Quan Khí​

Chương 1342: Tiếng gió

Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện một chuyện làm hắn sợ hãi. Đó là đám người Hạng Nam do Bí thư Lâm cầm đầu đã hình thành một trường quan khí. Một lực lượng mang tính áp đảo đã xuất hiện. Cỗ lực lượng này rất lớn, Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể nghĩ tới chỉ cần lực lượng này đè tới thì đối thủ sẽ bị áp đảo hết.

Lại nhìn đám người Ngô Tán Lâm thì thấy bọn họ cũng có xu hướng hợp lại như vậy.

Vương Trạch Vinh thế mới hiểu từ tình hình bây giờ có thể thấy Bí thư Lâm đang có suy nghĩ.

Đúng lúc này Chu Thế Khánh nói:

- Bí thư Ngô nói đúng. Hoàn cảnh một tỉnh là do bộ máy Tỉnh ủy nắm giữ, bây giờ dù là cán bộ xảy ra chuyện gì, tôi muốn nói một điều đó là vấn đề quyền hạn. Quyền hạn của chúng ta đã chia rõ ràng. Nếu phát hiện đường sắt Xuân Thành có vấn đề thì nên phản ánh với Bộ Giao thông mới phải. Chúng ta có Bộ Giao thông, phải tin các đồng chí Bộ Giao thông sẽ xử lý công bằng việc này. Tỉnh ủy Nam Điền vượt qua Bộ Giao thông mà làm như vậy thì đã có vấn đề. Bây giờ các đồng chí Bộ Giao thông rất có suy nghĩ, thử hỏi Trung ương có phải là không còn tin các đồng chí Bộ Giao thông nữa không?

Thấy nói vấn đề quản lý cán bộ không thành công, Chu Thế Khánh đổi sang việc Nam Điền nhằm vào đường sắt.

Bí thư Lâm lúc này nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Đồng chí, đồng chí có suy nghĩ như thế nào về việc này?

Lời này Vương Trạch Vinh đúng là không tiện trả lời, hắn nhìn thoáng qua từng Ủy viên ngồi đây. Hạng Nam không có vẻ mặt gì, các lãnh đạo khác cũng tương tự như vậy.

Vương Trạch Vinh thấy ngoài Ngô Tán Lâm, Chu Thế Khánh ra thì còn có một Ủy viên Quốc vụ viện khác trông khá vui mừng.

Bí thư Lâm nói ra lời này vẫn không để mọi người thấy thái độ của ngài, bảo sao đám người Ngô Tán Lâm lại có vẻ mặt như vậy.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng và biết cuộc thử thách mình vẫn chưa kết thúc.

Chu Thế Khánh lúc này nghiêm túc nói:

- Từng lĩnh vực có cơ quan chuyên môn quản lý. Chúng ta là lãnh đạo địa phương, nên đưa tay thì đưa tay, nhưng lúc không nên đưa tay mà chúng ta vẫn đưa ra thì đó là hành vi không tốt. Đây là đả kích với cán bộ đường sắt, như vậy làm cho cán bộ đường sắt công tác như thế nào?

Vương Trạch Vinh nghe đến đây liền nói:

- Chúng tôi vốn cũng hy vọng Bộ Giao thông xử lý việc này. Tỉnh ủy Nam Điền đã giao tài liệu điều tra được cho Bộ Giao thông nhưng kết quả làm chúng tôi thất vọng. Bộ Giao thông phái một tổ công tác đến Xuân Thành nhưng chỉ điều mấy cán bộ không liên quan mấy rời đi. Tôi muốn nói chính là điều đi. Mọi người xem tài liệu chúng tôi mang tới đó, một số cán bộ tham ô với con số rất lớn, cao đến mấy chục triệu, đâu phải số nhỏ. Vấn đề rất nghiêm trọng, tôi không tin tổ công tác Bộ Giao thông không nhìn ra vấn đề. Nhưng nếu chỉ điều cán bộ đi là có thể giải quyết được vấn đề sao? Vì việc này tôi đã gọi cho Bộ trưởng Bộ Giao thông, đồng chí này cũng tỏ vẻ nghiêm túc xử lý. Tỉnh ủy Nam Điền lúc đó rất tin tưởng mà quan sát nhưng kết quả không thấy Bộ Giao thông có hành động gì, Bộ Giao thông lại điều chỉnh cán bộ một chút. Ở tình hình như vậy Tỉnh ủy Nam Điền có thể làm gì? Tôi từng cùng thư ký đến nhà ga nhưng kết quả nơi đây rất loạn. Một số cán bộ đường sắt của chúng ta cấu kết với xã hội đen. Các vị lãnh đạo giữ an ninh trật tự của một nơi có phải công tác của chính quyền địa phương chúng tôi, mọi người cho rằng ở tình hình như vậy chúng tôi không làm gì được sao?

Vương Trạch Vinh nói đến đây liền nhìn Chu Thế Khánh mà nói:

- Bí thư Chu cũng là lãnh đạo phụ trách một khu vực, xin hỏi xảy ra chuyện như vậy thì ngài sẽ làm như thế nào. Chẳng lẽ cứ để mặc nó như vậy?

Vương Trạch Vinh không ngờ lại hỏi ngược Ủy viên Bộ Chính trị trong hội nghị.

Ngụy Trung Hoa ngồi đó đang không ngừng ghi chép, bây giờ không nhịn được phải nhìn Vương Trạch Vinh. Y đúng là không ngờ Vương Trạch Vinh lại dám tát thẳng vào mặt Chu Thế Khánh như vậy.

Chu Thế Khánh cũng không ngờ tình hình lại là như vậy. Nghe Vương Trạch Vinh hỏi lại một câu, y trong lúc nhất thời không tìm được lời nào để nói.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Lần này Tỉnh ủy Nam Điền muốn hoàn toàn chấn chỉnh hành vi vi phạm pháp luật của đường sắt, kết quả làm chúng tôi không ngờ đó là thông qua điều tra thì phát hiện rất nhiều vấn đề. Ngoài việc cán bộ phân cục Xuân Thành có vấn đề thì theo manh mối chúng tôi phát hiện một số lãnh đạo Bộ Giao thông cũng tham gia vào. Việc này chúng tôi đã báo cáo với Ủy ban kỷ luật Trung ương và Đảng ủy Bộ Công an.

Vương Trạch Vinh nói đến đây, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Chiêm Hướng Vinh nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói đúng. Lần này phân cục đường sắt Xuân Thành đã liên quan tới nhiều quan chức. Thông qua chúng tôi điều tra thì phát hiện vấn đề trong Bộ Giao thông rất phức tạp. Ủy ban kỷ luật Trung ương đã thành lập một tổ công tác dự định tiến vào Bộ Giao thông.

Bí thư Lâm gật đầu nói:

- Việc này lão Chuyên đã nói với tôi, đúng là làm tôi sợ hãi. Thật không ngờ Bộ trưởng Bộ Giao thông cũng có rất nhiều vấn đề.

Nghe thấy cả Bộ trưởng cũng có vấn đề, mọi người đều giật mình. Lời này do chính Bí thư Lâm nói ra thì đã ở tầm khác hẳn.

Bí thư đảng ủy Bộ Công an Triệu Cao Cường cũng nói:

- Sau khi nhận được báo cáo của Tỉnh ủy Nam Điền, tôi đã yêu cầu Bộ Công an tổ chức lực lượng điều tra, kết quả có thể thấy có mấy người trong bộ máy Bộ Giao thông tham ô.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của Triệu Cao Cường thì thấy nó đang tản đi.

Thủ tướng nhìn Triệu Cao Cường rồi nói:

- Lão Triệu, phải tăng cường dạy con mới được, mười chỗ có việc là chín chỗ có cậu ta.

Thủ tướng vừa nói như vậy làm đầu Triệu Cao Cường đổ mồ hôi.

Triệu Cao Cường từ trước đến giờ vẫn cho rằng con mình rất nghe lời, ở nhà đều lễ phép nhưng không ngờ khi điều tra đường sắt, đặc biệt là điều tra Chu Chí Tường thì thấy con y tham gia vào. Hơn nữa Triệu Thường Lâm còn lấy danh nghĩa của y đi làm việc, bây giờ xung quanh nó đã tụ tập nhiều quan chức.

Đối với người sắp về hưu như Triệu Cao Cường thì mấy lãnh đạo trung tâm muốn lui cũng không sợ y. Nghe Thủ tướng nói như vậy, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Hồng Kiều Đàn:

- Lão Triệu, chuyện không đơn giản đâu. Theo tôi biết thì con của lão là người ủng hộ Chu Chí Tường, không biết ai cho cậu ta quyền lực này.

Hồng Kiều Đàn cùng Triệu Cao Cường có chút mâu thuẫn, lần này biết con của Triệu Cao Cường dính tới đường sắt thì sao có thể bỏ qua cơ hội.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh mọi người đang có vẻ rất nghiêm túc, hắn thầm gật đầu. Đến cấp độ này thì làm mấy chuyện một nhà độc đại như ở cấp tỉnh là không thể. Đến cấp độ bọn họ thì sau lưng ai chẳng có lãnh đạo ủng hộ, không ai thực sự sợ ai nên nói chuyện cũng không hề nể mặt.

Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Tư Mã Hoàng lúc này cũng lên tiếng, ông nhìn Triệu Cao Cường mà nói:

- Con lão Triệu cũng bị người lợi dụng mà thôi. Tôi thấy Bí thư Triệu sau khi về giáo dục nhiều hơn một chút là được.

Tư Mã Hoàng nói như vậy làm Triệu Cao Cường thầm thở dài một tiếng. Y nhìn Tư Mã Hoàng mà nói:

- Nhiều cán bộ lãnh đạo chúng ta là như vậy, bận công việc quốc gia mà bỏ qua việc dạy con. Lần này tôi định cho nó vào quân đội rèn luyện một chút, tin rằng trong quân đội thì nó sẽ bỏ được thói xấu.

Triệu Cao Cường biết Tư Mã Hoàng đây là cho mình cái thang hạ xuống, y liền thuận thế mà nói.

Trịnh Ân Bảo cười nói:

- Lão Triệu nói đúng, việc này còn cần Phó chủ tịch Lưu quan tâm nhiều.

Nói xong ngài nhìn Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương Lưu Nhất Quốc.

Lưu Nhất Quốc cười nói:

- Quân đội khác với các tỉnh, nếu thật sự vào quân đội thì tôi sẽ dạy thật cẩn thận.

Lưu Nhất Quốc nói như vậy làm mọi người cùng cười.

Tuy nói Tư Mã Tú cùng Triệu Thường Lâm cùng dính vào, bây giờ khi truy cứu chuyện Bộ Giao thông thì mọi người cũng muốn đưa hai người này ra. Các Ủy viên Bộ Chính trị đều rõ con mình có lẽ cũng có vấn đề như vậy nên không xử lý quá mạnh.

Vương Trạch Vinh thấy thế liền thầm than mình coi như thấy được hội nghị của Bộ Chính trị, một nhóm người đã hợp lại và bỏ qua cho Triệu Cao Cường. Bỏ qua cho con của Triệu Cao Cường, như vậy Triệu Cao Cường có thể đứng sang ủng hộ Vương Trạch Vinh, đây là việc tốt.