qua sân khấu rồi nghĩ ánh mắt Vương Trạch Vinh càng lúc càng cao.
Diệp Ba cũng cười ha hả nói:
- khoa học kỹ thuật bây giờ đúng là phát triển, nếu có ống nhòm xuyên thấu thì vừa xem là hiểu ngay.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì, những người này đúng là nhiều việc.
Nghe đám thiếu gia này không ngừng bàn tán dáng vẻ và thân hình các cô gái, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Đám thiếu gia này được nuông chiều quen từ nhỏ nên thoái hóa mất.
Quy mô lần này khá lớn, nhìn qua cũng có vài cô xuất sắc, đương nhiên trong đó cũng có mấy người tham gia cho có.
-Trung Quốc lớn như vậy, tôi thấy những người này không thể đại biểu được cái đẹp của người phụ nữ Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh đã gặp nhiều cô gái đẹp. Mặc dù các cô này cũng được nhưng vẫn kém các cô gái của hắn một bậc nên không có hứng thú.
Hạng Định thực ra rất coi trọng việc này. Hắn muốn tìm một người phụ nữ có thể làm Vương Trạch Vinh động tâm.
Nhưng bây giờ thấy Vương Trạch Vinh không có hứng thú, Hạng Định có chút bất đắc dĩ. Nghĩ đến khí chất và dung mạo của Lữ Hàm Yên, y thầm than muốn tìm người vượt qua là quá khó khăn.
Trịnh Tuệ Kiệt lúc này đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương ca, lần này anh đến Hải Đông, tôi đã hỏi qua thì thấy tình hình Hải Đông rất phức tạp, không phải chỉ trong quan trường mà thế lực khắp nơi đều phức tạp.
Vương Trạch Vinh đến đây chủ yếu là muốn nghe thêm thông tin về Hải Đông của đám người này nên chăm chú lắng nghe.
Trịnh Tuệ Kiệt thầm gật đầu, y cũng không coi trọng việc Hạng Định kéo Vương Trạch Vinh đến xem người đẹp. Vào lúc quan trọng như thế này, y biết Vương Trạch Vinh hy vọng nhất là biết chuyện của Hải Đông.
Theo sự phát triển của Vương Trạch Vinh, Trịnh gia càng lúc càng thấy tầm quan trọng khi đi theo Vương Trạch Vinh. Bây giờ có Trịnh Tuệ Kiệt quan hệ với Vương Trạch Vinh, chỉ cần nắm chắc tuyến này thì Trịnh gia không phát triển cũng khó.
Trịnh Tuệ Kiệt có chút đắc ý, lúc đầu ở nhà còn có chút khó chịu khi y quan hệ với tên cán bộ quèn, bây giờ không ai dám nói lựa chọn của y là sai nữa.
- Vương ca, Hải Đông là trung tâm kinh tế của Trung Quốc, đồng thời cũng là một trong những trung tâm kinh tế của Châu Á, là nơi tranh đoạt của các nhà kinh doanh, điều này khiến giới kinh doanh Hải Đông rất phức tạp.
Diệp Ba cũng nói:
- Vương ca, Trịnh thiếu gia nói đúng. Quan trường Hải Đông thực ra không quá phức tạp, Trung ương khống chế Hải Đông rất mạnh. Tình hình bình thường thì ở quan trường Hải Đông chỉ ngầm đấu mà thôi nhưng không tỏ vẻ rõ ràng. Việc này mọi người đều hiểu vì Hải Đông có sức ảnh hưởng với thế giới, ai nếu gây chuyện sẽ là ảnh hưởng đối với cả khu vực, sẽ mất mặt quốc gia.
Lời này Vương Trạch Vinh rất đồng ý, bao năm qua Hải Đông vẫn không có hành vi quá khích xuất hiện.
- Các cậu hiểu như thế nào về giới kinh doanh Hải Đông?
Trịnh Tuệ Kiệt lắc đầu nói:
- Cái này khó nói, kinh doanh ở Hải Đông cạnh tranh rất mạnh, thế lực chuyển đổi cực nhanh, nếu như nói có ai chính thức khống chế thì khó nói. Chẳng qua có vài lực lượng gần như nắm giữ phân nửa việc kinh doanh ở Hải Đông. Thứ nhất là Thương hội Hải Đông, thứ hai là Liên minh ngoại thương, thứ ba là xã hội đen. Ba nhà này đều có tính liên minh, người ngoài không rõ chuyện bên trong, cũng không rõ năng lực của bọn họ lớn đến đâu. Từ ngoài mà nhìn thì quan chức Hải Đông hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với ba lực lượng này.
Đây là việc mới mẻ, Vương Trạch Vinh trước đó chưa tìm hiểu thông tin này.
- Xã hội đen?
Vương Trạch Vinh nhìn Trịnh Tuệ Kiệt mà nói.
Lúc này Vương Tú Toàn cũng nói:
- Vương ca, thực ra ở khắp nơi tại Trung Quốc cũng có một vài thế lực xã hội đen tồn tại. Hệ thống công an phụ trách việc ngoài mặt, còn mặt tối cũng có người cần làm mà.
Vương Trạch Vinh làm lãnh đạo nhiều năm nên cũng biết việc này, cũng biết đó là điều bất đắc dĩ. Hàng năm đều tiến hành các đợt truy quét tội phạm, nhưng những kẻ bị túm chỉ là kẻ không bị khống chế.
Vương Trạch Vinh có thể tưởng tượng ra trong thế lực của Hải Đông thì gia tộc Bắc Kinh cũng cắm vào, mối quan hệ là rất phức tạp. Chẳng qua hiểu được điều này Vương Trạch Vinh lại yên tâm. Hắn chỉ lo không nắm rõ tình hình mà thôi.
Hạng Định cũng cười nói:
- Đừng nói nhiều thế lực đó, tôi thấy thế lực lớn nhất của Hải Đông chính là Bí thư thành ủy – Vương ca. Ai dám không nghe thì xử lý, không cần biết y có quan hệ như thế nào.
Tuy nói tình hình Hải Đông không đơn giản như Hạng Định nói, nhưng Vương Trạch Vinh lại đồng ý với y. Dù có quan hệ thì sao, quan trọng nhất là hắn túm được nhược điểm của đối phương là đủ.
Hiểu được mấy vấn đề này, Vương Trạch Vinh coi như hài lòng với chuyến đi hôm nay.
Đang khi mọi người nói chuyện thì cuộc thi đã vào giai đoạn kết thúc.
Nhìn các cô gái đang cố gắng thể hiện, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn lên sân khấu.
Một cô gái trông khá được đang chọn ngẫu nhiên một câu hỏi.
Thấy câu hỏi, Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định mà nói:
- Đều hỏi mấy vấn đề đơn giản này sao?
Hạng Định cười ha hả nói:
- Vương ca không biết rồi, thanh niên bây giờ đẹp chút là có văn hóa thấp.
Vương Trạch Vinh lắc đầu vì câu hỏi:
- Mời cô cho biết Mac - Lê Nin trong chủ nghĩa Mac Lê Ninlà ai.
Câu hỏi quá đơn giản nhưng Vương Trạch Vinh càng ngạc nhiên khi cô gái kia suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Lời này thì em đã nghe nói tới, chẳng qua em không nghĩ ra Mac – Lê Nin là ai. Em nghĩ đó có thể như Chủ tịch Mao của Trung Quốc chúng ta.
Nghe thấy thế, đám thiếu gia cười phá lên. Mã Hạo Dân nói:
- mẹ nó chứ, lần đầu nghe thấy đó. Quá tài.
- Được, em này tôi thích, tôi bao.
Một tên thiếu gia vừa cười vừa nói.
Cô sau có dáng người xinh xắn và gặp câu hỏi rất đơn giản. Nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc là ai?
Chỉ thấy cô gái suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em nhớ có hai mà, một là Võ Tắc Thiên, một là Từ Hi, sao lại là một?
Cô nói thêm:
- Phải là hai mới đúng, câu hỏi này nhất định là sai.
- Người này còn có chút văn hóa.
Ngô Uy Hoa thở dài nói.
Sau đó các cô khác đều bốc được câu hỏi.
Nghe các cô trả lời, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu. Đúng là trình độ văn hóa của người đẹp càng lúc càng kém.
Thấy Vương Trạch Vinh có vẻ mất hứng, Hạng Định thầm mắng mấy cô này rồi nói.
- Vương ca, mấy câu hỏi này có lẽ là hơi khó.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
- một quốc gia nếu muốn chính thức đi đầu ở thế giới thì quan trọng nhất là trình độ văn hóa. Tôi rất lo cho nền giáo dục quốc gia. Thanh niên bây giờ có một bộ phận vì nổi tiếng, vì tiền, vì quyền mà không học tập.
Vương Tú Toàn cũng nghiêm túc nói:
- Đúng thế, tôi nghe không ít đồng chí lão thành lo lắng về việc này. Theo kinh tế phát triển, tư tưởng truyền vào Trung Quốc càng lúc càng nhiều, hơn nữa giáo viên không hướng dẫn tốt. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.