Quan Khí​

Chương 1316: Tâm trạng thay đổi

Khi Vương Trạch Vinh nhận được điện của Bí thư Thành phố Sơn Thành - Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh đang định về Nam Điền. Lần này lên Bắc Kinh hắn đúng là gặp không ít chuyện. Vương Trạch Vinh cũng có chút giật mình vì việc ngầm tranh đoạt ở Bắc Kinh. Xem ra lực lượng các nơi đang không ngừng tranh đấu, Vương Trạch Vinh cũng không muốn xen vào.

- Trạch Vinh, nếu không phải hôm nay xem thời sự thì tôi còn không biết anh đến Bắc Kinh. Sao, tôi vừa lúc ở Bắc Kinh, tìm chỗ nào ngồi xuống chứ?

Chu Thế Khánh vừa cười vừa nói.

Nghe Chu Thế Khánh nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Được, tôi cũng đang muốn báo cáo một chút công việc với ngài.

- Ha ha, cứ như vậy đi, tôi bố trí.

Chu Thế Khánh nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý gặp thì có vẻ rất vui.

Địa điểm hai người gặp mặt là một sân golf.

Khi Vương Trạch Vinh đến nơi thì Chu Thế Khánh đã có ở sân golf.

Vương Trạch Vinh ít chơi trò này, đến đây ngoài thấy không khí cũng được thì đúng là không nhìn ra chơi có gì hay.

- Sao, đánh chút chứ?

Chu Thế Khánh cầm gậy đi về phía Vương Trạch Vinh mà nói.

Trạch Vinh cười cười, hắn biết hôm nay Chu Thế Khánh có ý gì đó.

Đối với đánh golf, Vương Trạch Vinh vẫn cho rằng đây chỉ là trò ra vẻ mà thôi. Hắn thấy chơi trò này chỉ là lãng phí thời gian.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không phản đối chơi trò này, dù sao trẻ con có thú vui của trẻ con, người lớn có thú vui của người lớn.

Đánh vài gậy, Chu Thế Khánh ngồi xuống uống nước và cười nói:

- Tôi thích cảm giác này, ở trong không gian này thì cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Vương Trạch Vinh cũng ngồi xuống uống một chai nước ướp lạnh rồi nói:

- Không ngờ Bí thư Chu còn có sở thích này. Nam Điền gần đây cũng làm vài sân golf, đến lúc đó mời ngài đến Nam Điền chơi thì thế nào?

Chu Thế Khánh vui vẻ nói:

- Tôi hôm nay đang muốn bàn việc hợp tác với Trạch Vinh. Sau khi Sơn Thành và Nam Điền hợp tác thì hiệu quả rất rõ ràng. Hai nơi đều phát huy tốt nội lực của mình. Theo hai nơi không ngừng phát triển, tôi có một suy nghĩ có nên triển khai thêm nữa hay không?

Nghe Chu Thế Khánh nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ nói:

- Tôi cũng đang có ý này.

Chu Thế Khánh nói:

- Trạch Vinh, tôi có một suy nghĩ về việc hợp tác. Chúng ta có thể học cách quốc tế, làm ra việc hợp tác về nhiều mặt, các khu vực có kinh tế mạnh của Trung Quốc hợp tác với nhau. Nếu có thể thực hiện thì sẽ càng xúc tiến kinh tế các nơi này phát triển.

Lời này của Chu Thế Khánh làm Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ. Hắn có thể hiểu ý của Chu Thế Khánh, đây là hợp mấy tỉnh quan trọng lại với nhau, hình thành một lực lượng kinh tế bên trong Trung Quốc. Ý của Chu Thế Khánh đó là lấy Sơn Thành làm đầu. Nếu là như vậy thì sức ảnh hưởng của Chu Thế Khánh ở Trung Quốc sẽ tăng mạnh, kết quả như vậy chính là quốc gia trong quốc gia.

- Trạch Vinh, Trung Quốc phát triển vẫn kém mấy quốc gia phát triển. Tôi đã suy nghĩ thì thấy nguyên nhân là do quá rộng. Nếu muốn thay đổi thì tôi thấy phải có lực lượng dẫn đầu. Hợp các lực lượng mạnh của trong nước mà tiến tới. Mà muốn hình thành như vậy thì nhất định phải hợp các khu vực mạnh nhất nước lại. Cậu thấy sao?

- Vậy các nơi kém phát triển, không có tài nguyên thì làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói.

- Trạch Vinh, đây là điều bất đắc dĩ. Sau khi có lực lượng đối đầu được với quốc tế thì chúng ta mới có thể khiến tất cả cùng tiến bộ.

Việc này trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không thể có quyết định. Nói thật ý tưởng này rất có sức hấp dẫn đối với hắn. Nếu liên minh lại thì đúng là có nhiều phương diện có thể đột phá. Chẳng qua thật lòng hắn cảm thấy Chu Thế Khánh chỉ muốn tạo thế mà thôi.

Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Chu Thế Khánh cũng không vội vàng muốn Vương Trạch Vinh tỏ thái độ. Bây giờ mọi người đang thầm tranh đấu, Chu Thế Khánh cũng đang rất sốt ruột.

Nhìn Chu Thế Khánh lại đứng lên đánh bóng, Vương Trạch Vinh không đứng dậy mà cảm thấy mình như đang đi trong bùn lầy.

Nhìn đám mây trên bầu trời, Vương Trạch Vinh ngẩn ra và dựa lưng vào ghế nhìn trời.

Trong lòng Vương Trạch Vinh đang rất không bình tĩnh. Theo chức vụ không ngừng tăng lên, hắn phát hiện mình cách bản tâm càng lúc càng xa. TUy nói mỗi lần đều theo quan khí mà làm, điều này làm quan khí tăng rất nhanh. Nhưng hắn cũng phát hiện một vấn đề đó là chính khí của hắn cũng tản đi rất nhiều.

Có phải mình quá ích kỷ không? Đây là mình trước đó sao?

Nghĩ đến mình thấy rất nhiều thứ kỳ lạ trong chốn quan trường, Vương Trạch Vinh phát hiện việc này giống như mấy trên trời vậy. Bề ngoài thì trong xanh nhưng ai biết trong đó có rất nhiều thứ làm người ta phải suy nghĩ.

Khi Vương Trạch Vinh còn làm cán bộ xã, hắn có cảm giác sợ hãi với tầm bên trên, nhưng khi địa vị tăng lên thì hắn thấy cảm giác sợ hãi đó đã dần đi xa.

Làm cho Vương Trạch Vinh đau đầu đó là nhiều lúc hắn cũng muốn hòa đồng với các ý tưởng xấu, nhiều lúc cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc phát triển.

- Trạch Vinh, có phải không thoải mái không?

Chu Thế Khánh đi tới rồi quan tâm hỏi.

Nghe Chu Thế Khánh hỏi, Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Công việc của chúng ta đều phải nghe theo Trung ương. Nếu Trung ương có suy nghĩ như vậy thì càng tốt.

Vương Trạch Vinh nói xong mà thở dài một tiếng. Ngay khi nói câu này, Vương Trạch Vinh có cảm giác như mây trên trời tản ra hết, cảm giác buồn bực trong lòng cũng tán đô.

Chu Thế Khánh xuất phát từ lợi ích bản thân, muốn hợp các thế lực lại vì lợi ích của mình. Nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia, như vậy sẽ ảnh hưởng tới chính sách cùng giàu của Trung Quốc.

Mặc dù trong lúc nhất thời không nghĩ được gì nhiều, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ của hắn. Quan trường mặc dù như đi trên bùn lầy nhưng hắn không thể bỏ bản tâm của mình. Hắn đã làm đến Bí thư tỉnh ủy, cho dù mất đi cũng tốt hơn nhiều người. Cách của Chu Thế Khánh quyết không thể làm. Chẳng may xuất hiện tình hình quốc gia trong quốc gia thì đó sẽ là tai nạn đối với Trung Quốc.

- Ừ, Trạch Vinh nói đúng. Tất cả chúng ta đều phải nghe theo Trung ương.

Chu Thế Khánh nói vậy nhưng trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.

Đúng như Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Chu Thế Khánh đúng là có ý nghĩ này. Đại hội sắp tới, trên Trung ương xuất hiện nhiều biến số như vậy khiến y cảm thấy mình có hy vọng. Nếu lúc này hợp một lực lượng lại thì điểm của y sẽ tăng lên, khả năng lên càng dễ hơn.

Nam Điền không ít tài nguyên nhưng Chu Thế Khánh chú ý là lực lượng phía sau Vương Trạch Vinh. Nếu có thể lôi kéo được thì lực lượng của y sẽ đủ.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại nói ra câu phải nghe theo Trung ương, điều này làm Chu Thế Khánh rất buồn bực. Chính sách của Trung ương chính là cùng giàu có, không tán thành việc một số nơi giàu đột biến. Từ một loạt chính sách bây giờ có thể thấy Trung ương suy nghĩ cho quần chúng nhân dân. Nếu y mà báo cáo ý này lên Trung ương mặc dù có thể nhanh chóng phát triển, nhưng lại hy sinh lợi ích nhân dân. Trung ương không bao giờ chấp nhận.

Y tìm đến nói chuyện này với Vương Trạch Vinh, đó là do y thấy các nhân vật sau lưng Vương Trạch Vinh có sức ảnh hưởng mạnh ở Trung ương. Nếu có mấy người này hoạt động thì tốt hơn nhiều sô với một mình y làm.

Nếu làm được như vậy thì Sơn Thành sẽ tụ tập một số tỉnh vào tay, Chu Thế Khánh lên chứ là tất nhiên.

Thấy rõ sự thất vọng của Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh đứng lên. Hắn đột nhiên có suy nghĩ bây giờ những người này không phải là người lý tưởng nhất nối nghiệp. Còn một thời gian nữa mới Đại hội, mình còn có thể làm vài việc, có phải nên khiến bọn họ không thể lên chức không?

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh lộ rõ ý chí chiến đấu. Việc này mặc dù khó khăn nhưng không phải không thể thành công.

Lại nhìn Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh càng thêm kiên định với suy nghĩ này. Người như vậy sao có thể đưa Trung Quốc không ngừng phát triển.