Quan Khí​

Chương 1377: Cơ hội

Cách khu chơi gôn mấy cây số có một nơi tương đối rộng rãi, Vương Trạch Vinh cảm thấy nơi này rất an toàn để nói chuyện, liền dừng lại..

Ba người xuống xe chờ xe của Lâm Khâm.

Lâm Khâm đến rất nhanh, thấy nơi mà nhóm của Vương Trạch Vinh chọn, Hắn đột nhiên nghĩ rất có thể Vương Trạch Vinh sẽ đánh mình, hơi chột dạ một chút, hắn liền lái xe chạy thẳng.

Không nghĩ tới Lâm Khâm lại chạy trốn, nhìn chiếc xe mà tất cả đều cảm thấy sững sờ.

-Hắn chạy rồi.

Uông Phỉ nhìn Uông Kiều nói.

Vương Trạch Vinh lắc đầu, thật ra, chuyện đến nứơc này, dù có nói gì cũng chẳng có kết quả, kết cục như vậy là tốt nhất.

- Hừ, hắn không xứng là nam nhi.

Uông Phỉ bực dọc thốt lên. Lén nhìn về phía Vương Trạch Vinh, Uông Kiều thở dài nói:

- Như vậy cũng tốt!

Không rõ ý tứ của nàng, Uông Phỉ hỏi:

- Chị vừa nói gì thế?

Uông Kiều lắc đầu, nói:

- Thôi mình về đi.

Xảy ra chuyện này làm mọi người mất hết hứng thú đi chơi, Uông Phỉ liền đưa mọi người trở về.

Nhìn Uông Kiều, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một cảm giác, dường như Uông Kiều đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc này, bây giờ biểu hiện của nàng không có chút hoang mang nào.

Nghĩ đến lời nói của Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh thầm cảm xấu hổ, tuy ở ngoài mình không có tìm phụ nữ khác,nhưng những người phụ nữa của mình cũng không ít, còn mấy đứa nhỏ nữa. Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không phải một vị quan tốt.

Chuyện hôm nay chắc chắn Bí thư Lâm sẽ biết được, không biết ngài sẽ nghĩ thế nào?.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Vệ Hồng Lâm gọi tới, giọng nói có vẻ rất kích động:

- Cháu đang ở đâu thể?

Rốt cục đã phát sinh chuyện gì?

Vương Trạch Vinh tự hỏi việc gì có thể làm Vệ Hồng Lâm kích động đến thế.

- Cháu đang ở ngoại thành.

Vương Trạch Vinh nói.

-Nhanh về đây, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với cháu.

Vệ Hồng Lâm nói xong liền tắt máy.

Ngay lập tức Vương Trạch Vinh nói với Uông Phỉ;

- Đưa anh đến Vệ gia.

Uông Phỉ liền quay xe hướng về nội thành.

Đến cửa Vệ gia, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Hay là các em vào ngồi chờ anh một lúc.

Uông Kiều ôn nhu nói:

- Vệ lão gia tử tìm anh nhất định là có đại sự, anh nhanh vào đi, kệ chúng em.

- Trạch Vinh, hôm nay em làm anh mất hứng, đừng giận em nhé.

Uông Phỉ ngập ngừng, nói với Vương Trạch Vinh.

Nãy giờ Vương Trạch Vinh chẳng nói câu nào, lại nghĩ tới hành động khi nãy của mình, Uông Phỉ thật đúng là sợ Vương Trạch Vinh khó chịu với mình.

- Đừng nghĩ ngợi linh tinh, anh không nghĩ gì đâu.

Đối với chuyện này, Vương Trạch Vinh thật ra rất tán thưởng hành động của Uông Phỉ, thực sự hắn đang suy nghĩ về cú điện thoại của Vệ Hồng Lâm.

Nhìn Uông Kiều, Vương Trạch Vinh nói:

- Cố gắng xử lý ổn thỏa chuyện giữa 2 người.

Nhìn xe rời đi, Vương Trạch Vinh bước vào cửa Vệ gia.

Vệ Hồng Lâm đã sớm chờ ở trong nhà, thấy Vương Trạch Vinh tới liền bảo hắn vào thư phòng.

Vừa ngồi xuống, Vệ Hồng Lâm có chút kích động nói:

- Trạch Vinh, chuyện này là một cơ hội lớn đối với cháu.

Không rõ Vệ Hồng Lâm đang nói về điều gì, Vương Trạch Vinh cảm thấy có chút mông lung, hỏi:

- Có chuyện gì vậy ông?

Thấy mình hơi thất thố, Vệ Hồng Lâm cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

- Ta vừa từ chỗ lão Bí thư về,

-

Nghe vậy, Vương Trạch Vinh có chút rung động, hắn cảm thấy hiểu một chút. Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Vệ Hồng Lâm lại nói:

- Lão bí thư cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Đây rõ ràng không phải tin tốt đối với Vương Trạch Vinh, hắn nhất thời nghĩ tới sự giúp đỡ của lão Bí thư đối với mình lâu nay, Vương Trạch Vinh dĩ nhiên hy vọng lão Bí thư có thể sống thêm mấy năm.

- Hôm nay lão bí thư đã phải thở bằng ống khí, Bác sĩ không cho lão Bí thư nói nhiều.

Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, nếu Vệ Hồng Lâm nói lão Bí thư không còn nhiều thời gian, đoán chừng tình hình lão đã hết sức nguy hiểm.

-Trạch Vinh, lão Bí thư bảo ta dẫn cháu đến gặp hắn.

Thấy bộ dạng kích động của Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm ngược lại rất bình tĩnh, nói với Vương Trạch Vinh:

- Lúc này lão Bí thư còn muốn gặp cháu, cháu có biết nguyên nhân không?

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu nói:

-Không phải là chuyện tình Hải Đông sao?

Vừa rồi hắn đã có dự cảm, bây giờ lại nghe lão bí thư gọi mình, cảm giác của Vương Trạch Vinh càng thêm mãnh liệt.

Hài lòng nhìn Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm nói liền một hơi:

- Mọi người đều biết, đám người trong hệ lão Bí thư, thế hệ trước rất mạnh nên đám người trẻ tuổi chậm trưởng thành, không đứng vững được. Vốn là có Lô Ninh Quốc, coi như có chút thành tựu, đáng tiếc!

Vương Trạch Vinh cũng lắc đầu, đường đường là người nối nghiệp, chỉ vì một câu nói mà hủy hoại cả tiền đồ.

Vệ Hồng Lâm nghiêm túc nói:

- Là một người nối nghiệp cấp bậc quốc gia, mỗi tiếng nói hành động cũng không được phát sinh vấn đề. Ai cũng nghĩ Lô Ninh Quốc sa cơ cũng chỉ vì một câu nói. Nhưng thật ra tất cả đều sai, mấu chốt chính là Lô Ninh Quốc quá nôn nóng, chỉ cần làm tốt công tác là được, nhưng hắn lại cùng Nam Dương hệ mượn hơi Chu Thế Khánh, âm thầm chèn ép thế lực của người thế hệ trước. Rõ ràng là muốn đoạt quyền.

Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu được nội tình, đó chính là những người trong hệ lão Bí thư, đặc biệt là thế hệ trước có cái nhìn đối với Lô Ninh Quốc.

Nói như vậy, khó trách sao Lô Ninh Quốc bị kéo xuống nước nhanh thế.

Nhìn Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ, chuyện này rất có thể do ông và một số người làm ra.

- Lô Ninh Quốc gần đây có về Bắc Kinh không ông?

Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến tình huống của Lô Ninh Quốc, ở thời điểm mấu chốt này, có lẽ Lô Ninh Quốc sẽ cố tranh thủ một chút.

- Hắn có đến thăm lão Bí thư một lần, nghe nói lão Bí thư cũng không nói gì với hắn.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, hắn biết Lô Ninh Quốc coi như là hoàn toàn bị lão Bí thư bỏ rơi.

- Như ta đã nói, tình hình những người trong hệ lão bí thư đang rất rối loạn, Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện, những người khác không đủ năng lực đứng ra gánh vác cả một hệ. Trước tình hình đó, ta,lão Uông và một số người đứng ra đề cử cháu với lão Bí thư.

Vệ Hồng Lâm nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mọi người đều biết cháu là con rể Hạng gia.

- Đó cũng không phải vấn đề, cháu là con rể Hạng gia, đồng dạng cũng là con rể Uông gia, hơn cùng ta có quan hệ, những thứ này lão Bí thư cũng biết, quan trọng nhất là cháu cũng không tỏ thái độ rõ ràng hướng về Hạng gia, xét mọi mặt thì chàu là người phù hợp nhất với suy nghĩ của lão Bí thư, lão Bí thư coi trọng nhất chính là người thực sự làm việc có năng lực. Về việc này, lão Bí thư đánh giá cháu rất cao.

Vương Trạch Vinh cũng đồng ý với lời của Vệ Hồng Lâm, cho tới nay mình mặc dù là con rể Hạng Nam, nhưng cũng không thể hiện rõ mình hướng về phía nào. Coi như là âm thầm dựa vào Bí thư Lâm, cũng chỉ có Bí thư Lâm và những người thân tín mới biết chuyện này, hơn nữa, Bí thư Lâm và lão Bí thư về căn bản là suy nghĩ giống nhau, có thể nói Bí thư Lâm cũng là một nhân vật thuộc hệ lão Bí thư, việc này cũng không mâu thuẫn. lắm, quan trọng nhất mình là người được lão Bí thư nâng đỡ từ trước tới giờ, đồng dạng cũng có thể xưng là người thuộc hệ của lão Bí thư, lại thêm quan hệ với Uông Nhật Thần và Vệ Hồng Lâm, nói là mình thuộc hệlão Bí thư cũng không sai.

Nghĩ như vậy, Vương trạch Vinh cũng có chút yên tâm. Tuy nhiên, hắn nghĩ mình cũng phải nói lại với Bí thư Lâm mới được.

-Khi nào chúng ta sẽ đi gặp lão Bí thư?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Chiều mai, cháu cũng nên chuẩn bị một chút đi.

Nghĩ Vương Trạch Vinh có thể loại bỏ Lô Ninh Quốc, Vệ Hồng Lâm cũng có chút hưng phấn, đây cũng không phải vấn đề loại bỏ một người mà là vấn đề nắm bắt được đại cục.

Nghe Vệ Hồng Lâm nói chiều mai mới đi gặp lão Bí thư, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình còn nhiều thời gian, tâm tình cũng buông lỏng, hỏi Vệ Hồng Lâm:

-Bố của Chính Thủ bây giờ thế nào?

Nói đến đứa con trai này của mình, Vệ Hồng Lâm thở dài một tiếng,nói:

- Nó mặc không dính quá sâu vào chuyện đường sắt, nhưng cũng tồn tại vấn đề, tiền đồ của nó coi như xong.Vốn nó là đứa có năng lực mạnh, chuyện này cũng coi như một bài học với nó, nếu không Vệ gia còn không biết bị nó làm ảnh hưởng đến mức nào nữa.

- Chuyện bên đường sắt bây giờ xử lý thế nào?

Vương Trạch Vinh lại hỏi.

-Vấn đề rất lớn, bố vợ của người kia rất mạnh, người của hắn coi như làm mưa gió ở bên đường sắt.

Lại nói Vệ Chính Thủ làm phó chủ tịch huyện thường trực ở Nam Điền, Vệ Hồng Lâm hy vọng Vương Trạch Vinh có thể bồi dưỡng hắn thành tài.

- Lâm Thanh giờ công tác ở đâu?

Vương Trạch Vinh nghĩ tới Vệ Lâm Thanh, đó cũng là nhân vật đời thứ ba của Vệ gia.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Ta cho nó đến Cam Châu, cũng là phó chủ tịch huyện. Có điều kiện cháu bồi dưỡng cả 2 đứa giúp ông.