Xe chạy được một đoạn, Hạng Định nhìn lái xe Lý Minh Quốc rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, sau đây em bố trí được chứ?
Vương Trạch Vinh biết Hạng Định bây giờ có ý gì. Chuyện Bắc Kinh coi như xong, hắn còn nhiều việc phải làm là tạo quan hệ với người. Có đôi khi Vương Trạch Vinh rất muốn yên lặng một chút.
Con đường chính trị khiến người ta nhanh già.
- Để hôm khác đi.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh từ chối, Hạng Định thầm nghĩ quan hệ của mình và Vương ca có vấn đề rồi. Nếu không cố gắng thì không chừng ngày nào đó sẽ không còn thân thiết như trước.
Y bây giờ coi như một nhân vật ở Bắc Kinh, nhưng đây đều là do dựa vào Vương Trạch Vinh. Mọi người biết y có quan hệ mật thiết với Vương Trạch Vinh, chẳng may quan hệ có biến thì sẽ xong đời.
- Vương ca, dù làm việc cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi mà. Chúng ta không gọi ai, tới sân golf làm vài ván cho thư giãn chút.
Vương Trạch Vinh nghĩ cũng được, ở trong hoàn cảnh tốt như vậy thì dễ thả lỏng tâm trạng nên gật đầu nói:
- Được, đừng gọi thêm ai.
Hạng Định thấy thế liền vội vàng gọi điện đi bố trí.
Nhìn vẻ mặt của Hạng Định, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình bỏ quên cảm nhận của đối phương.
Đến sân golf, Vương Trạch Vinh tìm một chỗ khá được rồi ngồi xuống mà nói:
- Hai người chơi một lúc, tôi ngồi đây nghỉ.
Hạng Định và Lý Minh Quốc rời đi, Vương Trạch Vinh liền không để ý tới người khác mà dựa lưng xuống ghế ngủ.
Đến đây mà ngủ làm Vương Trạch Vinh khá thoải mái, gió hiu hiu, ánh nắng không quá mạnh.
Hạng Định và Lý Minh Quốc cũng không đi xa, thấy Vương Trạch Vinh ngủ, hai người có chút ngạc nhiên.
Hạng Định thở dài nói:
- Vương ca đặc biệt thật, ở đây cũng có thể ngủ.
Lý Minh Quốc nói:
- Bí thư Vương thời gian này rất bận. Ngoài việc Bắc Kinh, hàng ngày đều phải nhận nhiều cuộc điện ở Nam Điền. Hạng thiếu gia, anh quen ở đây, hay là tìm một chỗ để Bí thư Vương ngủ cho thoải mái.
Hạng Định liền vỗ đùi nói:
- ông anh suy nghĩ đúng thật, để tôi đi bố trí.
Nói xong y liền rút điện thoại di động ra gọi cho quản lý nơi này, nói không nhận thêm khách, đồng thời bảo người mang một chiếc giường tới.
Quản lý sân golf nghe Hạng Định nói như vậy liền nói sẽ làm ngay, còn tự mình chạy tới. Y biết nhân vật mà Hạng Định chú ý như vậy chắc là Vương Trạch Vinh. Nếu quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì đó là việc tốt đối với mình.
Nhìn trên thảm cỏ có chiếc giường, tấm vải che nắng cũng được dựng lên, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Hạng Định lúc này cười nói:
- Vương ca, biết anh mệt nên em bảo với quản lý ở đây làm vậy để anh ngủ cho ngon.
Nghe Hạng Định nói vậy, lại nhìn mấy thứ kia đã chuẩn bị xong, Vương Trạch Vinh liền cảm ơn.
- Ha ha, em nên làm mà. Anh không thể so sánh với bọn em. Anh có nhiều người dựa vào anh, nhất định phải giữ sức khỏe.
Thấy Vương Trạch Vinh rất hài lòng với biểu hiện của mình, Hạng Định khá vui.
- Vương ca, anh nghỉ đi, yên tâm, không ai tới làm phiền anh.
Nói xong Hạng Định kéo Lý Minh Quốc rời đi.
Vương Trạch Vinh thấy xung quanh không aai liền nằm xuống giường mà ngủ.
Thấy Vương Trạch Vinh đã ngủ, Hạng Định thở dài nói:
- Làm quan đúng là mệt, đâu thoải mái như chúng ta.
Lý Minh Quốc cũng cười nói:
- Bí thư Vương là quan tốt.
- Đúng thế, bây giờ chỉ có quan tốt là không thoải mái. Thoải mái không phải quan tốt.
- Làm gì vậy hả, hôm nay sao lại không cho người vào chơi. Không phải là tiền sao, ông có tiền. Các người phải biết đây là Bill Franklin, triệu phú Mỹ. Hôm nay bọn họ tới đây chơi là để mắt tới các người.
Một giọng thanh niên gầm lên.
Đang khi nói chuyện thì mọi người đã đi tới chỗ Hạng Định.
Lo ảnh hưởng tới giấc ngủ cua Vương Trạch Vinh, Hạng Định trầm giọng nói với quản lý sân golf:
- Làm gì vậy hả, tôi không phải gọi cho Chủ tịch các anh sao, ở đây hôm nay không tiếp khách.
Quản lý sân golf là một cô gái, nhăn nhó nói:
- Chủ tịch Hạng, bọn họ đã sớm đặt trước, hôm nay sẽ tới chơi golf mà không được cho nên …
- Không chơi golf được thì tới sân golf làm gì.
Một thằng thanh niên rống lên.
Lúc này mấy tên người nước ngoài nhìn một chỗ có lều, hình như có người đang ở đó.
- Sao lại có việc này.
Một người hỏi nữ quản lý.
- Có ngưởi nghỉ ở đó.
- Chúa ơi.
Một người phụ nữ có chút giật mình nói.
- Đây là sân golf, sao lại thành chỗ ngủ.
Một người nước ngoài không tin mà nói.
Hai người nước ngoài vừa nói như vậy, tên thanh niên cũng khó hiểu hỏi:
- Chạy tới đây mà ngủ ư?
Hạng Định nói:
- Ai quy định sân golf không thể ngủ?
Lời này làm mọi người ngẩn ra. Hạng Định nói có lý mà.
- Mẹ nó chứ.
Thằng thanh niên bực mình nói.
Một thằng người nước ngoài nói:
- Ở đây mà ngủ cũng được, tôi chưa ngủ như vậy bao giờ. Chuẩn bị một giường cho tôi, tôi cũng muốn ngủ một giấc.
Ả phụ nữ tóc vàng cũng vui vẻ nói:
- Bill, nếu quan hệ ở đây thì không biết sẽ như thế nào nhỉ, em cũng muốn.
Nghe mấy người nước ngoài nói, một vài người hiểu tiếng Anh đều giật mình nhìn bọn họ.
Hạng Định trầm giọng nói:
- Không có việc thì mau đi, đừng làm ầm lên như vậy.
Hắn thấy Vương Trạch Vinh vừa ngủ nên sợ ảnh hưởng.
Quản lý sân golf lần đầu thấy tình hình như vậy. Ả đang suy nghĩ người đang ngủ kia là ai nhỉ. Nơi này tốn nhiều tiền mà chỉ tới ngủ sao?
Hạng Định lúc này nhìn một cô gái xinh đẹp đi cùng đám người kia mà nói:
- Phạm Tiểu Băng, mang bọn họ rời đi đi.
Phạm Tiểu Băng biết Hạng Định, biết lực lượng của hắn nên vội vàng nhỏ giọng nói với chồng Phan Đại Hải:
- Chúng ta về thôi.
Hôm nay Phan Đại Hải cùng người nước ngoài đi chơi. Phan gia làm nghề bất động sản. Phan gia gần đây muốn tiến ra nước ngoài nên phải có đám này ủng hộ. Chẳng qua hôm nay nhân vật chính không phải là Phan Đại Hải, mà là thanh niên kia.
Vốn cuộc vui đang hay lại thành như vậy, điều này làm Phan Đại Hải rất buồn bực.
Nghe vợ nói như vậy, y lúc này mới nhìn Hạng Định mà nói:
- Anh là Hạng thiếu gia?
Hạng Định hừ một tiếng:
- Anh là ai, không có việc gì thì dẫn bọn họ đi đi.
Phan Đại Hải mặt mày nhăn nhó. Nghĩ tới thế lực của Hạng Định, y muốn lùi. Hạng Định không dễ chọc vào mà.
Thanh niên đằng sau rất kiêu căng, là con của Bí thư tỉnh ủy Phúc Thủy, y cũng có cơ sở mà kiêu căng. Sắp đại hội, bố y rất có thể tới làm Bí thư Tân Càng, như vậy sẽ vào Bộ Chính trị. Người nước ngoài là do y tìm tới nhằm tăng chút điểm cho ông bố.
Hoạt động giải trí đang tốt không ngờ lại thành như vậy khiến y rất tức giận.
Lúc này Chủ tịch sân golf Tô Hiền Lâm đầu đầy mồ hôi chạy tới. Y nghe thấy Vương Trạch Vinh ngủ ở sân golf, nghĩ tới Vương Trạch Vinh ngủ ở chỗ mình, y khá vui vẻ.
Thấy mọi người ở đây, Tô Hiền Lâm nói với Phan Đại Hải:
- Giám đốc Phan, anh dẫn người đi đi.
Lúc này một người nước ngoài tức tối nói:
- Chúng tôi có tiền, bảo người đi đi, chúng tôi bao hết ở đâu.
Tô Hiền Lâm nhìn Phan Đại Hải mà nói:
- Giám đốc Phan, xin lỗi.
Phan Đại Hải đang định đi thì một ả phụ nữ lớn tiếng nói tiếng nước ngoài, ả phiên dịch nói lại:
- Cô ấy nói bọn họ có thể bỏ nhiều tiền, cô ấy thích ở đây, các người mau rời đi.
Hạng Định trầm giọng nói:
- Đây không phải vấn đề tiền, đây là đặc sắc của sân golf Trung Quốc, bao tiền cũng vô dụng.
Tô Hiền Lâm thấy Hạng Định mất hứng liền vội vàng nói:
- Hạng thiếu gia nói đúng. Chúng tôi mở sân sân golf ở Trung Quốc, làm người phải nói danh dự. Vị khách kia tới trước. Chờ anh ta tỉnh thì các anh mới có thể ngủ.
- Chúng tôi đặt từ trước.
Một người nước ngoài rất khó chịu nói.
Hạng Định nhìn Phan Đại Hải, Phan Đại Hải đổ mồ hôi rồi nói:
- Đây chắc là do tôi quên.
- Phan Đại Hải, anh làm gì vậy hả.
Thằng thanh niên sau lưng Phan Đại Hải tức giận nói. Là con của một nhân vật sắt vào Bộ Chính trị, y sao chấp nhận việc mất mặt như vậy.
Nghe y nói chuyện, Phan Đại Hải cảm thấy mình đang trong cơn bão, y đứng ở đó mà hối hận. Sớm biết tình hình ở đây như vậy thì đừng tới làm gì.
- Vậy đó là ai? Không biết công ty tôi ư? Thực lực của tôi không ai có thể sánh bằng.
Tên Bill Franklin nói.
- Hạng Định, chúng ta đi thôi.
Bên dưới ầm như vậy, Vương Trạch Vinh sao có thể không nghe ra. Hắn đi tới rồi nói với Hạng Định.
Thấy là Vương Trạch Vinh, dù là Phan Đại Hải hay Phạm Tiểu Băng đều đổ mồ hôi.
Tên thanh niên kia không nhận ra Vương Trạch Vinh nên trầm giọng nói:
- Hôm nay tôi tới đây là muốn chơi golf mà không thể chơi, chẳng lẽ sân golf còn coi trọng người này, người kia.
Vương Trạch Vinh nhìn thanh niên rồi nhìn Hạng Định mà nói:
- Người ta tới trước, chúng ta đi thôi.
Thấy Vương Trạch Vinh nhân nhượng, tên thanh niên nói:
- Các người ảnh hưởng hoạt động của tôi, có biết mang tới tổn thất như thế nào không? Hôm nay không có tôi cho phép thì đừng mong rời đi.
Mấy tên người nước ngoài cũng ra vẻ khó chịu.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người nước ngoài mà nói:
- Công ty đó rất mạnh sao?
Nói xong hắn liền bước đi.
- Mày đứng lại cho tao.
Thằng thanh niên thấy Vương Trạch Vinh muốn đi còn nghĩ Vương Trạch Vinh sợ, vì thế hét lên.
Vương Trạch Vinh thấy như vậy liền lắc đầu nói với Hạng Định:
- Chú xử lý đi.
Nói xong hắn lập tức rời đi.