Chuyện của Triệu Thường Lâm cuối cùng kết thúc như vậy. Đây là kết quả mà Vương Trạch Vinh không muốn thấy.
Triệu Cao Cường sau khi được cấp cứu đã khôi phục lại, chẳng qua sau nỗi đau mất con nên y không còn ham mê quyền lực. Y đi gặp Bí thư Lâm, giao tất cả quyền lực trong tay ra.
Xảy ra chuyện như vậy, Hạng Nam cũng hỏi cụ thể.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam một lúc lâu mới nói:
- Trạch Vinh, Triệu Cao Cường tuy nói chuyện này không có ý trách con. Nhưng con phải biết Triệu hệ là thế lực rất lớn trong nước, hơn nữa y còn có một người con khác. Con phải chú ý, lần này con đã đắc tội với Triệu hệ, sau này muốn được Triệu Cao Cường ủng hộ là rất khó khăn.
- Việc này con cũng đã nghĩ tới. Bí thư Triệu là người chính trực, chẳng qua dù chính trực hơn nữa mà xảy ra chuyện như vậy, không phản đối con đã là may rồi.
- Bỏ đi, bây giờ chuyện con lên chức có người của bọn họ ủng hộ hay không cũng không quan trọng. Chuyện đã xong.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh mới yên tâm hơn.
- Chuyện của Vương Trạch Sơn thì bố đã yêu cầu tỉnh Sơn Nam nghiêm túc xử lý.
Hạng Nam nghiêm túc nói.
Đối với việc này Vương Trạch Vinh cũng đã sớm gọi cho Lưu Kiến và yêu cầu như vậy.
- Bố, con cũng đã gọi cho đồng chí ở tỉnh Sơn Nam, chúng ta quyết không thể bao che cho người nhà.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Bây giờ là thời kỳ rất quan trọng đối với con, có một số người muốn tìm lý do nhằm vào con. Con phải nhớ không thể để người ta nắm được nhược điểm. Đừng coi đó là việc nhỏ. Nếu không phải xảy ra chuyện của Triệu Thường Lâm thì có lẽ sẽ có người lợi dụng Triệu Thường Lâm mà làm lớn chuyện. Con đã không hề nương tay, tìm chứng cứ và đi gặp Triệu Cao Cường, bước đi này tuy có vấn đề nhưng đã giải quyết dứt điểm, kết quả như vậy cũng tốt. Sẽ làm một số kẻ phải sợ.
Đối với việc lên chức của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam bây giờ đã toàn lực vận động, ông quyết không cho phép xuất hiện vấn đề gì.
Lúc này nghi thức an táng Lão bí thư ở Bát Bảo sơn cũng được cử hành. Mấy chục ngàn người tham gia lễ truy điện. Bí thư Lâm, lãnh đạo Đảng và quốc gia đều tham gia. Vương Trạch Vinh cũng đến tham gia.
Đứng ở nơi đây, Vương Trạch Vinh thấy quan khí đang bao phủ khắp Bát Bảo sơn.
Ở trong hoàn cảnh này, Vương Trạch Vinh rất đau lòng. Hắn thấy mọi người khi nhìn di thể của Lão bí thư thì quan khí đều nghiêng về phía ngài.
Vương Trạch Vinh cũng thấy quan khí của Trịnh Ân Bảo. Khi Trịnh Ân Bảo cúi chào Lão bí thư thì một hiện tượng rất lạ xảy ra. Chỉ thấy quan khí bảy màu ở Bát Bảo sơn bắt đầu dung nhập vào quan khí của Trịnh Ân Bảo.
Chỉ trong nháy mắt, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Trịnh Ân Bảo tăng rất mạnh.
Làm người ta kinh ngạc đó là quan khí Trịnh Ân Bảo như nhận truyền thừa vậy, rất nhiều quan khí trên Bát Bảo sơn đều lao vào quan khí của Trịnh Ân Bảo.
Từng đạo quan khí nhằm vào Trịnh Ân Bảo, tất cả quan chức đến đây đều có một tia quan khí tiến vào trong cơ thể của Trịnh Ân Bảo.
Chỉ một lúc mà trên đỉnh Bát Bảo sơn đã xuất hiện một con rồng vàng khổng lồ, nó không ngừng cắn nuốt quan khí.
Tình hình này cũng chỉ có Vương Trạch Vinh nhìn ra. Nhìn quá trình truyền thừa quan khí, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu.
Truyền thừa.
Đây là một nhận định của Vương Trạch Vinh. Hắn cảm thấy muốn lên làm Tổng bí thư thì nhất định có vấn đề truyền thừa. Hôm nay Trịnh Ân Bảo đến đây chính là như vậy.
Lại nhìn quan khí của Bí thư Lâm, lúc này Bí thư Lâm cũng bắt đầu biến hoá. Tán ô bảy màu đã nhạt đi, có nhiều quan khí dung nhập vào Trịnh Ân Bảo.
Quả nhiên là như vậy.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình nhưng không thể nói với ai.
Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người phân biệt lên xe rời khỏi Bát Bảo sơn.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc:
- Đến bia tưởng niệm liệt sĩ.
Vương Trạch Vinh lúc này đang có một suy đoán, hắn muốn thử xem có đúng không.
Xe dừng lại, Vương Trạch Vinh đi tới trước bia tưởng niệm liệt sĩ.
Nhìn tấm bia tưởng niệm liệt sĩ cao vút, Vương Trạch Vinh đứng đó thật lâu.
Không ai biết Vương Trạch Vinh lại đứng ở đó làm gì. Một vài cán bộ xuống dưới chân Bát Bảo sơn muốn nói chuyện với hắn, nhưng thấy hắn lại chạy tới bia tưởng niệm liệt sĩ.
Mọi người chỉ có một suy nghĩ về hành vi này của Vương Trạch Vinh. Có lẽ Vương Trạch Vinh tham gia lễ truy điệu nên xúc động.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng không muốn giải thích với mọi người. Hắn đứng bia tưởng niệm liệt sĩ và thả lỏng mình, không ngừng để quan khí của mình tiến vào tấm bia.
Từ từ cho quan khí tiếp xúc, Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát.
Hắn thử rất nhiều nhưng không có biến hoá gì.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và thầm nghĩ có lẽ mình đoán sai.
Hắn làm gần như nửa tiếng không có hiệu quả nên mới xoay người rời đi.
Vương Trạch Vinh vừa vào trong xe thì Uông Nhật Thần gọi tới bảo hắn tới nhà.
Đến nhà Uông Nhật Thần, lúc này ông đã sớm từ Bát Bảo sơn về nhà.
Ông chỉ ghế ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống mà nói:
- Hôm nay cháu có thấy gì đặc biệt không?
- Người đến rất nhiều, điều này nói rõ Lão bí thư có địa vị rất cao trong trái tim dân chúng.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đây là điều tất nhiên. Ông không hỏi cái này, cháu cảm thấy quan chức tham gia hôm nay như thế nào?
- Cháu thấy Trịnh Ân Bảo rất có khí thế.
Uông Nhật Thần nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền gật đầu nói:
- Đúng, cháu cũng đã nhìn ra rồi đó. Một số người bắt đầu lo lắng vị trí đứng. Cháu tuy đã được xác định vào Bộ Chính trị nhưng cũng cần phải suy nghĩ về việc chọn vị trí trong Trung ương.
Uông Nhật Thần định nói gì đó thì thấy Uông Kiều từ ngoài đi vào.
Thấy Uông Kiều vào, Vương Trạch Vinh không nhịn được mà nhìn vào bụng cô.
Rõ ràng cũng nhận ra ánh mắt nhìn tới của Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cười cười nhìn hắn rồi lấy tay vuốt bụng mình.
Động tác này làm Vương Trạch Vinh vội vàng rời ánh mắt đi chỗ khác.
- Tiểu Kiều, cháu có thai thì sao còn lên Bát Bảo sơn?
Uông Nhật Thần quan tâm nói.
- Cháu không đi không được mà. Hơn nữa Lão bí thư vẫn luôn quan tâm cháu, cháu phải đi tiễn ngài.
Uông Kiều nói.
Uông Nhật Thần gật đầu và không nói việc này nữa. Ông quay mặt nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vừa nãy ông nói đến vấn đề định vị của cháu. Ông phải nhắc cháu một chút, mặc dù cháu vào Bộ Chính trị nhưng cháu phải biết dù cháu ở phương diện nào thì cũng thiếu kinh nghiệm, làm việc gì cũng phải chú ý. Ông cho rằng việc quan trọng nhất của cháu bây giờ là làm tốt công việc, không nên xen vào mâu thuẫn của các bên.
- Trạch Vinh sao có thể không tiến vào chứ ông? Ai cũng biết anh ấy đại biểu lợi ích của Hạng gia, Uông gia, cũng có nhiều người thấy anh ấy đại biểu lợi ích Vệ gia. Cháu lại là con dâu Lâm gia, anh ấy có quan hệ mật thiết với Lâm gia. Ông nói anh ấy nên làm như thế nào?
Uông Kiều cười nói.
Vương Trạch Vinh rất đồng ý quan điểm của Uông Kiều.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Hai đứa nghĩ như vậy không phải không đúng. Hai đứa có nghĩ tới không, tình hình của Trạch Vinh bây giờ nếu có thêm vài gia tộc nữa thì sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh hơi giật mình. Uông Nhật Thần nói là điều hắn chưa nghĩ tới. Nếu là như vậy thì hắn đại biểu cho nhiều thứ, cũng có thể không đại biểu cho bất cứ ai.
Uông Kiều cười nói:
- Ông đây là hy vọng Uông Kiều biết thành một người ai cũng nghĩ anh ấy đại biểu, lại muốn ai cũng cho rằng anh ấy có địa vị đặc biệt phải không?
Uông Nhật Thần cười phá lên nói:
- Mai Trạch Vinh dậy sớm đi theo ông. Có nhiều ông bạn hỏi về cháu, nói đã lâu cháu không tới dạy mọi người Thái cực quyền.