Vương Trạch Vinh vừa vào văn phòng Trần Khoa Kỳ, Trần Khoa Kỳ đã đứng lên bắt tay và nói:
- Công tác ở Nam Điền có thuận lợi không?
Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ rất kính trọng Trần Khoa Kỳ, nói thật Trần Khoa Kỳ cũng đối xử tốt với hắn.
Nghe Trần Khoa Kỳ hỏi, Vương Trạch Vinh nghĩ nhanh về ý mà Trần Khoa Kỳ gọi mình tới đây nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Các hạng mục công việc của Nam Điền đang đi vào quỹ đạo, tiến triển thuận lợi, việc bồi dưỡng cán bộ đã hình thành chế độ, đã có một nhóm cán bộ đủ tư cách được đưa lên vị trí quan trọng. Đặc biệt vấn đề giao thông được giải quyết, Nam Điền đã không còn bị bịt kín như trước. Tôi tin Nam Điền sẽ thành một điểm tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc.
- Ừ, Nam Điền phát triển rất tốt. Bây giờ truyền thông nước ngoài cũng đánh giá rất cao Nam Điền. Cho rằng Nam Điền là một tỉnh lớn, chỉ cần Nam Điền phát triển, kinh tế Trung Quốc sẽ có một sức sống mới, rất tốt.
- Chủ nhiệm nói đúng, Nam Điền là một viên ngọc giấu trong rừng, nếu quyết tâm phát triển thì Nam Điền sẽ không thua bất cứ nơi nào.
- Ha ha, Trạch Vinh rất tự tin đó.
- Nếu tôi là Bí thư tỉnh ủy mà không tự tin thì sao có thể lãnh đạo Nam Điền phát triển.
Nói lời này Vương Trạch Vinh thấy rất đúng. Khi vừa tới Nam Điền, hắn phát hiện cán bộ Nam Điền không đủ tự tin. Một chính quyền không đủ tự tin sao có thể khiến nơi đó phát triển.
Trần Khoa Kỳ khẽ gật đầu nói:
- Trạch Vinh nói đúng, một cán bộ lãnh đạo đầu tiên phải tự tin. Nếu mình mất tự tin là không thể.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
- Ồ, Trạch Vinh, Bí thư Lâm muốn gặp cậu. Bây giờ cậu bố trí xe cùng tôi tới nhà Bí thư Lâm.
Trần Khoa Kỳ nghiêm túc nói.
Nghe thấy Bí thư Lâm muốn gặp mình, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ thì ra không phải Trần Khoa Kỳ muốn gặp mình.
Thấy Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, Trần Khoa Kỳ nói:
- Bí thư Lâm gần đây rất bận. Ngài định đợi cậu tới nhưng tôi khuyên Bí thư Lâm về nhà nghỉ một chút. Bí thư Lâm nghĩ cậu trong thời gian ngắn không tới được nên ngài về trước, cậu tới thì đến nhà Bí thư Lâm.
Nói là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ. Hắn không phải không có xe, sao Trần Khoa Kỳ lại muốn mình ngồi xe y?
Mặc dù có chút khó hiểu nhưng Vương Trạch Vinh vẫn lên xe Trần Khoa Kỳ.
Trần Khoa Kỳ cũng không lên xe mà phái một lái xe đưa Vương Trạch Vinh đi.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nhìn thì biết đây là chiếc xe chỉ có thể từ trong nhìn ra, bên ngoài không thể thấy tình hình.
Bí thư Lâm sao muốn gặp mình bây giờ?
Đây là điều Vương Trạch Vinh không hiểu. Hắn không nghĩ ra tại sao Bí thư Lâm lại đột nhiên muốn gặp.
Xe đến cửa nhà Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh xuống xe, chiếc xe lập tức rời đi.
Làm thần bí như vậy nên Vương Trạch Vinh không yên tâm. Hắn được Lão bí thư chỉ định làm người kế nhiệm Hải Đông, việc này Bí thư Lâm biết. Bây giờ Lão bí thư vừa mất, Bí thư Lâm đột nhiên muốn gặp hắn là sao?
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy việc này có vấn đề. Có phải Bí thư Lâm muốn một lần nữa xem thái độ của mình không?
Làm Vương Trạch Vinh không nghĩ tới là lúc này người nhà Bí thư Lâm đang dùng cơm.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Bí thư Lâm cười cười gọi nhân viên phục vụ:
- Thêm một chiếc ghế.
Nói xong, ngài cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh chưa ăn cơm phải không?
- Tôi vừa ăn.
Thực ra nãy hắn cũng đã đi uống với Ngô Tán Lâm, chẳng qua ăn không lo. Bây giờ thấy người nhà Bí thư Lâm đang ăn, Bí thư Lâm còn bảo hắn ngồi nên Vương Trạch Vinh có chút không tiện. Nhìn bàn ăn, Vương Trạch Vinh cũng hơi đỏ mặt. Vừa nãy hắn ăn toàn đồ sang trọng, vậy mà đồ ăn trong nhà Bí thư Lâm lại đơn giản như vậy.
- Ăn rồi cũng ngồi xuống một chút.
Bí thư Lâm nói.
Ghế đã đưa lên, Vương Trạch Vinh đành phải ngồi.
Nhìn tình hình Lâm gia một chút, Lâm Khâm và Uông Kiều đều ngồi trên bàn nhưng cả hai không nói gì, không có gì đặc biệt.
Khi nhìn Uông Kiều, hắn lướt qua bụng cô mà có chút lo lắng.
Uông Kiều đang ăn cơm, cô ngẩng đầu lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh đến à?
Khi hỏi cô rất bình tĩnh không lộ ra mình có vấn đề gì với Vương Trạch Vinh.
- Trưa nay tôi tới, sau khi đến liền tới nhà Lão bí thư.
Vương Trạch Vinh nói đây là thật.
Nghe Vương Trạch Vinh nhắc đến Lão bí thư, Bí thư Lâm bỏ đũa xuống rồi thở dài nói:
- Lão bí thư rời đi là tổn thất rất lớn đối với Trung Quốc chúng ta. Ngài để lại cho chúng ta nhiều tư tưởng đáng quý, chúng ta cần phải học tập thật tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm nói đúng, chúng ta nhất định phải chăm chú học tập.
Nhìn thoáng qua Lâm Khâm, Bí thư Lâm nói:
- Tiểu Khâm, Trạch Vinh tới sao anh không chào?
Lâm Khâm lúc này mới buồn bực nói:
- Trạch Vinh đến thì cùng ăn đi, thêm cái bát, chiếc đũa thôi mà.
Nói xong lời này, Lâm Khâm liền nhìn sang chỗ khác.
- Tiểu Khâm, con có phải không thoải mái không, mấy hôm nay con có vẻ là lạ.
Vợ Bí thư Lâm quan tâm hỏi Lâm Khâm.
- Con có việc gì chứ?
Lâm Khâm mất hứng nói.
Vương Trạch Vinh cũng có cảm giác hình như Lâm Khâm có chuyện. Mặc dù cũng nghĩ nhưng Vương Trạch Vinh không nghĩ ra Lâm Khâm xảy ra chuyện gì.
- Không có việc gì thì quan tâm tới Tiểu Kiều nhiều vào, có thai thì phải dưỡng thai cho tốt.
Vợ Bí thư Lâm nhìn Uông Kiều và cười nói. Cả nhà Bí thư Lâm vẫn hy vọng Uông Kiều có thai, bây giờ nghe tin nên bà rất vui.
- Con biết rồi.
Lâm Khâm thuận miệng nói.
Vương Trạch Vinh phát hiện khi Lâm Khâm nói câu này, Uông Kiều nhìn hắn thật nhanh nên vội vàng cúi đầu xuống.
Vương Trạch Vinh bây giờ cảm thấy hắn là một tên tội phạm.
Bí thư Lâm không nói gì, ngài thấy Vương Trạch Vinh không ăn nên đứng dậy nói:
- Chúng ta vào thư phòng nói chuyện một chút.
Nghe thấy thế, Lâm Khâm ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Vinh. Y bây giờ cũng không biết mình nên dùng thái độ gì với Vương Trạch Vinh. Thấy Uông Kiều và Vương Trạch Vinh không có gì đặc biệt, y thực ra lại yên tâm với Lâm Khâm. Nghĩ đến chuyện thử ADN, Lâm Khâm thực ra không chỉ có một đứa con bên ngoài mà có ba đứa nữa. Một ở huyện, một ở thành phố, một ở Bắc Kinh,
Sau khi nhận được bức thư kia, Lâm Khâm liền nghi ngờ. Y biết mình không thể thường xuyên canh mấy người phụ nữ đó, đặc biệt là con ả trên thành phố vốn là ả gái bao, ai biết ả có làm gì sau lưng y không?
Bây giờ mỗi ngày Lâm Khâm đều suy nghĩ xem điều tra mấy đứa bé đó có phải thật sự là con mình không?
Nhìn thoáng qua Uông Kiều đang uống canh, Lâm Khâm thầm nghĩ chỉ có thể khẳng định con của Uông Kiều là con mình.
Vương Trạch Vinh lúc này đã theo Bí thư Lâm vào thư phòng.
Vào thư phòng, Vương Trạch Vinh có cảm giác ở đây rất an toàn.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Bí thư Lâm ngồi xuống và nói.
- Muốn hút thuốc thì tự lấy.
Chỉ chỉ thuốc trên bàn, Bí thư Lâm cười nói.
Vương Trạch Vinh cũng cười cười và không lấy.
- Lão bí thư rất coi trọng cậu, trước khi đi còn đề cử với tôi về cậu. Lão bí thư muốn đưa cậu tới Hải Đông công tác. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.
Bí thư Lâm hỏi thẳng.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Lão bí thư trước khi mất còn tìm Bí thư Lâm nói chuyện giúp mình, Vương Trạch Vinh rất cảm động. Hắn nhìn Bí thư Lâm mà nói:
- Lão bí thư tin tưởng tôi như vậy, tôi chỉ có thể dùng hành vi thực tế mà báo đáp.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Bí thư Lâm gật đầu. Ngài đánh giá Vương Trạch Vinh rất cao. Vương Trạch Vinh là người trọng tình cảm, một cán bộ lãnh đạo mặc dù cần sự cứng rắn nhưng cũng cần phải có tình cảm.
Bí thư Lâm không phải người hẹp hòi. Đến cấp độ như ngài thì trong lòng chính là quốc gia. Chuyện có lợi cho quốc gia là bọn họ sẽ thực hiện.